Thị Diệp Thành Si

Ý của cùng nhau ăn cơm là mua đồ ăn về nhà mình làm sao?

Nhìn nguyên liệu đầy túi trước mắt, Phù Diệp không khỏi suy nghĩ. Cậu còn tưởng rằng ba sẽ dẫn mình đến một nhà hàng cao cấp nào đó để ăn, hại cậu có chút khẩn trương. Nhớ đến sự trầm mặc trong xe, Phù Diệp không muốn trải qua một lần nữa, vì sao mỗi lần ngồi xe của ba thì bầu không khí như thế sẽ xuất hiện?

“Đủ chưa?”

Không biết từ khi nào, Phù Kình đã đi đến trước mặt Phù Diệp, nhìn Phù Diệp rõ ràng đang trong trạng thái bước vào cõi thần tiên, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, cậu ghét mình đến vậy sao? Mỗi lần ở cùng nhau không phải sợ hãi thì chính là ngẩn người!

“A? Đã đủ rồi.” Phù Diệp ngây ra, nhanh chóng đáp.

Phù Kình không nói gì, bước đến quầy thu ngân, thân hình cao lớn như hạc trong bầy gà khiến y trở thành tiêu điểm, Phù Diệp rõ ràng trông thấy có mấy người ghé tai nhau nói nhỏ, trên mặt lại “đỏ ửng”?! Phù Diệp chắc chắn vẻ mặt mình bây giờ có rất nhiều hắc tuyến, đã lớn như vậy rồi, còn hoa si!


“Vì sao nói chuyện đó với Phù Thanh mà không nói với tôi?”

Xe vừa khởi động, Phù Kình đột nhiên phun ra một câu như vậy, thứ mà Phù Diệp lo lắng đã đến.

“Không có nguyên nhân gì đặc biệt, đột nhiên cảm thấy rất muốn nói mà thôi, vừa đúng người đó lại là chú.” Phù Diệp thản nhiên giải thích, vẫn là nên giúp chú làm sáng tỏ một chút, không thì chú lại rơi vào kết cục thảm hại.

“Thật sự chỉ là như vậy? Không phải bởi vì cậu thích nó?” Tuy thực vừa lòng với lời giải thích đó, nhưng Phù Kình vẫn nhịn không được hỏi vướng mắc đã ẩn chứa trong lòng thật lâu.

“Phù tiên sinh, ngài nói bậy gì thế?! Đó chính là chú của tôi!! Cho dù tôi có muốn làm gì cũng sẽ không tìm con trai!!!” Trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi kia, Phù Diệp lập tức nhớ lại lời phê bình cùng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ của mẹ, cậu như một con nhím mà nhanh chóng dựng tấm chắn phòng bệ lên, không muốn mình bị tổn thương nữa.

“Tôi không có ý đó.” Phù Kình nhanh chóng giẫm phanh, vươn tay ôm lấy đứa nhỏ dường như sắp khóc kia, cảm thấy thực buồn bực mình lại làm tổn thương đứa nhỏ này, vì sao mỗi lần đối mặt với nó, mình lại trở nên đáng ghét như thế.

“Ba, vì sao ba không thích con? Con không phải con ba sao? Hu hu ~~~~” Phù Diệp bị ôm chặt vào lòng cuối cùng nhịn không được, nói ra toàn bộ ủy khuất của mình rồi khóc lớn, tuy nói con trai không được khóc, nhưng chỉ là lúc chưa đau lòng mà thôi.

“Diệp… ba không có ghét con, chỉ là lúc bắt đầu không tiếp nhận được mà thôi, cũng biết những lời đó làm tổn thương con, xin lỗi.” Nhìn thiên hạ sắp hỏng mất trong lòng, Phù Kình chua xót, càng thêm ôm chặt Phù Diệp vì khóc lâu mà có chút khó thở.

“Hức… hức… thật… thật sao?”

Phù Diệp ngẩng đầu, đôi mắt khóc đến như chú thỉ nhìn thẳng vào mắt Phù Kình, đôi mắt trong suốt kia khiến Phù Kình cảm thấy linh hồn mình như bị nhìn thấu. Tựa như bị mê hoặc, Phù Kình chậm rãi cúi đầu…


Đôi mắt bị lệ làm cho mơ hồ trông thấy gương mặt ngày càng phóng đại của Phù Kình, cảm thấy khó hiểu, nhưng xúc cảm trên môi lập tức khiến chúng mở thật to, không dám tin chuyện trước mắt lại phát sinh trên người mình. Là hôn? Ba con bình thường hình như sẽ không làm loại chuyện này? Có lẽ là trường hợp đặc biệt?? (Tiểu Diệp Tử, hai người chính là trường hợp đặc biệt nha ~~)

Môi Phù Kình mê muội chuyển động trên môi Phù Diệp, không tiến thêm một bước nào, sợ sẽ dọa thiên hạ vốn đã ngây ngốc, vẫn là tiến hành chầm chậm từ chất đến lượng mới tốt.

Rốt cuộc khi Phù Kình rời khỏi môi cậu, Phù Diệp cảm thấy mấy chục giây ngắn ngủi tựa như đã qua cả đời, mặt cậu lập tức đỏ bừng, mặc dù ngượng ngùng như đôi mắt vẫn nhìn thẳng Phù Kình.

“Vì sao… chúng ta là ba con… như vậy là không đúng…” Phù Diệp nhỏ giọng hỏi.

“Trong mắt tôi không có thứ gì là tuyệt đối đúng hoặc tuyệt đối sai, chỉ cần tôi muốn là được.” Phù Kình bá đạo đáp, trong mắt là sự cố chấp không thể phá vỡ. Chỉ cần mình thích là được, hơn nữa là vì cuộc sống của mình, không phải vì người khác, tại sao phải bận tâm cảm nhận của người xung quanh!

“Ba…”

“Không được gọi tôi là ba, gọi Kình là được rồi.” Phù Diệp vừa nói một từ đã bị Phù Kình ngắt lời, trước khi người nọ cho rằng mình lại bị chán ghét thì nhanh chóng bổ sung một câu.


“Không được! Việc này không đúng với quy tắc.” Phù Diệp vội vàng lắc đầu bác bỏ.

“Vậy con thích ba không?” Phù Kình chuyển hướng hỏi. Nếu con đường này không được thì đi đường khác! Dù sao đường nào cũng sẽ hướng về La Mã.

“A?” Phù Diệp không theo kịp nhất thời đỏ bừng mặt, lắp bắp nói không nên lời. Máu mủ tình thâm, sao có thể không thích? Nhưng cậu hiểu được từ thích mà ba nói lúc này không phải ý giống mình, có chút phân vân, sao có thể có đáp án chứ?

“Không sao, cứ từ từ suy nghĩ.” Phù Kình nhẹ nhàng xoa tóc Phù Diệp, lùi người về, một lần nữa khởi động xe, trên mặt là biểu tình tự tin. Xem ra rất tự tin với câu trả lời của Phù Diệp.

“Ừm…” Tuy nghe ra lời nói của ba có chút không thích hợp, nhưng lấy tình trạng não hiện tại của Phù Diệp thì chắc chắn không có cách nào nghĩ ra, đành phải đáp ứng đề nghị của ba.

Một người tràn đầy tự tin, một người mơ mơ màng màng, cuối cùng sẽ phát triển đến thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui