Cạch, két…Cửa mở.Cạch, két…Cửa đóng.Một bóng nhỏ cúi người, thập thò, lấp ló, đúng chuẩn của những tên trộm đêm xuất hiện trước mặt Lục Minh.
Dù anh có chút say nhưng anh vẫn biết đây là một tên trộm không não thích trưng diện.
Tóc ngắn ngang vai, bộ váy dạ tiệc màu đen lấp lánh, tà váy xẻ cao để lộ ra một đôi chân dài trắng như ngọc.Lục Minh lựa chọn tiếp tục quan sát con mèo con trước cửa.Một tiếng thở dài như trút được gánh nặng đè lên ngực.
Cô gái đứng thẳng, vừa quay đầu vừa giương lên nụ cười hài lòng, tay trái búng một tiếng “bốc” với ý nghĩ trong lòng “perfect”.
Nhưng giây phút đó, vẻ mặt cô cứng lại, nụ cười vỡ tan, đôi mắt chớp chớp hai cái đầy vô tội.Mẹ nó!Nhằm phòng rồi.Lục Minh nhếch môi cười, đã rất lâu rồi anh không hề cười với phụ nữ nếu có thì cũng chỉ là ý cười miệt thị, khinh thường vì sự ham hư vinh của họ.
Anh cười thật tâm, đáy lòng đầy vui vẻ vì sự ngu ngốc mà tỏ mình thông minh của cô.
Một gương mặt vô tội, đáng thương, khá lém lỉnh nhưng tiếc gặp phải anh mọi thứ điều vô nghĩa.
Anh cực ghét diễn viên làm trò hề cứ lượn lờ trước mặt mình, họ nên biết thân biết phận mà xéo đi.Thật là! Không biết lại là ai sắp xếp cô ta đến đây.
Người thứ bao nhiêu rồi nhỉ?“Cô là ai? Từ đâu đến thì về đó đi...”Một âm thanh trầm thấp pha tí men say vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lùng nhưng lại mang chút gì đó của phong tình, xa cách nhưng lại kiến người ta muốn phạm tội.
Một tay chống đỡ trán, một tay khác chống trên sofa thể hiện anh đang rất mệt.Đôi mắt cô tiếp tục chớp hai cái, não cấp tốc hoạt động.
Đầu tiên, cô đánh giá người đối diện.Cao tầm một mét chín mươi, thân hình người mẫu, sơ mi đen, quần tây, chân trần, gương mặt góc cạnh, mũi cao, môi mỏng, lông mi dài, đôi mắt đen thâm sâu tựa như bóng tối không điểm sáng, đẹp hút hồn.Hoàn hảo, khuôn mặt này đúng là gặp thần giết thần gặp phật giết phật, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, toàn bộ ưu ái của thượng đế là đây.À, quay lại vấn đề chính, người này ít cảm xúc, ý chí khá mạnh, khó khống chế.Thôi mặc kệ, có trai đẹp trước mặt thì nên tận dụng một chút để không lãng phí của trời.Đúng thế.
Đúng thế.Cô gật đầu tựa ý “nên làm thế, nên làm thế”.Trong lúc cô vẫn còn đang miên man suy nghĩ.
Đôi con ngươi Lục Minh bất chợt co rút nhìn chằm chằm vào khu vực cao ngắt, có lẽ đôi chân không phải là điểm hút hồn duy nhất được tạo ra bởi chiếc đầm dạ hội siêu quyến rũ này.
Nó được thiết kế với kiểu dáng cúp ngực, tôn lên hết vẻ đẹp của đôi gò bồng đảo nóng bỏng kèm theo một hình xăm hoa hồng đỏ với thanh kiếm trắng sắc bén đâm xuyên trên gò ngực phải đầy dụ hoặc của cô nàng trước mặt này.Như phát hiện ra đây chính là thứ mình tìm kiếm bao lâu nay, anh nhìn cô không chớp như sợ sự lơ đãng của mình dù chỉ một chút cũng sẽ mất đi.Không phát hiện ra điều khác thường của một con sói đang nhìn con mồi.
Thiên Ý tính toán và quyết định bước từng bước về trước “cộp, cộp” để thu hút sự chú ý của Lục Minh di chuyển lên khuôn mặt nhỏ xinh của mình.Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, không chóp, từ từ tiếng lại gần.“Hãy nhìn vào mắt tôi.
Đúng!”“Tôi là người tình được số phận an bài của anh.
Anh là…” Giọng nói mềm mại của cô đánh thức suy nghĩ của anh.Ách…Chưa thôi miên xong mà.Lục Minh đột ngột áp sát, một tay vòng qua eo, một tay miết lấy chiếc cằm thon gọn, hàng lông mày kiếm, đôi môi đỏ mọng như dụ hoặc như mời gọi.
Anh cúi người, cánh môi áp xuống khẽ cắn, một chất lỏng đỏ bất ngờ chảy ra.Đệt!Giờ phút này, đầu cô trống rỗng, mắt mở to.Ối trời!Tình tiết này hình như có chút giống, cũng có chút khác với suy nghĩ trong đầu của cô nè.Theo tính toán thì việc đầu tiên của cô làm là thôi miên đối phương, khống chế tâm trí để trở thành bạn gái của anh ta.
Sau đó…Hí hí.Nhưng mà bây giờ tình tiết có chút bị đảo ngược.
Cái này…Như thế còn cầu không được.Haha…Nụ hôn đầu tiên trong đời sau mười tám năm hoa mai nở chưa nhiễm bụi trần dành cho chàng soái ca cực phẩm này cũng xem như không thiệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...