Mười lăm tháng chạp, chiến sự tây bắc lại nổ ra, Lí Viễn dẫn ngự lâm quân chiến đấu kịch liệt với quân Yến ba ngày, tiêu diệt ba vạn địch, hoàn toàn đánh bại Thát Bạt Phi. Phó tướng của Thát Bạt Phi dẫn tàn binh bại tướng ra khỏi thành đầu hàng, hai bên tiến vào giai đoạn đàm phán.
Trải qua lần chiến đấu kịch liệt trước, vốn Thục quân ở kinh thành bị tổn hại toàn bộ, Lâm Tranh liền dẫn Thục quân ở tây bắc khải hoàn quay về trước, chủ yếu để phòng phát sinh biến cố trong kinh, sợ bị người có dã tâm như Liễu thừa tướng rơi vào lối cũ.
Đánh xương loại cổ diễn ra thuận lợi, cổ sống bị thái y lấy ta. Hơn mười ngày qua đi, thương tích trên lưng Hi Âm dần khỏi hẳn, mạch tượng cũng khôi phục bình thường, nhưng người vẫn chưa tỉnh lại, không ai nói được nguyên nhân.
Sau khi thương nghị với thái y, tôi quyết định bí mật mời các danh y và cổ sư khắp nam bắc, phàm là có hy vọng đều được mời đến thử một lần. Mỗi ngày điện Chiêu Dương khách ra vào nườm nượp, nhưng ai cũng thở dài lắc đầu rời đi.
Có một vị cổ sư có tuổi khuyên tôi đưa Hi Âm ra ngoài cung an dưỡng, nếu không tìm được nguyên nhân bây giờ, chi bằng đổi hoàn cảnh, sẽ thu hoạch được không ít.
Không phải tôi không nghĩ đến chuyện đưa chàng đi, nhưng hôm nay chàng chỉ cách vị trí kia một bước, chàng đã khổ tâm nhiều năm vì chuyện này, vất vả lắm mới chuyển bại thành thắng. Vừa rời đi, chỉ e kiếp này cũng sẽ không có cơ hội thắng nữa. Tất nhiên tôi tiếc tâm huyết của chàng, không dưng nước chảy về biển đông không công.
Rốt cuộc tôi nghĩ ra, Hi Âm rất trọng tình nghĩa, nhất định chàng sẽ luyến tiếc không buông tôi và con ra. Chỉ cần chàng tỉnh lại, ngay cả lầu vàng điện bạc, ngay cả phải đứng ở vị trí cao, tôi cũng sẽ dành cả cuộc đời ở bên chàng.
Nhưng mà đánh xương loại cổ đau đớn tận xương tủy cũng không thể làm cho chàng sinh ra chút phản ứng, thậm chí không rên một tiếng. Mắt thấy người chàng bị băng bó một lớp dày, khuôn mặt tái nhợt tuấn tú tĩnh lặng, tôi không biết còn có thể làm gì cho chàng, thậm chí không biết còn nên hy vọng nữa không.
Sau đó không lâu, tôi sai An An đi đến phường ca múa, lấy ngọc cốt cầm trước kia tôi từng dùng đem về. Chàng thích nghe tôi đàn nhất, khi tôi mới bắt đầu học đàn, chàng đã trở thành vị khách đầu tiên nghe tôi đàn. Tôi đàn bảy năm, chàng cũng nghe trong bảy năm, cho đến khi tôi gả cho Bùi Lãm. Sau khi tôi khôi phục trí nhớ, hai người sớm chiều bên nhau, tuy có nhiều cơ hội đánh đàn, nhưng ngày đêm chàng bận việc. Quốc sự, chiến sự...không bao giờ có thời gian rảnh để nghe nữa.
Sau giờ Ngọ, tuyết ngừng rơi, trời đông ấm lại. Trong điện Chiêu Dương hương bay lờ lững, không khí ấm áp.
Tôi chỉnh dây đàn, khẽ mỉm cười nói với chàng: "Đã lâu ta chưa đàn, cũng không biết có đàn hay hay không nữa, hôm nay đàn trước một khúc 'Xuân giang hoa nguyệt dạ'. Ta nhớ rõ chàng thích thơ của Tùy Dương đế nhất, chàng nói 'mộ giang bình bất động, xuân hoa mãn chính khai, lưu ba tương nguyệt khứ, triều thủy đái tinh lai*', uyên bác mà đại khí, uyển chuyển hàm súc mà dịu dàng, có thịnh thế phồn hoa, cũng có đêm xuân đẹp yên tĩnh”.
*bài ngũ ngôn tuyệt cú của Dương Quảng, tức Tuỳ Dạng Đế (569-618), ông vua thứ hai và cuối cùng của triều đại nhà Tùy ngắn ngủi (581-618). Dịch thơ: Sông đêm xanh lờ lững, xuân thắm rộ trời hoa. Nước theo trăng xa tắp, triều dâng sao nhạt nhoà (Người dịch: Tô Thẩm Huy)
"Đêm qua khi ta dạo ngự hoa viên, trông thấy sao trời đẹp lắm, ta muốn gọi chàng đến ngắm, nhưng chàng...gọi thế nào cũng không tỉnh. Thánh tăng, nếu chàng nghe thấy ta nói gì thì hãy tỉnh lại đi, thật sự ta không thể sống thiếu chàng một ngày..."
"Chàng biết không, con đã bắt đầu đạp. Chàng nói xem, cái thai này là con trai hay con gái đây? Thánh tăng, chàng muốn ngủ thì cứ ngủ, nhưng đừng ngủ lâu quá. Con của chúng ta, nhất định chàng phải tự tay đón chào nó đến thế gian mới được..."
Tôi cố nén nước mắt, gảy đàn, làn điệu réo rắt chậm rãi vang lên. Hoa mùa hạ tuyết mùa đông, chuyện xưa giống như gấm, dệt lên trên đó.
Không biết có phải tôi bị ảo giác không, kết thúc một khúc, trên mặt chàng hiện lên ý cười ấm áp. Mặc dù chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẫn khiến tôi mừng đến mức muốn khóc. Tôi nghĩ, sau này có thể trò chuyện với chàng theo cách đó mỗi ngày, đánh đàn, tuy rằng chàng không đáp lại, nhưng tôi tin sẽ càm chàng động lòng.
Đêm khuya nằm mơ, đột nhiên bừng tỉnh, tôi rúc vào ngực chàng theo thói quen. Trong ngực chàng ấm áp như cũ, cái ôm chàng dịu dàng như cũ, nhưng mà, cuối cùng chàng cũng không chủ động ôm tôi vào, an ủi tôi: "Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây".
Tôi muốn chàng mở mắt nhìn tôi, nhìn thấy ảnh ngược của tôi trong mắt chàng.
Bi thương và lo lẵng bỗng nhiên ngập tràn, tôi không kìm được nữa, ôm chàng khóc không ra tiếng. Trong điện Chiêu Dương trống trải yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của tôi quanh quẩn không ngừng.
Thánh tăng, chàng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...