Quá trình quen với Vương Tố cực kỳ thuận lợi, Phù Diệp thật sự có cảm giác như vậy, ngoài tình huống sau đây…
“Tiểu Diệp, cậu thích đọc sách đến vậy sao? Tớ thấy cậu cả ngày đều cầm quyển sách, không ngán à.”
Một ngày nào đó, trong thời gian nghỉ ngơi, Vương Tố mỉm cười dò hỏi Phù Diệp. Phù Diệp đang xem sách ngẩng đầu nhìn Vương Tố, gật gật đầu, cảm thấy nụ cười của nàng có chút quái dị.
“Kia… tớ giới thiệu sách cho cậu! Cam đoan cậu chưa từng đọc qua! Hơn nữa rất hay nha ~~” Cố ý kéo dài âm cuối khiến Phù Diệp nổi da gà.
Mình chưa từng đọc qua, không phải là sách quái quỷ gì chứ? Cậu không có hứng thú. Nhưng… lại nhìn ánh mắt vạn phần nóng bỏng của Vương Tố, một Phù Diệp hiền lành thật sự không đành lòng từ chối ý tốt của nàng.
“Vậy… được rồi…”
“Ừm, sau khi tan học thì cùng đến ký túc xá của tớ đi!” Vương Tố hưng phấn nói. Giọng hơi lớn, nên… các bạn học xung quanh nghe được một câu mờ ám như vậy, nháy mắt như nổ tung, lao xao nghị luận.
“Trời ơi! Cậu có nghe thấy không? Không thể tưởng tượng được Vương Tố lại can đảm như vậy!”
“Đúng! Thực sự nhìn không ra ~~”
“Hơn nữa không thể ngờ bọn họ phát triển nhanh như thế…”
Nghe được những câu nói nhỏ này, mặt Phù Diệp đỏ đến sắp nổ tung, chẳng lẽ “cả đời anh minh” bị mất đi chỉ vì lần này?? Trái với cậu, Vương Tố vẫn cười hi hi như trước, dường như không để trong lòng những lời ra tiếng vào đó, lại càng đừng nói đến giải thích! Nữ sinh bình thường không phải sẽ rất khẩn trương về những lời đồn đãi ở phương diện này sao? Vương Tố… thực không giống nữ!
Đối với Phù Diệp có thể đọc được sách mà nói, mình hẳn nên “đọc nhiều sách vở”, nên vẫn rất tò mò sách mà Vương Tố nói là thế nào.
Thật ra… câu nói lúc nghỉ ngơi của Vương Tố lúc nãy có chứa nghĩa khác, nói cái gì đến ký túc xá của nàng, cũng không thèm ngẫm lại quản lý của người ta có cho một nam sinh đi vào ký túc xá nữ không Huống chi ý của Vương Tố là, cậu đứng bên dưới chờ nàng lấy sách xuống…
Nhìn thấy Vương Tố ôm túi đầy sách, nhảy qua nhảy lại đi đến trước mặt Phù Diệp, cậu không khỏi thầm nghĩ có cần vui như vậy không?
“Đến đến đến ~~ mau xem chút nào!” Vương Tố trái ôm sách, phải kéo Phù Diệp ngồi xuống, vừa ngồi xong đã khẩn cấp rút ra một quyển sách đưa tới trước mặt Phù Diệp.
“Ách…” Phù Diệp không thể từ chối nhiệt tình đành phải nhận lấy, bắt đầu lật xem.
Phù Diệp đọc đọc, gương mặt từ đỏ hồng biến thành xanh trắng, cuối cùng như ấm nước bị nấu, chín rồi. Cậu vội vàng đóng sách, đặt lại lên bàn tay trắng nõn của Vương Tố, ấp úng nói:
“Cậu sao lại…”
“Ha ha ~~ có phải rất hay không?”
“Hai đứa con trai sao có thể…” Tuy nói thế, nhưng vì sao trong đầu mình lại hiện ra người ba như tòa núi băng đó? Phù Diệp có chút nghi ngờ cau mày.
“Ai bảo cậu quan tâm những lễ nghi đó? Người ta muốn cậu xem là ngữ pháp và cách dùng từ! Đừng có hiểu sai!” Nhìn thấy mặt Phù Diệp cúi đến sắp chạm đất, Vương Tố ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc. Không nên chỉ mới lần đầu tiên đã gây kích thích lớn như vậy, từ từ mà tiến ~~~
“A??” Phù Diệp không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Vương Tố, cậu hiểu sai sao? Nhưng trong này miêu tả thật sự rất…
“Những thứ này cho cậu mang về nghiên cứu! Sau đó chúng ta lại thảo luận ~~” Nói xong, Vương Tố nhét hết đống sách vào tay Phù Diệp rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Phù Diệp ngơ ngác nhìn đống sách trên tay mình, lại nhìn Vương Tố đã mất bóng dáng, nghiên cứu?! Khuôn mặt lập tức lại nóng bừng.
Phù Diệp trong trạng thái mộng du “bơi” về ký túc xá, vừa vào cửa đã bị ba người khác vây quanh, trên mặt lộ vẻ tò mò. Bức thiết vạn phần.
“Nữ sinh ký túc xá thế nào??” Người lên tiếng đầu tiên là Trần Vũ, vừa dứt lời liền nhận được cái liếc mắt xem thường của Sử Thấu.
“Đây là cái gì?” Lục Thư Thành tò mò hỏi.
Sử Thấu thực tế nhất, Phù Diệp vừa vào cửa hắn đã chú ý đến túi sách lớn kia, hắn nhanh chóng rút một quyển ra, lúc này Phù Diệp có phản ứng, sắc mặt biến đổi, vội vàng vươn tay muốn ngăn cản động tác của Sử Thấu, nhưng lại không nhanh bằng người ta, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn cùng phòng của mình mở quyển sách.
“Không phải là sách ** chứ?” Trần Vũ cười hỏi, đưa đầu đến bên cạnh Sử Thấu.
“Mau trả lại cho tớ!!” Phù Diệp vươn tay, nào ngờ bị Trần Vũ cản lại, sắc mặt của Trần Vũ và Sử Thấu sau khi nhìn thấy nội dung của sách thì trở nên cực kỳ khó coi.
“Ai đưa cho cậu?” Sử Thấu nghiêm túc hỏi. Con người tiểu Diệp rất đơn thuần, không biết là ai cho cậu xem những thứ này, quả thực muốn độc hại cậu!
“Ách… là Vương Tố…” Phù Diệp ngượng ngùng nói, chỉ là cậu cảm thấy dù nói ra thì người khác cũng sẽ không tin, một nữ sinh sao có thể cho nam sinh xem loại sách này chứ.
“Cậu ấy??” Mấy nam sinh khác có lẽ sẽ không tin, nhưng bọn Trần Vũ tuyệt đối tin, bởi vì bọn họ đã sớm cảm thấy nữ sinh kia quen với Phù Diệp có mục đích gì đó, nhưng lại không ngờ là mục đích này mà thôi.
“Được rồi, mấy thứ này chúng tớ tịch thu.” Vừa dứt lời, Sử Thấu đã kéo cả túi sách qua.
“A? Nhưng Vương Tố nói sau khi xem xong phải thảo luận với cậu ấy…” Phù Diệp nhìn sách, khó xử nói.
“Đừng để ý cậu ấy, đến lúc đó chúng tớ nói với cậu ấy là được!” Trần Vũ phản bác.
Lục Thư Thành bên cạnh gật mạnh đầu tán thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...