“Hai mươi phần trăm? Anh lấy thang đo nào để đánh giá mà cao gần như bị lộ luôn kế hoạch rồi hả? Không được, quá cao, phải nghĩ cách biến nó thành trời biết, đất biết, em, anh, Hạ Thanh Trà biết mà thôi.” Thiên Ý cắn môi, rũ mắt suy tính, tìm cách biến kế hoạch thành hoàn hảo không sơ hở.Năm giây, mười giây, ba mươi giây…Có rồi!Chỉ có như thế mới xóa bỏ mọi hiềm nghi.Cô quay lại nhìn vào đôi mắt mông lung của Lục Minh ra lệnh: “Lục Minh, nhiệm vụ của anh là đi theo người đàn ông trong phòng này rõ chưa? Anh không có quyền phản kháng, không được chống cự mọi yêu cầu của anh ta…“Thiên Ý nói rất dài, rất nhiều nội dung nhằm tạo dựng một đoạn ký ức giả cho anh.
Cô rất ít khi dùng phương pháp này vì nó có hại đến thần kinh con người.
Nếu ai đó cố gắng xác định tính chân thật đoạn ký ức giả này sẽ làm hệ thần kinh chịu đựng đau đớn, gây ra cảm giác bồn chồn khó chịu, bị stress, tâm lý bị tổn thương nặng nề.“James, anh đưa anh ta về phòng rồi tiến hành theo kế hoạch liền đi.
Em có việc phải xử lý trước, khi nào xong em sẽ quay lại tụ hội với hai người sau.
Nhớ, em chỉ là đang thôi miên, thế nên khi về đến phòng thì anh đánh ngất luôn cho khỏi xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, dù gì đau nhiều chỗ rồi thêm một chỗ nữa cũng không phát giác ra được.”Thiên Ý gấp gáp ra bỏ đi, bước nhanh về phía một căn phòng nghỉ đã xác định từ trước, cô không hề giống người bị trật chân, thoăn thoắt từng bước một đến gần.Lúc cô cùng Lục Minh đến đây, như một bản năng cô đã quan đã quan sát rất kỹ và phát hiện trong phòng này có một cặp tình nhân đang cãi vã dữ dội, lý do là anh chàng này ngoại tình sau lưng cô ta.Đảm bảo là camera an ninh trong toàn Loạn Lạc Cung điều thuộc quyền điều khiển của James, Thiên Ý giở trò bẻ khóa nhẹ nhàng đẩy cửa vào nhìn xung quanh.
Thời gian lúc cô bắt gặp họ ầm ỉ đến giờ cũng đã một thời gian nên cô cũng không chắc người cô cần tìm có còn ở trong phòng không.Không gian im lặng lạ thường, rón rén nhắc chân, áp sát lại phòng ngủ cô vẫn không thấy ai.
Đang định từ bỏ đối tượng này thay bằng đối tượng khác thì bất ngờ cô nhìn thấy người phụ nữ nọ, mặt mày bầm dập, cả người chi chít vết bầm tím xanh trong chiếc váy mỏng manh đang ngất dưới sàn cạnh chiếc giường ngủ.ĐệtHành hung phụ nữ!Cô gái a, cô sao lại yếu đuối và hiền lành như vậy? Có lẽ thượng đế đã để cô gặp tôi, vậy hãy để tôi giúp cô đặc một ván cược lớn cho cuộc đời mình nha.Thiên Ý gắng sức ôm người phụ nữ lên theo kiểu bế công chúa nhưng bất thành, nói một tiếng xin lỗi thật lớn rồi xốc cô ta lên vai vác đi còn tiện tay cầm theo túi xách ra khỏi nơi này.…Những gì đang diễn ra bỗng chập chờn như một đoạn băng ghi hình cũ bị thời gian ảnh hưởng không còn hoàn hảo, không thể xem tiếp.Thiên Ý giật mình phát hiện bản thân đang ở một nơi chỉ toàn màu trắng, hư ảo mông lung.Cô đang ở đâu đây?Cô nhớ là mình đến Hoa Hạ để tham gia đám cưới của anh trai, rồi sau đó đến nhà Tống Vy, gặp Lục Minh, gặp Hạ Thanh Trà.Thiên Ý vừa đi vừa tập trung nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại, một một bóng người quen thuộc xuất hiện.Người thật hiện ra, không còn là trong tâm trí khiến Thiên Ý giật bắn mình, chớp chớp , hoang mang chỉ vào cô gái đối diện: “Cô cũng lạc vào nơi kỳ lạ này sao?”“Lạc à, không đâu.
Nơi kỳ lạ này chính là không gian tồn tại cuối cùng của tôi.” Hạ Thanh Trà mỉm cười, nhẹ như một cơn gió, xoay người đi về phía trước.Thiên Ý ngớ người, đứng hình trong phút chốc rồi cũng nhanh chống đuổi theo đối phương.Cô thật sự không hiểu cô gái này đang nói vớ va vớ vẩn cái gì nữa, điều duy nhất cô có thể xác định cô cần tìm một đồng minh để ra khỏi đây.Hạ Thanh Trà không biết bằng cách nào, đoán được ý nghĩ trong lòng của Thiên Ý, cô bật cười chế giễu, nhìn thẳng vào mắt đối diện, từng bước từng bước tiến sát lại, trong mắt chỉ còn lại đối phương, nhếch miệng hỏi: “Nực cười, muốn đồng minh với tôi? Tìm cách thoát khỏi đây? Cô đang tự lừa dối bản thân hay thật sự quên rằng mình đã chết?”Đã chết?Các câu hỏi liên tục, sự nhắc nhở của Hạ Thanh Trà làm Thiên Ý choáng váng, loạng choạng liên tục lùi về sau.Thiên Ý vô thức đưa hai bàn tay ra trước nhìn, hồi hộp, run rẩy từ từ chạm vào nhau.
Những ngón tay thon dài dần xuyên qua, không có cảm giác, nhìn được sờ không được, đây như những gì chứng minh cho điều Hạ Thanh Trà đã nói.Phải rồi, cô nhớ ra rồi, cô thật sự đã chết.“Có hối hận không? Bị người mà mình tin tưởng, quý mến hại chết chắc là cảm giác không tệ lắm phải không?” Hạ Thanh Trà liếc nhìn Thiên Ý, không che giấu sự chế giễu, cười trên nỗi đau người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...