Nghe xong những lời kể của Đình Phong,
Khả Hân đứng ngây ra như phỗng, cô không biết
những lời này có phải anh soạn ra để tiếp tục lừa
cô hay không.
Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt
anh, Khả Hân biết anh nói thật, cô cũng biết cá
tính kiêu ngạo của chồng mình, anh khinh
thường nói dối cô.
Bỗng nhiên, Khả Hân không biết nên phản
ứng ra sao, giống như khi cô đã tuyệt vọng
buông tay thì lại có bàn tay chợt kéo cô lại, nói
cho cô biết tất cả chỉ là hiểu lầm,
“Thế nào, bây giờ thì em đã biết em đổ oan
cho tôi rồi chứ?” Đình Phong bất đắc dĩ gõ nhẹ
vào trán Khả Hân khi thấy cô thất thần.
Cái đồ
ngốc này, tổn thương chỉ biết chịu đựng một
mình, không dám nói thật cho anh biết.
Nếu mà
như trước đây thì còn lâu anh mới chịu truy hỏi
đến cùng như thế này.
Lúc ấy có phải cô sẽ tiếp
tục lùi vào một góc để liếm láp vết thương lòng
không?
Khả Hân vội ôm trán và trừng mắt lườm Đình
Phong, lại thấy ánh mắt trêu tức của anh, gương
mặt cô ửng hồng.
Ai bảo anh lại nói cái kiểu dễ
gây hiểu lầm cho người khác như vậy.
Cũng tại
con người của anh trước kia đúng là như thế, đối
xử tệ với cô suốt bốn năm trời, mấy ngày nay mới
chuyển biến tốt một chút nên khiến cô lúc nào.
cũng sống trong cảm giác lo được lo mất.
Đang muốn biện minh gì đó cho Khả Hân thì
đột nhiên cô nhìn thấy ánh mắt của Đình Phong,
ánh mắt ấy không còn vẻ lạnh lùng như thường
ngày mà thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy,
ẩn chứa cả một chút tình tố không dễ dàng phát
hiện.
Khả Hân cảm thấy tim đập nhanh dữ dội,
gương mặt càng lúc càng nóng hơn.
Cô cắn môi
để ngăn cản cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt
trong lòng mình.
“Đừng cắn, từ giờ nó là của tôi, em tuyệt đối
không được làm nó bị thương.”
Đình Phong bá đạo nói và không đợi Khả
Hân có phản ứng gì, anh cúi đầu hôn lên đôi môi
xinh đẹp của cô, không hề nhẹ nhàng mà vô
cùng mãnh liệt.
Chiếc lưỡi đầy kỹ xảo của anh
cuốn lấy chiếc lưỡi đỉnh hương thơm ngọt của
cô, trăn trọc hút.
Thân thể Khả Hân mềm nhũn, cô bị hôn đến
đầu óc quay cuồng, cảm giác không gian xung
quanh như ngừng lại, chỉ có anh và hơi thở của
anh khiến cô mộng mị,
Bàn tay Đình Phong bắt đầu không an phận,
anh đưa tay vuốt ve lấy ngọn núi cao vút của cô,
nhẹ nhàng xoa nắn.
Cảm thấy lớp áo ngoài
vướng víu, thậm chí anh đã bắt đầu luồn tay vào.
áo của cô, chạm đến phần da thịt non mịn, nụ
hôn bá đạo cũng dần trượt xuống cần cổ thon.
dài.
°ÚC Úc.
Úc
Bỗng nhiên, vài âm thanh rột roạt từ bụng
Khả Hân vang lên khiến hai con người đang chìm
đắm trong bầu không khí ướt át giật mình.
Khả
Hân hết sức xấu hổ, gương mặt cô đỏ bừng và
cụp mắt xuống không dám nhìn Đình Phong.
Đình Phong ngây ra một khắc rồi bỗng nhiên
phá lên cười.
Phải mất một lúc sau anh mới giả
bộ ho nhẹ để điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng vẫn
nhìn Khả Hân bằng ánh mắt trêu chọc khiến cô
ngượng ngùng đến nỗi lại trừng mắt nhìn anh.
“Tôi nhớ là sáng nay có làm đồ ăn cho em
mà, em chưa đụng vào miếng nào à?”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến thì
Khả Hân đã không nhịn được cười, cuối cùng cô
cũng tìm được lý do để có thể công khai cười
nhạo anh.
“Làm sao vậy? Có gì không ổn ư?”
Đình Phong thấy Khả Hân ôm bụng cười đến
chảy cả nước mắt.
Anh không tự giác liếc về phía
bàn ăn, nơi anh đã đặt tác phẩm nấu ăn lần đầu
tiên trong đời của mình.
Nhớ lại buổi sáng vật lộn
với mấy miếng bánh mỳ đáng ghét đó, anh lập
tức đen mặt.
Đường đường là người thừa kế tập.
đoàn Kings, chỉ vì lấy lòng ai đó mà anh phải
bước xuống bếp chuẩn bị đổ ăn sáng.
Thật vô
cùng mất mặt.
Khả Hân vui sướng khi người gặp họa, cô vội
vàng lôi kéo Đình Phong đến gần bàn ăn và mở
chiếc lồng bàn đậy đồ ăn ra.
Đập vào mắt hai
người là hình ảnh vô cùng thê thảm.
Vốn dĩ sáng
nay lúc mở ra trông nó còn không đến nỗi kinh dị
lắm, nhưng sau một vài giờ thì chiếc bánh mỳ
kẹp này đã trở nên hết sức.
“Trời đất, trông nó ghê vậy.” Đình Phong cau
mày ghét bỏ khi nhìn xuống, dường như anh.
quên luôn chuyện đây chính là tác phẩm đầu tay.
của mình
“Đổ anh làm mà, anh ăn đi.“ Khả Hân ráng
nhịn cười bấm vài chữ, sau đó cô cầm chiếc đĩa
đựng bánh mỳ giơ lên trước mặt anh, muốn đút
cho anh ăn.
Tất nhiên là Đình Phong lập tức chạy.
xa ba mét trong tiếng cười chế nhạo của Khả
Hân.
“Được lắm, em dám chế nhạo tôi” Đình
Phong bèn lao đến ôm lấy Khả Hân và cù léc
khiến cô cười đến không thở nổi.
Tuy nhiên, hậu
quả lại là củi khô bốc lửa khiến Đình Phong rầu rĩ
ghé đầu vào cổ Khả Hân, tham lam ngửi mùi
hương thanh mát trên người cô, giọng khàn khàn.
cảnh cáo.
“Tạm thời tha cho em.
Nếu không phải vì em
đói bụng thì…”
Cảm giác bên mông có thứ gì đó chọc vào,
khuôn mặt Khả Hân lại đỏ bừng như táo chín.
Lưu manh, cô thầm mắng chồng mình và đẩy
anh ra, sau đó với lấy chiếc tạp dề đi vào bếp
nấu ăn.
Đã gỡ bỏ hiểu lầm nên bầu không khí giữa
hai vợ chồng thay đổi hoàn toàn.
Không còn lạnh
lùng như lúc ban đầu mà hòa hợp hơn rất nhiều,
thậm chí suốt cả lúc ăn cơm, giữa hai người còn
chảy xuôi cả chút ngọt ngào nhẹ nhàng.
“Em có muốn thử vài bộ đồ mà tôi đã chọn
cho em không?” Đình Phong thu thập đống túi
đựng quần áo trên ghế và giơ lên trước mắt Khả
Hân, ánh mắt ẩn ẩn mong đợi.
Nghĩ đến chuyện lần đầu tiên Đình Phong
đưa mình đi mua sắm, Khả Hân có chút tiếc nuối,
giá mà hiểu lầm giữa cô và Đình Phong sớm giải
quyết hơn thì có lẽ đây đã là một kỷ niệm tuyệt
vời giữa hai người.
Nhưng không sao, đã có lần
đầu thì sẽ có lần thứ hai, hơn nữa Khả Hân cũng.
rất mong đợi những thứ mà Đình Phong đã mua
cho mình.
Do tâm trạng u uất nên khi ở cửa hàng
thời trang cô không để ý được anh đã chọn
những gì.
Cả hai người bước lên phòng ngủ, Khả Hân
vội vàng lôi những thứ ở trong túi đồ ra, cô ngạc
nhiên vì trong đó có rất nhiều bộ quần áo, không
ngờ Đình Phong ra tay hào phóng đến vậy.
Nhấc
một chiếc váy lên và nhìn thấy giá trên đó, Khả
Hân hít một hơi sâu.
Thật sự là phá sản mà.
Bỗng nhiên, Khả Hân thấy trong đống quần
áo mới có một chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu mà
chỉ mới cầm lên thôi đã khiến cô đỏ mặt tía tai,
Trời ạ, tại sao Đình Phong lại mua thứ này cho cô
mặc chứ.
Đình Phong cũng đã nhận ra chiếc váy mà
Khả Hân đang mắt tròn mắt dẹt nhìn, anh hơi
mất tự nhiên liếc cô và sau đó hiên ngang lẫm
liệt nói: “Cái này hình như mua nhầm.”
“Thì ra là thế:’ Khả Hân gật gù nghĩ thầm, cô
đã bảo mà, chiếc váy này khác hẳn với phong.
cách giản dị của cô hàng ngày.
Nghĩ vậy, cô bèn
buông chiếc váy sang một bên.
“Dù sao cũng mua rồi… hay em cứ thử mặc
đi: Đình Phong lại rất có hứng thú nhìn chiếc váy
này, anh bỗng tưởng tượng ra cảnh Khả Hân mặc
nó và cảm thấy hô hấp lại bắt đầu căng thẳng.
Thấy Đình Phong nói hoàn toàn nghiêm túc,
Khả Hân có chút mộng, cô liếc mắt nhìn chiếc
váy rồi lại nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói: “Anh
có chắc không?“ Sau đó có chút hoảng loạn, cô
chưa từng mặc váy kiểu này bao giờ.
Chỉ nghĩ
đến thôi đã thấy xấu hổ rồi.
“Thế nào, không dám sao?”
Nhìn ánh mắt chế giễu của Đình Phong, Khả
Hân cắn răng cầm chiếc váy vào phòng thay đồ.
Nếu anh đã không ngại thì việc gì cô phải ngại
chứ.
Đình Phong ngồi xuống giường chờ đợi, anh
nở nụ cười tự đắc, thật ra không phải anh mua
nhầm mà chính là cố ý.
Anh muốn biết nếu Khả
Hân thay đổi phong cách thì sẽ như thế nào.
Khoảng mười phút sau, Khả Hân bước ra, cô
xấu hổ đến nỗi dùng hai tay che trước ngực.
Cô
không ngờ thứ này mặc lên người lại khiến cô
trông kỳ quặc đến vậy.
Đình Phong lập tức đứng
dậy bước về phía Khả Hân, anh nắm hai tay cô
kéo xuống.
Vừa nhìn đến hình ảnh trước mắt,
Đình Phong lập tức ngây dại.
Chiếc váy màu đen ôm lấy thân thể của Khả
Hân một cách hoàn hảo, thiết kế hai dây và
khoét sâu phần ngực làm nổi bật lên chiếc cổ
cao ba ngấn và bờ vai trắng ngần thon thả.
Tuy
nhiên, điểm hấp dẫn chết người chính là giúp
khoe trọn đôi gò bồng đảo đầy đặn mê người
của Khả Hân.
Nhìn khe rãnh sâu hun hút đang không
ngừng dụ hoặc mình, hô hấp Đình Phong cứng
lại, anh cảm thấy cổ họng hơi khát và máu trong
người đã bắt đầu tập trung đến bộ phận nào đó
khiến nó bắt đầu hiên ngang hùng dũng.
Vì quá mức xấu hổ nên Khả Hân không trông
thấy ánh mắt tràn đầy dục vọng của Đình Phong,
cô chỉ lo lắng quan sát bản thân mình và cảm
thấy chiếc váy này mặc trên người thật quá kỳ
cục.
Bỗng nhiên, Khả Hân thấy trời đất quay
cuồng, nếu có thể phát ra tiếng thì cô đã hét lên
rồi.
Đình Phong cúi xuống bế bổng cô lên, giọng
anh khàn khàn: “Từ nay về sau, tuyệt đối chỉ cho.
phép em mặc chiếc váy này trước mặt tôi, có
nghe rõ không.”
Khả Hân bị hành động bất ngờ của Đình
Phong làm cho hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy
ánh mắt nóng bỏng của anh, cô cảm thấy thân
thể mềm nhũn.
Khả Hân ngượng ngùng vùi đầu
vào vai chồng, cắn môi và gật đầu.
Lập tức Khả Hân bị Đình Phong ném lên
giường, sau đó thân thể anh bao trùm lấy thân
hình nhỏ xinh của cô, anh khẽ liếm môi và
thưởng thức vẻ xấu hổ trên mặt cô, sau đó cúi
xuống ngậm lấy đôi môi nở nang đầy nhục cảm.
Bàn tay của Đình Phong kéo nhẹ hai chiếc
dây váy xuống nhưng anh không lột trần cô như
mọi khi mà ngắm nghía thân hình cô trong tư thế
trễ nải.
Và điều này thực sự khiến Đình Phong
phát cuồng, ga giường màu đỏ tươi làm nổi bật
thân thể trắng nõn mềm mại trong chiếc váy đen
sexy của Khả Hân, đặc biệt là gương mặt ửng
hồng với đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh
ngập tràn tình yêu.
“Yêu tỉnh.“ Đình Phong cắn răng nói và cầm
lấy bàn tay của Khả Hân dụ dỗ: “Giúp tôi cởi áo.”
Khả Hân lắc đầu, cô đang cảm thấy xấu hổ
vô cùng vì thân thể bắt đầu dâng lên những cơn
sóng nhiệt, nhưng Đình Phong không cho phép
cô từ chối nên cô đành run rẩy vươn tay bắt đầu
giúp anh cởi áo.
Cơ thể đàn ông tràn trề lực lượng mạnh mẽ
dần hiện ra trước mắt cô.
Làn da màu mật ong
khỏe khoắn với những múi cơ bụng và ngực săn
chắc khiến Khả Hân không thể không cảm thán
Đình Phong thật sự là đứa con cưng của trời cao.
Không những có gia thế hoàn hảo mà còn sở
hữu ngoại hình cực kỳ xuất sắc.
“Em thấy hài lòng không?” Đình Phong
nhếch môi cười tà mị, anh bỗng cảm thấy lòng tự
hào bành trướng khi Khả Hân bị thân thể anh mê
hoặc.
Tuy nhiên, Khả Hân không biết là bộ dạng
câu người này của cô cũng khiến anh bị dục hỏa
tra tấn mãnh liệt.
Đôi môi của Đình Phong lại một lần nữa tìm
đến thân thể của cô, lướt qua từng đường cong
tuyệt đẹp và để lại trên đó những đóa hoa mai
bắt mắt.
Bàn tay anh cũng dần lướt xuống để
chạm vào khu rừng cấm, vuốt ve trêu chọc cho
đến khi suối chảy róc rách.
Cảm nhận được thân
thể Khả Hân cong lên và siết chặt lấy ngón tay
của anh.
Không thể nhẫn nại thêm được nữa,
thân hình cao lớn của Đình Phong trầm xuống,
hai người hợp thành một thể.
“Ưm..’ Thân thể Khả Hân cong lên và ửng
hồng, đôi mắt mê ly chìm trong những cơn sóng
tình triều mãnh liệt.
Cô có cảm giác bản thân
đang trôi nổi giữa biển khơi, chỉ có cách bám
chặt vào Đình Phong mới có thể sống sót.
Đình
Phong cũng kinh hì phát hiện, Khả Hân cũng có
thể rên rỉ và những âm thanh này khiến anh bị
kích thích điên cuồng hơn.
Trên giường, trên bàn làm việc, dưới sàn.
đâu đâu cũng có dấu vết của cuộc ân ái kéo dài
không dứt.
Thân thể họ dường như quyện vào
nhau với đủ loại tư thế mất hồn tạo nên một
khung cảnh cực kỳ dâm mỹ.
Bên ngoài, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang
màu hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày dần
lụi tàn, thay thế vào đỏ là sự xuất hiện của những
Vì sao.
Bầu không khí nóng nực nhưng dường
như pha cả chút ngọt ngào vẫn bao lấy hai con
người trong phòng.
Họ ôm lấy nhau, nhắm mắt
Và nở nụ cười thỏa mãn trên môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...