Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc Đình không nói tiếp lại đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, mà Đường Ninh lại đưa mắt nhìn thấy vành tai phải của anh, nốt ruồi đen nhưng nổi bật như kim cương như trời sinh mọc ra để khiến cho anh thêm nguy hiểm.
“Em nhìn anh như vậy là mời anh hôn em hay sao? Hay là ôm, hay là…”
Đường Ninh không nhịn được khẩn trương, cô chủ động khoác tay lên tay anh, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Mặc Đình: “Có thể trước khi tới nhà mới đi cùng em tới nơi này được không?”
“Đi xong là tối nay có thể tiến hành xong chuyện dang dở tối hôm qua hả?”
Mặc Đình hỏi rất nhẹ nhàng nhưng Đường Ninh lại không thể che dấu được khẩn trương, bởi vì cô biết chưa chắc cô đã lấy ra được dũng khí như tối hôm qua.
Mặc Đình không miễn cưỡng cô, cũng không nói gì mà mặc cho cô ôm cánh tay mình, khóe miệng ở trong bóng đêm thầm nhếch lên.
Hai người chưa về nhà luôn mà ứng theo khẩn cầu của Đường Ninh tới vườn hoa anh đào nổi danh Thịnh Kinh, noi mà trước kia cô và Hà Vũ Phàm hẹn hò.
Nhưng mà hôm nay cô muốn hoàn toàn moi hết Hà Vũ Phàm trong lòng mình ra cho nên cuối cùng cô cũng nghe máy, âm thanh rất trầm: “Em ở vườn hoa anh đào, là chỗ trước kia chúng ta hẹn hò, nếu anh muốn gặp em thì tới chỗ cũ… không gặp không về.”
“Được, anh tới đây.” Hà Vũ Phàm lập tức đồng ý, mặc dù anh ta và Mặc Vũ Nhu dây dưa với nhau nhưng cho tới giờ anh ta chưa hề có ý định buông tha cho Đường Ninh, còn có thể tìm đâu ra người đàn bà dễ gạt hơn Đường Ninh? Cho tới giờ vẫn luôn nghe lời anh ta, lại có gia đình hậu thuẫn, có cá tính.
Đường Ninh tắt máy, ngẩng đầu nhìn Mặc Đình ở bên cạnh, âm thanh vừa chân thành vừa nghẹn ngào: “Đây là lần cuối cùng em vì tình cảm riêng tư và gọi điện thoại cho anh ta, sau này… sẽ không có nữ đâu.”
Mặc Đình nhướn mày, anh không nói gì chẳng qua vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Đường Ninh tới ngồi cạnh anh.
Đường Ninh nghe lời ngồi dựa gần anh, hai người thông qua cửa kính trong suốt của phòng ăn nhìn xuống dưới lầu, không bao lâu một bóng dáng lo lắng xuất hiện dưới tàng cây anh đào.
Hà Vũ Phàm tới.
Đã từng, không biết bao nhiêu lần cô đứng nơi đó chờ Hà Vũ Phàm, có khi chờ sẽ là chờ cả ngày, mười lần thì năm lần bị cho leo cây.
Bây giờ nghĩ lại, trái tim chân thành của cô lại bị người tùy tiện như vậy chà đạp cho nên…
Bị lỡ hẹn, bị đùa giỡn, bị phản bội, cô sẽ để Hà Vũ Phàm nếm thử một lần.
“Như vậy có thể khiến cho em hả giận rồi sao?” Mặc Đình nhìn bóng người dưới lầu sau đó ôm vai Đường Ninh hỏi thăm.
"Dĩ nhiên không thể, dù lớn hay nhỏ em đều khiến anh ta trả lại hết.”
Mặc Đình nâng cằm cô, nhìn vào đôi mắt của cô, rõ ràng nhìn thấy được một cô gái mảnh mai nhưng gặp tổn thương trong tình cảm song cô lại có thể gọn gang dứt khoát nói dứt là dứt, không hề làm bộ làm tịch.
“Vừa nãy chọn món ăn em có gọi gan ngỗng, phục vụ nói là vừa mang từ Pháp tới, em nghĩ là không tệ đâu.”
Mặc Đình buông cô ra, nở nụ cười kinh ngạc: “Sao em biết anh thích món đó?”
“Muốn biết sở thích của ông xã thì có gì khó?” Đường Ninh nhắc nhở phục vụ mang thức ăn lên: “Chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Mặc Đình nhìn cô giống như đóa hoa tường vi vậy, trong mắt anh lóe lên sự nguy hiểm: “Nhưng mà… anh không muốn nói chuyện phiếm, anh chỉ… muốn hôn em.”
Ai nói anh là thuốc độc làng giải trí? Rõ ràng… cô gái trước mắt này mới là thuốc độc mãnh liệt làm cho người ta bất tri bất giác bị nghiện.
Mà dưới lầu, Hà Vũ Phàm vẫn đang đứng chờ nơi đó, mà trong phòng ăn trên lầu, Đường Ninh và Mặc Đình cùng dùng bữa, thật rad n không thích nói chuyện công việc của cô trước mặt Mặc Đình mà Mặc Đình cũng hiểu ý của cô, lúc trước anh ra tay giúp Đường Ninh hai lần, mà lần này Đường Ninh tự mình ứng đối, cô gái nhỏ này không thua kém đâu.
Nhưng… dù không kém thì đó cũng là vợ của Mặc Đình anh, chỉ cần là vợ của Mặc Đình anh thì chỉ có lượt Đường Ninh bắt nạt người khác mà thôi.
Rất nhanh 1h trôi qua, mà Hà Vũ Phàm chờ ở phía dưới mặc dù không nhịn được nhưng vẫn không dám rời đi, mà lúc này anh ta không ngừng gọi cho Đường Ninh, nhưng Đường Ninh đã tắt máy.
Bởi vì anh ta không biết lúc này ở trong mắt Đường Ninh và Mặc Đình, anh ta chẳng đáng để nhắc tới.
Khi hai người dùng bữa xong, Mặc Đình nhìn xuống lầu sau đó hỏi thăm Đường Ninh: “Còn muốn tiếp tục thưởng thức sao?”
“Không, em muốn anh dọn nhà giúp em.”
Mặc Đình gật đầu nhanh chóng thanh toán, hơn nữa còn mang theo Đường Ninh đi ra từ cửa phụ, sau đó hai người đi thẳng tới chung cư của Đường Ninh, chẳng qua trước khi Mặc Đình vào nhà, Đường Ninh bảo anh chờ ngoài cửa 5ph.
5ph sau Mặc Đình đi vào, trong nhà không còn thấy được bất cứ thứ gì liên quan tới Đường Ninh và Hà Vũ Phàm hoặc là đồ dùng của đàn ông, bởi vì vốn Hà Vũ Phàm chẳng bao giờ qua đêm ở nơi này.
“Mặc Đình, anh chờ em một chút, em dọn một ít đồ.”
Mặc Đình nhìn căn nhà, lại nhìn bức hình lớn trong phòng khách, đó là tấm hình năm đó cô dành vị trí người mẫu số 1, nếu như năm đó cô không ở ẩn… cô đã sớm tiến ra thị trường quốc tế.
5ph sau, Đường Ninh từ phòng ngủ đi ra, cô đang ôm một con gấu vào lòng: “Đây là tất cả tài sản của em.”
“Không muốn thứ gì khác nữa sao?”
“Không muốn, để cho ký ức phủ bụi đi.” Đường Ninh dứt khoát lắc đầu nhưng lúc này Mặc Đình lại ôm cô vào lòng, dùng đôi môi lạnh băng của mình hôn cô.
Đầu tiên, Đường Ninh rất kinh ngạc nhưng sau đó cô nhắm chặt hai mắt đáp lại anh, cho đến khi bàn tay của Mặc Đình… thăm dò vào trong làn váy của cô, hai người mới đột nhiên ngừng lại: “Chuyện còn dang dở về nhà làm tiếp nhưng nụ hôn này của anh có thể khiến cho ký ức của em đẹp hơn một chút hay không?”
Đường Ninh ôm lấy Mặc Đình, cảm nhận hơi thở trầm ổn của anh, sau này cô sẽ không để cho người ta làm tổn thương đến mình nữa, cô muốn nắm giữ những gì thuộc về mình trong lòng bàn tay.
Mà bên kia, Hà Vũ Phàm chờ dưới gốc hoa anh đào chừng 4h, vốn định chờ thêm nhưng… cuối cùng nhận được điện thoại của Mặc Vũ Nhu: “Vũ Phàm, anh đang ở đâu.
Hiện tại em đang ở trong nhà của anh, em không thấy anh đâu cả, bụng em đau quá..
Vũ Phàm, chuyện tấm hình tại sao vẫn chưa bị đè xuống vậy? Em sợ em cứ thế bị hủy rồi.”
Nháy mắt Hà Vũ Phàm tỉnh táo lại lập tức lái xe về nhà, vừa tới liền thấy Mặc Vũ Nhu đang thương đứng chờ ngoài cửa, anh ta chạy tới ôm Mặc Vũ Nhu vào lòng: “Anh sẽ không để cho em bị hủy, sẽ không để cho Thiên Nghệ bị hủy.”
“Vũ Phàm, em chỉ có anh, anh không thể không cần em và con.”
Hà Vũ Phàm trấn an Mặc Vũ Nhu, vỗ nhẹ sau lưng cô ta, hơn nữa còn để cho phòng quan hệ xã hội và những người tại hiện trường làm chứng Mặc Vũ Nhu bị thương ở đùi phải, không thể đứng vững mới để Hà Vũ Phàm đỡ một chút lại không may bị ngã.
Chứ không phải như tấm hình đã phát ra bị đè lên… hôn nhau.
Quan trọng hơn là đến lúc này Hà Vũ Phàm còn tiếp tục hy sinh Đường Ninh, ám chỉ có người ở sau lưng thao túng, để cho cư dân mạng không nên bị lời tùy tiện lừa gạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...