Sau khi từ trong điện trở về, Ninh Sơ Nhị liền đi tìm Xuân Hạ Trung Thu Đông Ngũ quan chính.
Một mặt nghiêm túc bố trí nhiệm vụ phía trên phái xuống dưới, một mặt sai người bí mật mời đến hai vị đại thần cao thủ nhảy ở dân gian.
Lễ đại kỳ này, trừ bỏ phải xướng từ (lời hát), còn phải nhảy đúng tư thế.
Quá trình này cần ba người, một người là Chủ Thần, còn lại hai người là nhị thần.
Trong quá trình xướng nhảy, Chủ Thần phần lớn phải “xoay tròn”, nhị thần gõ trống, cần phải có giai điệu cố định cùng lời thỉnh thần.
Đại bào thêu Quảng Đông xanh biếc, giấy in phù văn thiên sương, khi Ninh Sơ Nhị vừa mới chuẩn bị đến chậu đồng, không nghĩ rằng phiền toái lại tìm đến.
Nhưng việc này, không phải về cầu phúc, mà là Liên Phương thị yên lặng quyết định thu xếp hôn sự cho Liên Thập Cửu.
Lúc biết được tin tức này, Ninh Sơ Nhị đang dạy Đông Quan đánh trống, trượt tay suýt nữa làm rơi trống đập vào chân hắn.
Ninh Trung Thu nói: “Ca, Liên phu nhân muốn tìm mẹ kế cho Tiểu Thú.”
Nàng bảo mọi người lui xuống, trên mặt ngẩn ra.
Dưới chân tựa như muốn bước ra cửa, nhưng cuối cùng, vẫn ngồi xuống.
Liên Thập Cửu là trưởng tử duy nhất của Liên gia, hơn nữa chính trực tráng niên, hòa li rồi tái hôn vốn là chuyện không có gì đáng trách.
Trung Thu rớm nước mắt nói: “Tỷ, trong thoại bản đều nói, mẹ kế đều đánh tiểu hài tử.
Liên Tiểu Thú cho dù tinh (tinh ranh) đến đâu cũng chỉ là hài tử, tỷ cứ trơ mắt nhìn hắn bị khi dễ?”
Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, thật lâu sau mới hỏi một câu.
“...!Vậy hắn có ý gì?”
Bất luận kết quả chuyện này như thế nào, Liên Thập Cửu mới là người gật đầu cuối cùng.
Nếu hắn không đáp ứng, chuyện này còn có đường sống trở về.
Trên mặt Ninh Trung Thu có chút chần chừ, nhìn Ninh Sơ Nhị một hồi lâu mới nhỏ giọng nói.
“Tỷ phu nói...!Tùy Liên phu nhân an bài.”
Tháng 11, trời lạnh, nhìn qua cũng không thấy khắc nghiệt.
Mặt trời lên cao, băng phủ trên ngọn cây, vài chiếc lá khô lác đác treo trên cành khô.
Nhưng cái lạnh buốt, lại giống như lưỡi dao sắc bén.
Chỉ đứng ở dưới hiên trong chốc lát, chẳng khác nào ngâm mình trong nước đá.
Ninh Sơ Nhị một thân đạo bào xanh đen, vẫn như cũ xách theo cột cờ đến đầu cầu cửa bắc bày quán.
Đây cũng coi như là nghề đã được tương truyền nhiều thế hệ.
Từ thế hệ gia gia nàng, Ninh gia bắt đầu biết dùng bản lĩnh bói toán kiếm chút tiền.
So với làm quan, thật ra Ninh Sơ Nhị thích ở chỗ này hơn.
Tuy vẫn nói việc này tốn công phu miệng lưỡi, nhưng ở chỗ này, trong lòng nàng cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Chỉ là hôm nay, nàng lại hoàn toàn không có phần hứng thú này.
Ninh Sơ Nhị đong đưa ống thẻ tre trong tay, trước tự bói cho mình một quẻ.
Quẻ tượng nói, nàng năm nay hôn nhân suôn sẻ, bền vững, lâu dài, lại có sao hữu huyền chiếu vị, có quý nhân tương trợ, vàng bạc tiền tài dễ như trở bàn tay.
Nàng nhìn, tự mình cũng cảm thấy buồn cười.
Ninh Sơ Nhị nhét bừa thẻ quẻ vào ống, xoay người viết lên quyển sổ dùng để biên soạn lịch mới:
Vị trí sao hồng loan bất ổn, ẩn ẩn chệch hướng mệnh cung , người tuổi thỏ không nên nạp (thiếp) cưới (thê).
Liên Thập Cửu tuổi thỏ*.
*: trong 12 con giáp ở Trung Quốc, thỏ thay cho mèo.
Thứ tự của 12 con giáp trong văn hóa Trung Quốc là: Chuột, Bò, Hổ, Thỏ, Rồng, Rắn, Ngựa, Dê, Khỉ, Gà trống, Chó và Lợn.
Sau khi nàng viết xong, thổi thổi nét mực ướt trên giấy.
Nghĩ đến Liên Phương thị ngày thường cũng không xem lịch, lại cảm thấy ủ rũ, tùy tiện đặt sổ ghi chép sang một bên.
Đối với chuyện này, nàng phiền muộn hơn bất cứ ai, lại bất lực hơn bất cứ ai.
Trước sạp, không biết đã có một vị phụ nhân trẻ tuổi đang ngồi từ khi nào.
Đang lải nhải không ngừng về những việc bực mình trong nhà.
Nàng nói: “Đạo trưởng, ta phát hiện một vết máu khô trên giường cách đây không lâu, tướng công ta thường xuyên đi xã giao bên ngoài, trước đó không lâu ta đã đến nguyệt sự, vết máu này không thể là của ta.”
“Ngươi không phải có thể thỉnh thần sao, thấy thứ người thường không thể thấy.
Mau giúp ta nhìn xem, người này là người trong phủ ta hay là người bên ngoài, cũng để cho ta sửa trị nàng thật tốt.”
Người này cũng coi như là khách quen.
Phu nhân của chưởng quầy tiệm thuốc Lục Ký, Lục Hứa thị.
Đây là người có tiếng đố phụ (đàn bà ghen tuông), từ khi gả cho Lục chưởng quầy, bà ta luôn luôn nghi ngờ người xung quanh.
Thời gian trước, còn đuổi hết tất cả nha hoàn có dung mạo xinh đẹp ra ngoài.
Chuyện này cũng như bình thường.
Ninh Sơ Nhị đương nhiên muốn rung chuông dậm chân, thuận tiện “thỉnh thần nhập thân” một phen.
Làm bộ làm tịch đốt mấy lá bùa, lại đâm mấy nhát vào hình nộm người nàng mua, giúp nàng giải khuây.
Chỉ là hôm nay tâm tình nàng không tốt, cho nên không có tâm tư thỉnh “thần” nhập thân.
Thần sắc uể oải, miệng cũng lười mở.
Lúc giơ tay định uống trà, lại thấy một tiểu gia hoả đứng trước sạp từ khi nào.
Một thân vải gấm màu tím thêu hoa văn chìm, bên ngoài khoác một kiện áo choàng lông cáo tinh xảo, vô cùng tuấn tiếu đáng yêu.
Đúng là con trai của nàng, Liên Phì Phì.
Phụ nhân bên cạnh vẫn nói.
“Đừng để cho ta biết được là con hồ ly nào, bằng không, tuyệt đối không tha cho nàng.
Loại thứ dơ bẩn này cũng dám lưu lại trên giường ta, xem ta có...”
“Không chừng là bệnh trĩ.”
Ninh Sơ Nhị nhìn thấy nhi tử, đâu còn có tâm ta nghe bà ta lải nhải, đánh gãy lời bà ta.
“Nam nhân hàng năm xã giao bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ mắc chút bệnh kín, ngươi làm thê tử, nên quan tâm hơn một chút, đừng luôn để ý những thứ vốn không có.”
“Trĩ?”
“Đúng vậy.” Ninh Sơ Nhị móc ra một túi giấy lớn trong ngực.
“Cái này một ngày ba lần, lấy một thìa nhỏ pha chung với một bát canh to, có cái này, nói ít cũng có thể để hắn ngây ngốc ở nhà ba ngày, còn việc trong lúc này có thể hòa hoãn quan hệ hay không, vậy phải xem ngươi.”
“Đạo trưởng nói thật sự?”
“Thật sự thật sự, ba mươi lượng bạc, đưa tiền.”
Ninh Sơ Nhị một bên có lệ, một bên nhét đồ vào tay Hứa thị, tùy tiện đuổi người đi.
Liên Tiểu Thú đứng ở một bên cười tủm tỉm, vẻ mặt sùng bái nói với Ninh Sơ Nhị.
“Nương, đó là cái gì vậy?”
Ăn một chút là có thể ngốc ở trong nhà ba ngày.
Ngạch...
Ninh Sơ Nhị ngẩng mặt nhìn trời.
Loại chuyện tiêu chảy này, đương nhiên là ngốc dưỡng ở trong nhà.
Nàng cảm thấy, nếu lúc này nói cho nhi tử nàng, trong túi kia chính là bột bã đậu, phỏng chừng sẽ huỷ hoại hình tượng tiên phong đạo cốt của mình.
Cho nên nàng xoa khuôn mặt nhỏ của Phì Phì, thần thần bí bí nói.
“...!Tiên dược.
Còn chưa ăn cơm đúng không? Nương dẫn con đi ăn cơm.”
Lúc này đã qua buổi trưa, Ninh Sơ Nhị thu sạp, mang theo ống thẻ trẻ trở về Ninh phủ.
Cùng với mấy món ăn, nóng hôi hổi ra nồi, toàn bộ đại sảnh tràn ngập hương thơm mê người.
Liên Tiểu Thú hai tay mũm mĩm ôm lấy cái chén sứ xanh, bộ dáng ngoan ngoãn, ánh mắt không ngừng nhìn vào bàn cơm.
Ninh Sơ Nhị có mấy phần buồn cười, gật đầu nói.
“Ăn đi.”
Tiểu gia hỏa lúc này mới cầm lấy đũa, nói: Nương vất vả.
Mời nương ăn.
Bộ dáng ngồi ngay ngắn lẳng lặng, không khác chút nào so với phụ thân hắn.
Ninh Sơ Nhị một bên nhìn, nghĩ đến Liên Thập Cửu vừa bận công vụ vừa phải chiếu cố hài tử, thật sự không dễ dàng.
Mẫu tử ăn cơm xong, nằm trong gian phòng nhỏ cách vách nói chuyện.
Nhưng dường như Phì Phì có tâm sự gì đó, mấy lần há mồm muốn nói lại thôi.
Ninh Sơ Nhị vỗ vỗ bả vai nhỏ của hắn.
“Có gì muốn nói với nương?”
Hắn nâng đầu lên.
“Nhi tử, xác thật có vấn đề muốn hỏi nương.”
Mấy ngày này, hắn nghe người lớn nói.
Hắn cũng không phải hiểu hết tất cả những gì họ nói, nhưng cũng hiểu rõ, trong phủ sắp có người mới.
Mà người này, vô cùng có khả năng là “nương” mới của hắn.
Liền Hấp kiến đã từng chứng kiến, hài tử nhà cách vách bị mẹ kế khi dễ như thế nào.
Hắn biết mình sẽ không chịu khi dễ, nhưng cũng không muốn người ngoài tiến vào.
“Nương.”
Hắn lại gọi nàng một tiếng.
“Vì sao không về nhà?”
Ninh Sơ Nhị đang cân nhắc biểu cảm kỳ quái của Phì Phì, vừa nghe đến lời này, không khỏi cũng ngẩn ra.
“Nương, người vì sao không về nhà?”
Nếu đã hỏi ra miệng, tiểu gia hỏa nhìn thẳng vào nàng, vô cùng rõ ràng nói “Nhi tử không rõ, mình rõ ràng có nương, tại sao còn muốn tìm nữ nhân khác làm mẫu thân?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...