Hắn đương nhiên muốn nói không.
Đường đường là quan to tam phẩm, sao có thể bởi vì đã lâu mới được ôm nữ nhân của mình mà rơi nước mắt, không thể nói là không mất mặt.
Hơn nữa hắn còn phải đi về nói cho Liên Tiểu Thú, không thể nói cho mẹ nó những điều xấu xa chết tiệt hắn nén nói riêng với con.
Bằng không hắn khẳng định phải ngủ ở phòng chất củi.
Hắn cảm nhận được vòng tay mềm mại của nàng, bàn tay chậm rãi đặt ở bên hông hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, xuyên thấu qua lớp vải truyền vào khắp người.
Rõ ràng như vậy, nhưng lại giống như giấc mộng trong một thời gian dài.
Ninh Sơ Nhị nhẹ giọng gọi hắn.
“Thập Cửu.”
Toàn bộ hốc mắt cũng ngậm đầy nước mắt.
“...!Là ta không tốt, ta nên nói sớm cho chàng....!Ta cũng rất nhớ chàng.”
Nàng hiếm khi biểu đạt cảm tình cua mình, một câu nhớ chàng, có bao nhiêu tưởng niệm cùng bàng hoàng.
Nước mắt mằn mặn, không còn là sự phát tiết nỗi khổ sở, mà là một lần nữa có được nhẹ nhõm cùng vui sướng.
Từ khi nào, quen thuộc đến xa lạ, thống khổ cùng tra tấn, thay phiên hỗn loạn ở trong lòng, giờ phút này đều biến mất theo dòng lệ nơi khóe mắt.
Yêu nhau bên nhau, bất quá cũng chỉ như thế.
Nàng may mắn khi có được phần phúc trạch này, được gặp gỡ hắn.
Những giọt nước mắt trên gương mặt nàng bị nụ hôn nhẹ nhàng của hắn lau đi, sau đó hắn cúi đầu, chính xác cắn vào môi nàng.
“Phụng nhi.”
Hắn lẩm bẩm tên chữ của nàng, cảm thụ được cánh môi mềm mại như tơ liễu vào mùa xuân ba tháng ấm áp, trượt vào trong miệng, lướt qua môi, lấy đi hết hơi thở.
Ninh Sơ Nhị hơi hơi nâng đầu lên, không hề do dự, đón nhận môi hắn.
Hai người ôm hôn vong tình, giống như muốn đền bù cho hơn một năm, vô cớ bỏ lỡ mấy lần thân mật.
Đầu lưỡi linh hoạt, du tẩu khắp các góc trong miệng, hắn liếm hàm răng nàng, mút lấy ngọt lành kia.
Hơi thở nóng rực nặng nề dần dần tăng thêm, nếu lúc này còn không bổ nhào vào nữ nhân này, Liên Tiểu Gia cảm thấy mình không phải nam nhân.
Vì thế cũng không khách khí, dung lực đè người ở dưới thân.
Duỗi tay xoa nắn thân thể của nàng, cảm thụ sự mềm mại của nàng.
Quần áo hai người được cởi ra, miếng vải quấn ngực cũng bị hắn kéo ra.
Liên Thập Cửu chỉ cảm thấy không thỏa mãn.
Hắn chôn mặt giữa hai luồng cao ngất đẫy đà, bàn tay trượt xuống muốn cởi bỏ dây buộc tiết khố bên hông nàng.
Lạnh lẽo đột ngột đánh thức lý trí Ninh Sơ Nhị, nàng bỗng chốc cả kinh, vội đưa tay giữ chặt hắn.
“...!Đừng, ta hôm nay, tới nguyệt sự.”
Gương mặt thẹn thùng có chút phiếm đỏ đẹp mê người như vậy, trong mắt có hơi nước mờ mịt, nhưng lời nói ra...
Toàn thân Liên Tiểu Gia cứng đờ.
Không cam lòng bám lấy quần áo nàng không chịu buông ra.
Hắn sao lại quên mất, vừa rồi nàng đã uống cạn chén thuốc bổ máu kia.
Ninh Sơ Nhị không dám nhìn mặt của nam nhân này, hẳn là cực ‘xuất sắc’.
Nàng duỗi tay đẩy hắn hai lần, thấy sườn mặt thất vọng của hắn, vô cớ có chút buồn cười.
Liền dùng tay ôm hắn, nhẹ giọng nói.
“Lần sau đi… Chàng, nhẫn nhịn một chút.”
Hắn dùng tay ôm nàng lại, thật lâu sau mới cọ má nàng nằm đến một bên, rầu rĩ nói.
“Nàng mỗi tháng không phải đầu tháng mới đến?”
Chuyện của nàng, hắn trước nay đều nhớ rõ ràng.
Ninh Sơ Nhị cắn môi, cảm thấy thảo luận nguyệt sự cùng nam nhân thật sự có chút hoang đường, nhưng vẫn đáp lại.
“Mấy tháng nay, đều không quá chuẩn.”
Là thân mình không khỏe sao?
Liên Thập Cửu nghe vậy nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá nàng.
“Đến ngự y viện nhờ Lưu đại nhân đến đây xem một lần?”
Ninh Sơ Nhị vội xua tay.
“Không cần phiền phức như vậy, Phong Sầm đã bắt mạch cho ta, chỉ là gần nhất mệt nhọc quá mức, không có vấn đề lớn.”
Liên Thập Cửu nghe vậy cảm thấy cả người không tốt, giữa mày càng nhăn hơn.
Muốn nói, sao lại để đồ vật kia xem bệnh?
Nhưng hắn cũng không biết xem, tức khắc lại cảm thấy mình ‘tài hèn học ít’.
Ngập ngừng trong chốc lát mới nói.
“Đã khai phương thuốc chưa?”
“Rồi, mỗi ngày đều có uống.”
Hắn lại không nói.
Sau đó, Liên Tiểu Gia bù lại một thời gian dài đọc “bác thanh nữ khoa” cùng “thiên kim phương hỏi”, cho đến “hậu sản thiên” đều đọc thật kỹ.
Sau này khi Ninh Sơ Nhị hoài thai đứa con thứ hai của hắn, nếu không phải Liên Phương thị liều mạng lôi kéo không cho hắn đỡ đẻ, không chừng hắn đã ôm luôn việc này.
Đây đương nhiên là chuyện phía sau.
Trước mắt trong lòng Liên Tiểu Gia trong lòng không thoải mái, loại chuyện tư mật của nữ tử lại để đồ vật kia biết, hơn nữa còn là kẻ luôn tận sức đào góc tường Phong Sầm, dù thế nào cũng không phải chuyện vui vẻ.
Ninh Sơ Nhị nhìn Liên Thập Cửu ăn dấm chua, lại cười nói.
“Ta quen biết Phong Sầm từ lúc mười ba tuổi, vốn không khác gì than nhân, đối với ca ca mình nào có chú ý nhiều như vậy?”
Lần đầu tiên nàng có nguyệt sự, vẫn là gia hỏa kia trừng mắt to mắt như hạt châu, ném tới một miếng vải đã khâu sẵn có phân tro bên trong cho nàng.
Nàng vẫn còn nhớ rõ mặt hắn đỏ bừng lên, rít gào với nàng: “Ngươi thật sự không giống nữ nhân.”
Nàng vuốt cái mũi nhận lấy, cũng không quên lấy gương mặt tươi cười ra cho hắn.
Nàng sớm coi hắn trở thành người nhà, cho nên vẫn không cảm thấy có cái gì.
Nữ tử khó tránh khỏi có người theo đuổi, xử lý sòng phẳng, đối chính mình, đối với đối phương đều là một loại tôn trọng.
Đạo lý đó, Liên Thập Cửu cũng hiểu, hắn chỉ đơn thuần chán ghét Phong Sầm thôi.
Hắn duỗi tay mặc lại quần áo cho thê tử, bọc lại vào chăn, làm ấm chân nàng, giống như rất nhiều hắn đã làm trước đây.
Nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn đang cân nhắc, nên tìm loại điển tịch phụ khoa gì để xem.
Ninh Sơ nhị mỗi lần vào đông đều sẽ tay chân lạnh lẽo, cách quần áo, nhìn hắn sưởi ấm chân cho nàng.
Năm tháng thoáng qua, mặc dù đã không còn là thiếu nữ, nhưng vẫn như cũ bị cảm động vì sự ôn nhuận ấm áp của hắn.
Liên Thập Cửu ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười lại sưng đỏ mắt, khẽ cười nói.
“Tào Thực nói, ‘Nam Quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý.’ tất nhiên phong hoa tuyệt diễm.
Đáng tiếc Liên Thập Cửu có thê, lại có dung mạo tựa hoa đào, nhưng nếu mắt giống lạn đào (đào thối), cần phải nhớ rõ chườm nước ấm, nếu không người khác sẽ chê cười.”
Ninh Sơ Nhị lại không nhịn được cười, nhấc chân đá hắn một chút.
“Chàng mới là đào thối?”
Thái độ hờn dỗi, phấn nộn như hoa.
Hắn đưa tay bắt lấy bàn chân lộn xộn của nàng, chậm rãi xoa nắn, rũ mắt nói một câu.
“...!Lần sau sẽ không.”
Hắn nói chính là nước mắt của nàng, hắn sẽ không làm nàng khóc nữa.
Ninh Sơ Nhị nhìn hắn, trái tim như là bị cái gì nhẹ nhàng va phải, mềm mại đến suýt nữa rơi nước mắt.
Nàng biết, đối với Liên Thập Cửu mà nói, những lời này cũng không phải hoa ngôn xảo ngữ, mà là hứa hẹn với nàng.
Người ‘lão’, luôn thích làm ra vẻ, Ninh Sơ Nhị không muốn làm hai mắt của mình bị sưng quá nhiều, vội vàng chuyển đề tài câu chuyện.
“Thật ra ta cũng không phải thích khóc như vậy.”
Liên Thập Cửu mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị sau khi thành thân, trêu ghẹo nói.
“Không thích khóc sao? Ta rõ ràng nhớ rõ người nào đó đã từng che đôi mắt đỏ đến Hộ Bộ tìm ta, khóc đến mức toàn bộ người trong nha môn đều nghe thấy?”
Ninh Sơ Nhị lúc đầu còn không phản ứng lại, ngây ngốc nhìn hắn, đợi một hồi lâu sau, mới nhớ đến chuyện xấu hổ hận không thể đào hố chôn mình, lập tức kéo chăn chùm đầu.
“...Sao chàng còn nhớ?! Lúc trước chẳng phải đã nói không nhắc tới.”
Liên Tiểu Gia lười biếng ngả người về phía nàng.
“Ta hứa khi nào? Ta nhớ rõ ta lúc ấy chỉ nói, không nhắc trước mặt người ngoài.
Hơn nữa nàng cũng đã hứa với ta...!Chằng phải cũng không làm sao?”
Bởi vì không bao lâu sau, hai người đã tách ra.
Nói rồi, hắn tiến lại gần nàng hơn.
“Dù sao tương lai còn dài, sau này cũng sẽ như vậy.”
Ninh Sơ Nhị suýt nữa đá hắn xuống giường.
Chàng nói việc này là cái gì?
Hiểu sai thì nên đi diện bích*!
*: Ngoảnh mặt vào tường; quay lưng với sự đời để tĩnh tâm.
Thật ra chính Ninh Sơ Nhị chủ động nói cho Liên Tiểu Thú, không nên theo chân bọn họ ngủ cùng giường, dùng lời Liên Tiểu Gia nói.
“Đây là chuẩn bị khai chi tán diệp vì Liên gia, ca ca cùng đệ đệ muội muội tuổi chênh lệch không quá lớn mới tốt.”
Lời nói đầy đường hoàng, nhưng ‘lòng muông dạ thú’ này rõ như ban ngày.
Cho nên nói, Liên Thập Cửu chính là một kẻ mặt dày vô sỉ, tận dụng mọi thứ tiểu nhân.
Ninh Sơ Nhị ở trong chăn, chỉ hận chính mình niên thiếu xúc động, khiến phu quân hỗn đản bắt được nhược điểm.
Mà chuyện này, cũng là chuyện mất mặt không nên nhắc đến trong cuộc đời nàng.
Vẫn còn nhớ năm thứ ba sau khi nàng gả cho Liên Thập Cửu, cuộc sống quả thật quá thuận lợi.
Ngoại trừ thỉnh thoảng phải xã giao với gia quyến của mấy vị đại nhân, hơn nửa thời gian đều ở nhà nghiên cứu ngũ hành bát quái, cùng sách nuôi dạy con cái.
Lúc Ninh Trung Thu bước hai chân ngắn ngủn đi vào, nàng đang chơi đùa với Liên Tiểu Thú, chợt thấy đến một gương mặt hài tử bẩn thỉu bầm dập hài tử, khiến nàng có chút đau lòng.
“Đệ bị ném vào vũng bùn sao?”
Nàng vừa nhai quả trám vừa nói.
Ninh Trung Thu còn đang cố chịu đựng, đôi tay giơ lên thi lễ, nãi thanh nãi khí nói.
“Thỉnh Nhị tỷ tỷ đừng nhìn trái phải nữa.”
Nha, tiểu gia hỏa bắt đầu có lòng tự trọng.
Ninh Sơ Nhị nhướng mày nhìn hắn, nhưng thật ra đáp ứng.
Người vừa mới đi, đã thấy đệ đệ nàng lạch cạch một tiếng ngồi dưới đất, đá hai cẳng chân gào khóc.
“Người ta...!Bị đánh! Ô ô ô ô ô.”
Tư thế thương tâm muốn chết, thật sự...!có chút vui sướng.
Ninh Sơ Nhị sửng sốt một chút, bắt hắn há mồm, nhìn nhìn răng cửa.
Vẫn còn ở đó, cũng không lo lắng, nhàn nhã ôm Liên Tiểu Thú ngồi phơi nắng ở bên cửa sổ.
“Vậy đánh lại chúng.”
Nam hài tử vốn dĩ nên rèn luyện, bằng không giống ‘Liên đại nhân’ sống trong nhung lụa nhà nàng, 17 tuổi mới bị đánh, mới bắt đầu tập võ thì quá muộn.
Ninh Trung Thu khóc càng hăng hơn, dùng mu bàn tay lau nước mắt nói.
“Đánh không lại, nhị tỷ tỷ vì sao không đau lòng đệ đệ? Tỷ nên giúp người ta đánh lại chúng, ô ô ô ô ô.”
Một hài tử năm tuổi, có thể biết được bị đánh cần tìm người lớn hỗ trợ, cũng coi như rất có ngộ tính.
Điều này làm Ninh Sơ Nhị an tâm một chút, đệ đệ mình ngoại trừ đái dầm, chơi bùn, đào trứng chim ở ngoài, còn có thể hiểu được rất nhiều.
Bởi vậy tán thưởng nói.
“Không quá nhát gan, cũng không phải tệ lắm.
Nam hài tử nên bị đánh, tỷ phu đệ không phải cũng bị đánh sao.”
Nàng thích lấy chuyện xấu hổ này của Liên Thập Cửu ra nói, bởi vì ngày thường hắn cũng hay cười nhạo nàng.
Ninh Trung Thu hút hai dòng nước mũi.
“Ai muốn so với tỷ phu, hắn bị đánh liền tìm hộ vệ đến, không có tiền đồ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...