Thời gian trôi mau.
Do cái bụng của Quý Thư Lăng càng ngày càng lớn, hiện nay cái bụng rất lớn, ngồi ở phòng khách Hướng Gia, còn hơn tháng nữa là tới ngày dự sinh của cô, đến lúc đó có thể “dỡ hàng” rồi.
Cũng bởi vì ngày “dỡ hàng” sắp tới, nên cuối tuần cả nhà Hướng Gia đều tụ tập đông đủ, bắt đầu thương lượng chuyện đám cưới.
Lại nói, ban đầu Hướng Đường Vũ báo cho mọi người biết tiểu Lăng Giác muốn sau khi sinh em bé xong mới cử hành hôn lễ, quả thật là Hướng Vũ Tinh đã bị chọc tức, Thẩm Gia Gia lại lo lắng, hai người này đều sợ đêm dài lắm mộng, lỡ như tiểu Lăng Giác đổi ý không lấy, cháu trai nhà họ Hướng giống như con gà con vịt đã luộc chín bay đi mất.
Lúc ấy Hướng Đường Vũ quỳ xuống đất, xin ba mẹ tha thứ và đồng ý cho bọn họ hoãn cử hành hôn lễ.
Hướng gia nói tiến bộ là tiến bộ, nhưng vẫn rất nghiêm khắc, vẫn giữ vững sự giáo dục nghiêm khắc trong quân đội, trên tường phía trước Hướng gia vẫn còn treo một cái roi mây, năm đó Hướng Vũ Tinh vẫn là bộ đội chuyên nghiệp, dùng làm “gia pháp” giáo dục con cái.
Khi đó ba Hướng tức giận đến mức bắt lại lấy roi mây muốn đánh người, Quý Thư Lăng thấy thế, không nói hai lời lập tức quỳ bên cạnh Hướng Đường Vũ, ôm lấy người anh, xin tha cho anh, nói tất cả đều là chủ ý của cô, cầu xin ba chồng đừng đánh anh.
Dù sao đi nữa, phụ nữ có thai là lớn nhất, cho nên ai dám ra tay đánh người chứ? Hôn lễ không còn cách nào khác đành phải dời lại theo ý bọn trẻ, chờ sau khi sinh nở xong, tân nương khôi phục lại vóc dáng lại tính tiếp.
Cuối tuần này, người nhà Hướng gia tất cả lớn nhỏ, cộng thêm ba người Quý gia, toàn bộ tập hợp lại bàn bạc hôn lễ tổ chức như thế nào?
Tổ chức ở đâu? Đãi bao nhiêu bàn?
Cậu út nhà Hướng gia Thẩm Nhạc Dĩnh đều xuất hiện trong những trường hợp quan trọng, hễ là ngày quan trọng trong gia đình, hoặc là ngày sắp làm những việc trọng đại, ví dụ như tổ chức tiệc cưới …., em trai Thẩm Gia Gia luôn tham gia cho ý kiến.
Kết hôn đương nhiên là muốn chọn một ngày thật tốt, tự nhiên không thể thiếu ý kiến của cậu út Hướng gia được.
Bữa ăn tối đều đã ăn xong rồi, lúc này cậu út Hướng gia mới tới.
Thẩm Nhạc Dĩnh bước một bước vào phòng khách, mười mấy đôi mắt cũng di chuyển tới trên người anh ta, vẻ mặt anh tuấn của anh ra vẻ cười xin lỗi, đang muốn giải thích nguyên nhân đến trễ, ánh mắt lơ đãng nhìn tới Quý Thư Lăng, liền dừng lại.
Anh ta lập tức nhìn khắp phòng khách rộng lớn, nhìn trái, nhìn phải, ánh mắt lại dừng trên người cô.
Anh ta nhăn mày, nghiêm túc hỏi: “Cháu thấy trong người có chỗ nào khó chịu không?”
Thẩm Nhạc Dĩnh vừa hỏi vậy xong, trừ hai người Hướng Đường Vũ và Quý Thư Lăng ra, những người khác đều căng thẳng khẩn trương.
“Cháu sao?” Cô thấy cậu út nhìn mình, có chút không chắc chắn hỏi lại.
“Đúng vậy. Có khó chịu gì không?” Xung quanh người cô có vầng hào quang màu trắng, có chút không tốt lắm, đó là vầng hào quang niềm vui gặp mặt. Anh ta vừa mới nhìn xung quanh mình một lượt, không thấy linh hồn bé nhỏ, vậy là đã vào cơ thể mẹ, chuẩn bị ra chào đời rồi.
“À…. Vẫn khoẻ ạ.” Cô trả lời.
Mẹ chồng Thẩm Gia Gia phản ứng nhanh nhất, trực tiếp gọi quản gia, bảo tài xế chuẩn bị xe nhanh lên, như thế nào cũng mặc kệ, trước tiên cứ đưa vào bệnh viện đã.
Người nhà Hướng gia phản ứng rất nhanh, Hướng Đường Vũ không rõ ràng tình huống lúc này lắm cũng phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng hành động, lập tức ôm Quý Thư Lăng, thật ra thì anh rất tin tưởng lời nói của cậu út, hơn nữa lúc này vẻ mặt cậu út rất nghiêm túc, làm cho anh thấy có cái gì đó không đúng!
“Sao vậy?” Tiểu Lăng Giác bị phản ứng của nhà họ Hướng làm cho mơ hồ.
Vào lúc này, Lương Úc Hà mới nhớ tới, kêu lên, "A! Tôi nhớ rồi, nửa năm trước Nhạc Dĩnh có nói em bé sẽ sinh sớm hơn dự sinh!"
Quý Thư Lăng sững sờ một lúc. Nửa năm trước cậu út đã biết cô sẽ sinh em bé trước thời gian dự sinh sao!
Mặc dù cô đã sớm biết là cậu út rất lợi hại, nhưng chuyện xảy ra với chính mình, vẫn có cảm giác thật khó tin.
Không đúng, cô không thấy có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào……..
Vừa mới nghĩ như vậy xong thì cô có cảm giác có một dòng nước chảy ra khỏi cơ thể, sau đó đau quằn quại.
“Á!” Cô khó chịu.
Hướng Đường Vũ cảm thấy nước ối chảy trên tay mình, anh lo lắng chạy tốc độ trăm mét chạy ra ngoài, đem hai người nhét vào trong xe, không để ý gì khác, phi thẳng tới chỗ tài xế tiểu Giang hét to, “Nhanh, đến bệnh viện phụ sản!”
Một cơn đau lại ập đến, Quý Thư Lăng mặt tái nhợt, nắm lấy áo sơ mi của anh khó chịu kêu, “Đau quá đi …………”
Tiểu Giang thấy vậy, vội vàng tăng tốc.
Những người khác thấy tài xế lái xe đi trước, rất ăn ý chạy tới lấy xe riêng, ba chiếc xe lần lượt ra khỏi sân Hướng gia, chạy tới bệnh viện.
Tới bệnh viện thì mặt mày Hướng Đường Vũ đã trắng bệch, bởi vì tiểu Lăng Giác ngoại trừ chảy nước ối ra, còn chảy một vũng máu lớn, đã ngất đi.
Anh ôm lấy Quý Thư Lăng, chạy vào phòng cấp cứu kêu to, “Cứu mạng, cứu mạng, bác sĩ, nhanh nhanh một chút ………..”
Anh hoảng sợ tới mức nói năng lộn xộn, không đầu không cuối.
Các y tá, bác sĩ phòng cấp cứu chạy tới, nhìn thấy vũng máu, lập tức đẩy giường bệnh nhân tới nhận người.
Một cô ý ta nói với Hướng Đường Vũ mặt đã trắng bệch: “Trước tiên anh hãy đăng ký cho cô ấy. . . . . ."
Anh nhìn tiểu Lăng Giác được đẩy đi, đứng một chỗ cứng ngắc, dùng gương mặt trắng bệch túm lấy cô y tá nói: “ Tiểu Lăng Giác có thể bị chết không? Cô ấy có thể bị chết không?”
Mặc dù lực nắm của anh rất lớn, nhưng thấy toàn thân anh run rẩy, y tá không đành lòng, an ủi anh, “Đừng nôn nóng, bác sĩ phải kiểm tra đã…………”
Người nhà Hướng Đường Vũ không bao lâu sau cũng lục tục đi vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Hướng Đường Vũ túm lấy cô y tá, Hướng Đường Văn chạy lại kéo em trai ra thay anh nói lời xin lỗi. “Thật xin lỗi.”
"Không sao." Y tá nói, làm thủ tục đăng ký cho bệnh nhân xong rồi mới đi.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Lương Úc Hà vừa mới giúp con gái đăng ký xong, bác sĩ, y tá liền đẩy giường bệnh đi vào phòng cấp cứu, phía sau có y tá đi tới, nói người thân cần ký vào đơn giải phẫu, cũng hỏi xem có đồng ý truyền máu hay không. . . . . . dfienddnlieqiudoon
Bệnh viện máy lạnh đều lạnh như vậy sao? Hướng Đường Vũ cảm thấy lạnh run người, thật muốn ói.
Lỗ tai thấy ong ong, giống như cả người anh được ngâm trong nước, tất cả âm thanh giống như là ngăn cách bởi một lớp nước nghe không rõ ràng lắm, anh nghe loáng thoáng y tá nói gì mà dính vào cuống rốn, giải thích tình hình nguy cấp, khẩn cấp hơn là phải giải phẫu. . . . . .
Mặt anh phờ phạc, anh rất sợ rất rất sợ, sợ đến mức không thở nổi.
Người nhà họ Hướng hoàn tất xong mọi thủ tục, Hướng Đường Văn kéo người “không được việc” Hướng Đường Vũ đi tới phòng giải phẫu, anh ta biết bây giờ em trai đại khái chỉ muốn chờ đợi ở chỗ gần tiểu Lăng Giác nhất.
Cậu út của Hướng gia Thẩm Nhạc Dĩnh cũng đi theo tới ngoài phòng giải phẫu. Hướng Đường Vũ đứng như cương thi, đứng cứng ngắc ở ngoài phòng giải phẫu, người thẳng tắp, ai kéo cũng không nhúc nhích, không ai khuyên nổi anh tìm chỗ nào mà ngồi xuống.
Cần ký đơn đồng ý phẫu thuật, giấy nằm viện, giấy đồng ý truyền máu, Quý Trung Hãn đều ký, lôi kéo vợ mình, hai người mặt tái mét, cũng đi tới chờ bên ngoài phòng giải phẫu, cộng thêm người nhà Hướng gia mười người lớn nhỏ, tất cả đều chờ bên ngoài phòng giải phẫu.
Thẩm Nhạc Dĩnh đứng bên cạnh Hướng Đường Vũ, hai mắt nhắm lại, mặt hướng về phòng giải phẫu, trong miệng nói lẩm bẩm, chỉ thấy trên trán anh ta toát ra từng giọt mồ hôi. dfienddnlieqiudoon
Thẩm Gia Gia đứng một bên thấy lo lắng trong lòng. Lần trước bà nhìn thấy bộ dạng này của em trai, là khi ba cô đang hấp hối trong bệnh viện, em trai miệng cũng nói lẩm bẩm mặt đầy mồ hôi, cuối cùng bác sĩ bước ra hỏi: Có muốn cấp cứu không?
Lần đó toàn thân em trai ướt đẫm mồ hôi nói với bác sĩ: Không cần. Sau đó, xoay người ra khỏi bệnh viện khóc nức nở. Cả nhà bọn họ cũng biết là không còn hy vọng.
Bây giờ, đầu anh ta cũng toát đầy mồ hôi, bà sợ tới mức muốn ngừng thở, nhìn lại đứa con thứ hai một chút mặt nó trắng bệch, đáy lòng bà sinh ra sợ hãi.
Bên ngoài phòng giải phẫu, thời gian trôi qua một cách chậm chạp, cũng không biết đã qua mấy tiếng, “Người nhà Quý Thư Lăng.”
“Tôi, là tôi. . . . . ." Hướng Đường Vũ bước tới nhanh nhất, sau đó mọi người chen tới.
Ý tá nhìn tình huống này, sửng sốt mấy giây, mới nói: “Giải phẫu đã kết thúc, mọi người chờ một chút bác sĩ sẽ ra.”
Sau khi phòng phẫu thuật mở ra, Thẩm Nhạc Dĩnh cũng mở mắt ra, ngưng cầu khấn. Anh ta hít sâu một hơi, tìm chỗ ngồi xuống, Thẩm Gia Gia nhìn thấy nhưng không dám hỏi gì.
Không lâu sau, bác sĩ bước ra, vẻ mặt nặng nề và mệt mỏi, nhìn hơn mười người thân nói: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng do mất máu quá nhiều, chúng tôi thật sự không có biện pháp——"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời bác sĩ đang nói.
Chỉ thấy Hướng Đường Vũ đã ngất xỉu.
Tiếp sau đó là một trận rối loại, mấy y tá chạy tới giúp một tay xử lý Hướng Đường Vũ đang ngất xỉu, mấy người thân trong nhà khóc ầm lên, vẻ mặt bác sĩ có chút sợ, đem mấy lời chưa nói xong nói cho hết.
Rốt cuộc bác sĩ nói dứt lời, mấy người phụ nữ vẫn chưa ngừng khóc, mấy người đàn ông thì mang vẻ mặt nặng nề.
Mười người thân của Quý Thư Lăng đang vây ngoài phòng giải phẩu từ từ giải tán, di dời tới phòng sơ sinh nhìn em bé mà theo lời miêu tả của bác sĩ là “khoẻ khoắn”.
Em bé mới sinh cân nặng khoảng ba ký, rất khoẻ mạnh, không cần ở trong lồng ấp, rất khoẻ mạnh có sức sống.
Thời gian thăm em bé có hạn, sau khi thăm xong, đoàn người lại di dời, đi tới phòng giải phẩu ngồi chờ bên ngoài.
Khi Hướng Đường Vũ tỉnh lại, là chuyện của hơn một giờ sau.
Sợ anh nổi điên gây chuyện, Thẩm Nhạc Dĩnh đi tới, nói với anh ba chữ (theo bản gốc) để cho anh tỉnh táo lại——
"Cô ấy không có chết."
Bởi vì tổn hao quá nhiều nguyên khí, nói dứt lời, cậu út lui về vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi, để cho người khác giải thích tình trạng hiện tại.
Nửa tiếng sau, Hướng Đường Vũ đem tất cả mọi người đuổi vể nhà, bao gồm cả bố vợ, mẹ vợ. Anh lúc này rất bá đạo, không nói đạo lý, sớm bỏ đi hình tượng người tốt của anh.
Không làm gì được cơn điên của anh, mọi người không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn đi về.
Hướng Đường Vũ một mình ở lại chờ bên ngoài phòng, đợi đến khoảng hơn ba giờ gần bốn giờ sáng, cuối cùng tiểu Lăng Giác cũng được đẩy ra ngoài, chuyển vào phòng bệnh đơn.
Trong phòng đơn, có cửa sổ thuỷ tinh, anh kéo rèm cửa sổ ra, ngoài trời vẫn còn tối đen.
Trước khi y tá rời khỏi phòng bệnh, có dặn dò mấy việc cần lưu ý, bệnh nhân không thể uống nước, khi tỉnh lại nếu khát nước có thể dùng bông gòn thấm nước thoa lên môi; chưa có xì hơi, thì không thể cho ăn gì; người nhà bệnh nhân đã tự trả tiền thuốc giảm đau, nếu thấy đau ấn một chút, thuốc sẽ được truyền vào. . . . . .
Hướng Đường Vũ chăm chú cẩn thận lắng nghe, sau khi y tá đi khỏi, cả gian phòng chỉ còn mình anh trước ánh đèn giường bệnh.
Ánh sáng màu trăng chiếu vào trên mặt trắng như tuyết của Quý Thư Lăng, cô vẫn còn nhắm mắt chưa có tỉnh lại.
Nắm lấy tay cô, anh nằm ở bên giường, đau xót khóc nức nở. Thì ra là cái chết có thể gần như vậy. . . . . .
Bàn tay thon anh đang nắm chặt động đậy, âm thanh yếu ớt, vang lên trong phòng bệnh nửa sáng nửa tối.
“Anh….Vũ….. Đừng khóc……..”
"Tiểu Lăng Giác!" Anh ngẩng đầu lên trong phút chốc, cuống quít lau nước mắt, sờ cô từ trên xuống dưới hỏi: "Em có phải là rất đau không? Ba biết là em sợ đau. . . . . ." Anh dừng lại mấy giây sau đó tranh thủ thời gian giải thích, "Ý anh nói là bác Quý, hôm nay anh gọi bác là ba, bởi vì. . . . . . Anh đã lớn tiếng với ba và mẹ. . . . . . Mẹ Quý. . . . . Lớn tiếng xong cảm thấy đau lòng, đã đổi giọng gọi bọn họ là ba mẹ. . . . . . Dù sao, ba biết em sợ đau, dặn dò bác sĩ giảm đau cho em, nếu như em đau, ấn vào cái này, rất nhanh sẽ không đau nữa. . . . . ."
Hướng Đường Vũ cầm cái máy bấm làm giảm đau lên, giải thích không có trình tự logic.
"Anh. . . . . . Tại sao. . . . . . Lớn tiếng với bọn họ?" Cô không còn hơi sức hỏi, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.
"Bởi vì em làm anh sợ muốn chết, doạ anh sợ chết khiếp, sợ đến mức ngất xỉu, khi tỉnh lại bọn họ mới nói cho anh biết, em không bị chết. . . . . . Em không có chết. . . . . . Anh thật là sợ. . . . . . Thật sự rất sợ rất sợ. . . . . . Cái này so với bảo anh chết còn khó chịu hơn. . . . . . Thật may là, em không có cơ hội doạ anh như vậy nữa. . . . . . Thật may là. . . . . ."
Anh không khống chế được nước mắt mình, anh không biết, tại sao anh lại có nhiều nước mắt như vậy!
"Em bé. . . . . . Có khỏe không?"
"Anh. . . . . . Không có đi xem nó. . . . . . Anh không muốn đi nhìn nó! Bọn họ nói nó. . . . . . Rất tốt."
"Anh Vũ. . . . . . Làm ơn. . . . . . Không được ghét bỏ con của chúng ta. . . . . ." Quý Thư Lăng miễn cưỡng cười nói. Đồng thời động tới, cô cảm thấy đau, kéo lại bấm nút giảm đau.
"Rất đau sao?" Hướng Đường Vũ vội vàng ấn xuống một cái, nhìn cô lắc đầu một cách khó khăn, lại liên tiếp nhấn hai cái, ba cái!
"Anh Vũ. . . . . ."
"Được, anh hiểu biết rôi, anh sẽ không ghét bỏ con của chúng ta."
Bọn họ cuối cùng nhận hiểu biết cả đời! Anh bây giờ mới phát hiện, thật ra thì, anh luôn là biết tiểu Lăng Giác của anh muốn nói cái gì, yêu cái gì, ghét cái gì.
Ban đầu, anh rốt cuộc là bị chập mạch như thế nào, mà không phát hiện người anh thích nhất là cô?
Anh yêu cô, mãi mãi, không thể thắng được bản thân mình!
"Cám ơn anh. . . . . ."
"Cái đồ ngốc nghếch này, ngốc lắm, cám ơn cái gì! Cám ơn cái gì chứ! Anh mới phải cám ơn em, cám ơn em không có chết, cám ơn em dũng cảm sống sót ở lại với anh. . . . . . Tiểu Lăng Giác, anh thật sự là không có thể không có em, nếu không phải là bác sĩ nói. . . . . ."
Anh chợt dừng lại. Bây giờ nói cái này, có phải là quá đả kích cô hay không?
Nhưng mà, đối với anh mà nói, đây thực sự là tin tức vô cùng tốt!
"Bác sĩ nói. . . . . . Cái gì?" Cô liếm liếm môi, cảm thấy miệng khô.
Hướng Đường Vũ lập tức hiểu ý rót chén nước, cầm bông gòn thấm nước, thấm ướt trên môi cô.
"Em vẫn chưa thể uống nước được, phải đợi sau khi thoát khí, mới có thể uống nước hoặc ăn cái gì đó."
"Anh Vũ. . . . . ." Cô muốn biết bác sĩ đã nói cái gì.
"Bác sĩ nói em bị dính cuống rốn, bởi vì em là mang thai lần đầu, lại không có bất kỳ bệnh sử nào, không dễ dàng ở tiền sản kiểm tra ra, cho nên sinh non. Do em mất một lượng máu quá lớn bác sĩ nói bọn họ không có biện pháp cầm máu, không thể làm gì khác hơn là cắt tử cung của em." Anh một thôi một hồi nói xong.
"Tử cung của em. . . . . ." Cô trừng lớn mắt, tiếp theo một cái chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.
"Em đừng có khóc có được không? Không có tử cung mới đúng! Em không hiểu đúng không? Không có tử cung, sẽ không phải sinh em bé nữa, anh sẽ không phải trải qua hành hạ đáng sợ như hôm nay. . . . . . Tiểu Lăng Giác, anh không muốn em lại sinh em bé nữa, coi như hôm nay em bình an không có việc gì, anh cũng sẽ đi buộc ga-rô (ngăn sinh nở), anh không cần đứa trẻ, anh chỉ cần em thôi!"
"Anh Vũ. . . . . ."
"Lời anh nói là thật lòng, không phải để an ủi em. Nếu như em không tin thì ngay ngày mai anh sẽ đi buộc ga-rô (ngăn sinh nở). . . . . ."
"Anh Vũ!" Nàng tập trung chút hơi sức.
"Tiểu Lăng Giác, là thật, không có bất kỳ người nào có thể thay thế em. Ai anh cũng không cần, con trai, con gái không có cũng không sao, nhưng thật sự là anh không thể không có em!" Nghĩ đến thiếu chút nữa mất đi cô, Hướng Đường Vũ nghẹn ngào.
Anh nhìn cô, vuốt tóc của cô, trán của cô, sau đó anh nhẹ nhàng hôn môi của cô, âm thanh khàn khàn nói: "Em biết thời cổ đại người phụ nữ đều có thể hy vọng tòng phu mà chết, anh đây là đàn ông thời hiện đại mới ở thế kỷ hai mươi mốt, tâm nguyện duy nhất chính là hy vọng ‘từ thê mà chết’, cuộc đời này, anh chỉ muốn được đi cùng em tới già, tới chết thôi!"
Quý Thư Lăng cả người không có sức, đau đớn đánh tới, cô lại cảm thấy cả người giống như trôi lơ lửng ở trên đỉnh hạnh phúc.
"Anh Vũ. . . . . . Em rất yêu anh. . . . . ."
"Ngốc lắm, là anh rất yêu em, xin em đấy. . . . . . Đừng doạ anh như vậy nữa."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không biết, cũng sẽ không như vậy nữa. . . . . ."
Cô giơ cánh tay mềm yếu không có sức lực, đem lấy anh Vũ của cô ôm vào trong ngực, tràn đầy hạnh phúc, hoá thành giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
"Để nói được làm được, nguyện vọng từ thê mà chết của anh phải dựa vào em mà thực hiện rồi."
"Được, vì để cho anh có thể từ thê mà chết, em muốn nhanh chóng gả cho anh, trở thành vợ của anh. . . . . ."
"Có thể chờ em xuất viện ra liền kết hôn luôn được không?" Anh hồi hộp, nhỏ giọng hỏi.
"Được." Quý Thư Lăng cười đáp.
"Đúng là. . . . . . Không có gì hoàn hảo hơn. . . . . ." Anh biết mình rất ích kỷ, nhưng anh muốn từ nay về sau, danh chánh ngôn thuận trói cô ở bên cạnh, yêu thương cô.
"Em là hoàn hảo nhất. . . . . ."
Mặt trời bắt đầu nhô lên, hai con chim tình ái cúi đầu lảm nhảm, giống như có nói cũng không hết những lời tâm tình. . . . . .
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt những lời tâm tình của hai người, Hướng Đường Vũ lên tiếng ——
"Mời vào." Anh nghĩ, có lẽ là y tá đi kiểm tra phòng.
Không ngờ vào phòng bệnh là cả một gia đình, người lớn, người nhỏ, bao vây hai người lại.
Hướng Đường Vũ nhìn mọi người vào trong phòng, ngây người một lúc xong mới hỏi: “Mọi người không về nhà à?”
"Con nói trời sáng thì quay trở lại, chúng ta mới vừa đi ăn một chút, chờ trời sáng là tới luôn." Thẩm Gia Gia đại diện trả lời.
Làm gì có ai có thể về nhà mà ngủ được chứ? Rõ là. Hướng Vũ Tinh trợn mắt nhìn con trai một cái.
"Thật xin lỗi." Toàn bộ lý trí của anh đã trở về, nên ý thức được biểu hiện của mình rất tệ.
"Không có việc gì, không có việc gì!" Quý Trung Hãn đi tới, vỗ vỗ vai anh.
Nhìn con gái vẻ mặt đầy hạnh phúc nằm trên giường, ông yên tâm rồi.
Thẩm Nhạc Dĩnh đi tới bên giường, cũng lộ ra nụ cười yên tâm, anh ta ở trên trán của Quý Thư Lăng cùng chỉ không biết viết cái gì, sau đó nói với cô: “Trở lại là tốt rồi. Vầng quang quanh người cháu, biến thành màu hồng sáng ngời rồi.”
Anh ta chuyển sang Hướng Đường Vũ, cười vỗ vỗ lưng của anh, nói: "Sức mạnh của ái tình, quả nhiên vĩ đại thật."
Nghe Thẩm Nhạc Dĩnh nói như vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, chúng ta có thể an tâm về ngủ rồi, nơi này sẽ để lại cho con, chăm sóc vợ con thật tốt cho ba!" Hướng Vũ Tinh dặn dò.
"Yên tâm, cô ấy là vợ yêu quý nhất của con mà!" Hướng Đường Vũ nói.
Tất cả mọi người cười.
Thẩm Gia Gia không nhịn được phỉ nhổ, "Nhanh lấy về nhà đi, mới là vợ thực sự!"
"Tiểu Lăng Giác đồng ý vừa ra viện là kết hôn với con rồi." Anh nói luôn, để mọi người làm chứng cho anh.
"Thật sao? Tốt quá! Không thành vấn đề, chuyện kế tiếp đều giao cho anh và Đường Tâm đi, bảo đảm sẽ cho các em một hôn lễ tuyệt vời." Hướng Đường Văn vỗ ngực cam kết.
"Anh cả, vậy xin nhờ anh." Hướng Đường Vũ trịnh trọng nhờ.
Mọi người mang theo nụ cười thanh thản ra về.
Hướng Đường Vũ dựa vào Tiểu Lăng Giác nói: "Như vậy, em không thể đổi ý nữa."
"Em sẽ không đổi ý." Nhiều người có thể làm chứng cho anh như vậy, cô muốn cũng không đổi ý được rồi.
Cảm giác thật hạnh phúc!
Quý Thư Lăng cười, nhìn Hướng Đường Vũ, thật thỏa mãn mà nghĩ. . . . . .
Thì ra, hạnh phúc là trước hết phải mất đi một chút, mới có thể nhìn thấy nó trọn vẹn.
【 hết trọn bộ 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...