Theo Lối Hạnh Phúc


Qua hai ngày sau, khi Triệu Mặc Hàn vừa đi nhận cơm từ Tạ Y Xuyên về thì gặp lại gặp Tạ Cẩn.
Tạ Cẩn chạy trên một chiếc xe đạp, trước giỏ xe lần lượt là hai cái cặp sách lớn bé khác nhau.

Trên yên xe phía sau là Tô Anh đang ngủm miệng cười với đôi mắt long lanh, trên má có lúm đồng tiền, dễ thương vô cùng.
Tô Anh hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh nõn chuối dài đến đầu gối, trên đầu là một chiếc cài màu hạt dẻ với cái nơ bướm rất xinh, đôi giày búp bê trên chân ngày hôm trước cũng không còn, nó được thay thế bởi một đôi giày vải khác.
Tô Anh vẫn cười rất ngọt ngào, vẫn là một cô bé xinh đẹp hồn nhiên.
Tô Cẩn cũng mặc một bộ đồ công sở nhàn hưu khác với áo sơ mi màu vàng nhạt với quần vải đen.
Chỉ có mình Triệu Mặc Hàn là vẫn mang trên người bộ đồ cũ nát.
Qủa thực là trái ngược một trời một vực.
Tô Cẩn và Tô Anh đều khá bất ngờ khi gặp Triệu Mặc Hàn.
Triệu Mặc Hàn có vẻ xấu hổ.

Tô Cẩn thấy được vẻ mặt ngại ngùng ấy của Triệu Mặc Hàn thì cũng có chút chần chừ.

Đứa trẻ nào mà lại không có lòng tự tôn chứ? Nhưng lần nào gặp gỡ ông đều thấy được sự mất mặt của nó thì phải làm sao chứ? Vậy nhưng ông nhanh chóng dừng xe lại, thốt lên:
“Triệu Mặc Hàn, ta là Tô Cẩn, hôm trước chúng ta đã gặp cháu ở quán cơm đầu thôn, hôm qua ta đã gặp mặt qua trưởng thôn rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì nếu em muốn đi học”.
Triệu Mặc Hàn thật sự kinh ngạc khi mà ngoài viện trưởng cô nhi viện và ông bà ra lại có người quan tâm giúp đỡ mình như vậy, hắn cũng không ngờ rằng mới chỉ gặp nhau chưa tới hai lần mà hắn lại được giúp đỡ tận tình như vậy.

Nếu như bệnh tình của bà có khá lên, chắc là hắn cũng được tới trường…
Nhưng bệnh tình của bà đâu phải ngày một ngày hai, nói tốt là sẽ tốt lên được? Nếu hắn đi học, tiền đâu mà chăm lo cho bà?
Nhưng Tô Cẩn như đọc được suy nghĩ của hắn:
“Con ngoan, đừng lo lắng! Ta sẽ cố gắng hết sức, học phí và tiền ăn của con, cũng như một phần tiền thuốc thang của bà con, ta đều đảm đương được! Về nhà và chuẩn bị đi, ngày mai ta đến đón hai bà cháu đi.

Bây giờ ta có phải đến trường rồi”
Vương Văn nghe được tin này cũng rất giật mình.

Bà thậm chí còn sợ Triệu Mặc Hàn bị lừa, lỡ đâu là lũ buôn người thì sao? Mấy năm trước ở thôn bên cạnh cũng có mấy đứa trẻ bị lừa bán…
Nhưng sự có mặt của trưởng thôn tại ngôi nhà rách nát vào buổi chiều chính lời khẳng định cho sự chính xác của những gì Vương Văn nghe được từ lời của Triệu Mặc Hàn.
Thôn trưởng cũng là người họ Vương, có quan hệ thân thích dây mơ rễ má cách mấy đời với Vương Đại Kiệt, cũng thuộc về số ít những người có học của thời kì trước nên mới lên được cái chức trưởng thôn ở Vương gia thôn.
Tuy rằng sau khi Vương Đại Kiệt mất, trưởng thôn không tham dự vào những người bỏ đá xuống giếng nhưng cũng không phải là kiểu người đưa than ngày tuyết mà là giữ thái độ bàng quan.
Vương Văn dù không có thiện cảm gì với trưởng thôn nhưng vì còn đang sống ở Vương gia thôn, công phu ngoài mặt cũng không thể thiếu.
Qua lời kể của trưởng thôn, Tô Cẩn chính là con trai độc nhất của một ông hiệu trưởng tận trấn trên, vợ cũng là con nhà quan chức, cùng con gái đến đây một thời gian chủ yếu để làm từ thiện, giúp đỡ học sinh nghèo gì đó.


Mà Triệu Mặc Hàn nằm trong danh sách những học sinh sẽ được giúp đỡ.

Và hình như người ta còn có ý giúp đỡ Vương Văn chi trả tiền thuốc thang.

Sau khi trưởng thôn đi, Vương Văn vừa mừng vừa lo.
Đây là phải là kỳ tích mà ông trời ban xuống hay không?
Có phải là ông trời cho hai bà cháu bọn họ một cơ hội mới?
Nói xong, Vương Văn lập tức thúc giục Triệu Mặc Hàn đi thu dọn, gói gém đồ đạc.
Triệu Mặc Hàn có vẻ thất thần nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần hi vọng.
Ngày hôm sau, quả thực như lời Tô Cẩn nói, sáng sớm là đã có 1 chiếc minibus đến đón bọn họ đi.
Trên xe cũng có một vài đứa trẻ con nhà nghèo khác, 1 vài cụ già ốm yếu cùng túi lớn túi bé hành lí của họ.
Trưởng thôn cũng ở trên xe, đón tiếp mọi người.
Vào những năm chín mươi của thế kỉ XX, một chiếc xe đạp đã đủ quý, nhiều nhà còn mua không nổi chứ không phải là chiếc oto như này.
Không thiếu những thôn dân xuất hiện xung quanh, liên tục chỉ trỏ hay nhẹ nhàng sờ mó chiếc xe, ánh mắt mang đầy sự tò mò và thèm thuồng.
Đấy là oto đấy, chỉ có trên TV thôi!

Sau khi Vương Văn và Triệu Mặc Hàn lên xe, chiếc minibus cũng phóng đi, chỉ để lại những con người đứng sau nhìn theo và hít khói xe.
Nơi mà mọi người đến cách trường học khá gần, là phần đất giao giữa Vương gia thôn và trấn trên.
Đó là một biệt viện lớn có mấy khu nhà cao tầng và một khu vực đất đai rộng lớn trồng nhiều cây quả.
Không chỉ có những đứa trẻ mà cả Vương Văn hay trưởng thôn đều bị khung cảnh trước mắt làm cho bất ngờ.
Lần trước lên chợ tuần, thôn trưởng cũng đi qua biệt viện này, lúc ấy nó mới xây dựng xong a, chưa có trang trí hay trồng cây như bây giờ nhưng cũng rất đồ sộ.

Ai nghĩ tới nó còn đẹp như thế này chứ?
Trưởng thôn còn nghĩ nó là của một nhà tài phiệt nào xây dựng để đi nghỉ mát chẳng hạn.
Hoá ra là của một cặp vợ chồng làm giáo viên.

Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui