“Ồ, vậy tôi sẽ nhẹ tay một chút.
Lát nữa sẽ băng cố định, trong vài tuần tới cô hạn chế di chuyển, cử động mạnh để tránh ảnh hưởng khớp bị sưng thêm hoặc bị trận lại.” Michael chậm trãi nhấn, xoa kết hợp, tỉ mỉ dặn dò bệnh nhân.“Tránh ra, để tôi.” Lục Minh đột nhiên nhào tới kéo Michael ra khỏi, bản thân thế chỗ trị thương cho Thiên Ý.Michael đảo tròn mắt, đứng nhìn, cảm giác thấy sai sai ở đâu đó nhưng lại không tìm ra.“Khốn nạn! Anh làm gì anh ấy ra vậy, lỡ ngã rồi sao?” Thiên Ý bỏ ly rượu trong tay xuống, trợn trừng nhìn Lục Minh, lên án hành động thô bạo của anh dành cho Michael.Cô nhóc này không quan tâm anh mà đi để ý cái tên này? Thật làm ơn mắc oán mà.“Cô là bạn của Tiểu Vy, tôi có nghĩa vụ tận tay chăm sóc chu đáo cho cô, hiểu chưa?” Lục Minh nhìn hành động vừa rồi của hai người họ quá chướng tai, gai mắt, khiến anh bộc phát, mất khống chế.Chân để cho Lục Minh tiếp tục xử lý, Thiên Ý nhấm nháp dòng rượu đỏ, suy nghĩ, tính toán một điều gì đó.“Nếu có thể, tốt nhất cô không nên uống rượu, nó không tốt cho vết thương và… và cô còn khá trẻ.” Michael chú ý, quan tâm Thiên Ý ra mặt, anh rất có thiện cảm với cô gái dễ thương này.Thiên Ý dường như nghe thấy, tôn trọng gật đầu một cái lấy lệ.Ngồi trên sofa, Michael hứng thú quan sát Lục Minh, anh tò mò hỏi: “Lục Minh, anh vì cứu tiểu thư Nancy nên bị bọn côn đồ đánh sao? Mặt của anh khá nặng đấy, trong vòng một tuần khó lòng hồi phục như cũ.”Bọn côn đồ đánh sao?Thật nực cười.Do là quân nhân nên kỹ thuật xử lý chấn thương anh khá thạo nghề, chỉ trong chốc lát đã nắn lại chân và băng bó xong cho Thiên Ý.
Anh trở lại ngồi cạnh Michael, thoải mái cởi bỏ chiếc áo thun ra.“Đừng lắm lời, lưng của tôi còn đang đau đây nè.” Lục Minh lạnh lùng nhìn Thiên Ý, không địch ý, không có chán ghét, đầy tò mò.Trông cô ta có vẻ bình thản, tại sao?Anh tuy có nương tay với cô nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy đến kết quả.
Thực lực của cô là một ẩn số, anh đoán nếu thực chiến muốn lấy mạng đối phương thì anh cũng phải mất nửa cái mạng, không dễ dàng.Cao thủ ẩn tàng, người này tốt nhất không nên làm đối thủ nến không…“A”Lục Minh rít lên một tiếng, đánh tan suy nghĩ phiêu lãng của mình.“Michael, anh làm tôi đau đấy.” Anh nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.“Xin lỗi, biết làm sao được.
Mặt thì đã xử lý xong, còn lưng à? Không có vấn đề gì nghiêm trọng đừng quá lo lắng, chỉ gãy có hai cái xương sườn gần vai trái thôi.”“Anh nói cái gì?” Lục Minh cao giọng, không tin những gì vừa nghe được.“Đừng quá ngạc nhiên, không phải đến giờ anh vẫn ổn đấy sao? Còn có thể nói chuyện, ăn uống, tôi không nói thì anh cũng đâu phát hiện.” Michael đùa cợt, tay vẫn không ngừng sờ, nhấn trên lưng Lục Minh.Haha…Thiên Ý quay mặt đi hướng khác không nhìn Lục Minh, cô hài lòng, đắc chí với thành quả ngậm đắng nuốt cay của mình.Cho chừa cái tội làm trật cổ chân cô.Hài, không biết ngày mai làm sao tham dự lễ cưới nữa.Ngồi xe lăn?Biết vậy, cô đã đánh cho anh ta gãy thêm vài cái xương, đánh đến cả ba, mẹ đều nhận không ra mới thỏa nỗi lòng của cô.“Hic, anh ta vì đỡ đòn cho tôi nên bị mấy tên du côn ỷ đông xúm lại đánh đó.” Thiên Ý bĩu môi, nhắm mắt, tỏ vẻ đau khổ, sướt mướt, hai tay lau lau mắt.“Lục tổng, ngài Lục, Lục Minh, anh hùng trong lòng tôi có phải vậy không? Anh mau nói cho bác sĩ Michael biết đi.
Anh vì sao mà bị thương nặng như thế, lòng tôi đau nhói, nguyện lấy thân này báo đáp cho anh có được không?” Cô vờ ngây thơ, hai tay che mắt nói chuyện.“Khụ, khụ… cô không cần phải như vậy, thời buổi nào rồi mà lấy thân báo đáp.
Lục Minh anh ấy không phải loại người như vậy.” Michael nói xong, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sát khí đâu đó tỏa ra làm anh phải nuốt nước bọt.“Ngày mai anh hãy đến bệnh viện để chụp X-quang, hôm nay tối rồi nên anh không cần đến, tôi sẽ cho anh ít thuốc giảm đau.
Không được uống rượu, không được làm việc nặng nhọc và đặc biệt không được vận động mạnh kể cả hoạt động tình dục.”Đệt!Bác sĩ Michael căn dặn Lục Minh nhưng sao cô nghe lại cảm thấy chói tai như thế? Cứ như lời đó nhằm vào cô?À khoan.Hình như cô quên mất cái gì đó?Không được hoạt động tình dục!!!Con bà nó! Công sức kế hoạch A B C gì gì đó của cô chỉ vì một kết luận của anh chàng người tây này mà đổ sông đổ biển?Hơ hơ… sao đau đầu quá!“Này, anh trai bác sĩ, thật không thể sao?” Thiên Ý chống đầu, ngơ ngác như người lạc lối tự chìm trong thế giới của mình, không nhìn bất cứ ai.“Không thể cái gì? Cô có chỗ nào không khỏe hay sao?” Lục Minh đầy quan tâm cướp lời của Michael.Michael vô cùng bất ngờ khi Lục Minh có vẻ như đối xử khá tốt với cô gái này và sự tương tác giữa họ còn tốt hơn cả quan hệ bạn bè gần mười năm của anh.
Đây là điều anh khó có thể tin, ghen tỵ ư? Chắc chắn là không, nhưng người như Lục Minh dễ dàng tiếp xúc và cười nói vậy sao?Thiên Ý nào còn tâm trí để nghe người bên cạnh nói cái gì, lúc này cô vô cùng rối trí với đống suy nghĩ bùi nhùi của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...