Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người đàn ông vừa cất lời.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người này, gương mặt Đình Phong biến sắc.
Bởi vì đúng như anh đoán, đó không phải ai khác mà chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh, Nhật Dương.
Nhật Dương thong thả đầy xe lăn vào vị trí trốn còn sót lại duy nhất ở bàn họp.
Vị trí này tình cờ lại đối đầu trực tiếp với Đình Phong.
“Đi đứng không tiện nên đến hơi trễ, mong anh Đình Phong và các vị cổ đông đang có mặt ở đây thông cảm” Giọng nói trầm ấm cùng nụ cười hiền lành của Nhật Dương như thổi một làn gió mới vào bầu không khí căng thằng vừa rồi, làm chúng trở nên dễ chịu hơn.
“Không sao, chúng tôi đều hiểu mà, chỉ cần cậu có mặt là tốt rồi.“ Ông Kỳ tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với Nhật Dương.
Thái độ khác hẳn so với khi ứng xử với Đình Phong.
Những người bên cạnh cũng theo gương ông Kỳ, xởi lởi chào hỏi Nhật Dương.
Ai ai cũng tươi cười, giống như nhìn thấy anh là nhìn thấy.
hy vọng.
Duy nhất có hai người im lặng quan sát hành động của đám người trước mặt.
Ngay khi Nhật Dương xuất hiện hiện tại đây, Đình Phong đã biết được sự bất an trong lòng mình là gì.
Anh âm thầm tự giễu trong lòng, trách mình không nghĩ đến điều này sớm hơn.
Thì ra kế hoạch trả thù anh của Khả Hân đã bắt đầu từ lâu.
Lần đó gặp Nhật Dương ở phòng làm việc của Khả Hân, có lẽ bọn họ đang thảo.
luận kế sách ứng phó với anh như thế nào.
Chẳng trách trước khi ra về, Nhật Dương đã nói sẽ cân nhắc lời đề nghị của Khả Hân.
Cũng chỉ có cô mới có thể kéo Nhật Dương.
ra khỏi cuộc sống yên bình mà cậu ta đã lựa chọn.
Vì từ khi Nhật Dương gặp tai nạn vào bốn năm trước khiến bản thân vĩnh viễn không thể.
đứng lên được, cậu ta không còn quan tâm đến việc tranh giành những thứ vật chất phù phiếm nữa.
Có lẽ việc đám cổ đông không ngừng công kích, buộc anh từ chức hôm nay cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Khả Hân hiểu rõ tẩm quan trọng của tập đöàn Kings đối với anh thế nào, nên muốn hủy hoại sự nghiệp mà anh đã đổ biết bao mồ hôi công sức để gây dựng.
Năng lực của cô quả nhiên đáng sợ.
Cô nói đúng, chỉ cần cô tồn tại một ngày, tuyệt đối sẽ không để anh dễ chịu.
Trái tim đau đớn như có ai bóp nghẹt.
Đình Phong rất muốn lao đến hỏi Khả Hân, cô thực sự hận anh đến nỗi muốn hủy hoại tất cả những thứ anh trân trọng sao? Được, nếu Khả Hân đã muốn cướp đi vị trí này của anh thì anh sẽ không phản kháng nữa.
“Cậu Phong, như ban nãy tôi đã nói, chúng tôi nhận ra cậu Nhật Dương là người có khả năng thay cậu đảm đương trọng trách điều hành tập đoàn Kings trong tương lai.” “Dù sao hai cậu cũng là anh em, ai ngồi lên vị trí đó cũng như nhau phải không?” Phan Thành thấy Đình Phong im lặng giống.
như cam chịu, không thể tin được mà nhìn anh.
“Anh Phong, chẳng lẽ anh định nghe theo sự sắp Xếp của bọn họ sao? Anh muốn rời khỏi vị trí này?” Đình Phong trông thấy vẻ phẫn nộ trong mắt Phan Thành, cảm thấy đau xót.
Đây là người cộng sự trung thành nhất của anh.
Bọn họ đã từng cùng nhau kề vai sát cánh Vượt qua muôn vàn khó khăn, cản trở.
Nhưng hiện tại anh đành phải xin lỗi Phan Thành vì không thể đáp lại sự kỳ vọng của hắn.
“Nhật Dương, tôi đổng ý để cậu thay tôi bước lên cương vị tổng giám đốc của tập đoàn Kings và lùi về phía sau làm trợ lực cho cậu.” “Mong rằng chúng ta có thể đoàn kết để giúp Kings vượt qua đợt khủng hoảng này và dẫn dắt Kings đi tới đỉnh cao hơn trong tương lai:” Trong suy nghĩ của Đình Phong, việc anh tự nguyện từ bỏ vị trí lãnh đạo hiện tại và chấp nhận đứng một bên trợ giúp cho Nhật Dương đã là điểu khó khăn lắm anh mới quyết định được.
Do đó anh nghĩ rằng khi nghe xong điều này, Nhật Dương sẽ nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Pù sao thì anh cũng đã có thời gian dài điều hành tập đoàn, hiểu rõ nó hơn bất kỳ ai.
Muốn vực dậy Kings thì không thể thiếu được sự đóng góp của anh.
Tuy nhiên, câu trả lời của Nhật Dương lại hoàn toàn đập tan suy nghĩ này của Đình Phong, làm anh sửng sốt đến nỗi chết lặng trên ghế ngồi.
“Cám ơn anh Đình Phong đã tin tưởng giao lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn cho tôi.
Nhưng hình như anh có chút nhầm lẫn, không phải tôi muốn anh rời khỏi cương vị này để chuyển xuống vị trí khác mà là yêu cầu anh rời hẳn khỏi Kings.” “Nói cách khác, tôi cảm thấy không cần anh làm trợ lực.
Tự tôi cũng có thể vực dậy Kings mà chẳng cần phiền đến anh.” “Rầm” “Nhật Dương, anh đừng có được đẳng chân lân đằng đầu.
Cái gì mà yêu cầu anh Phong rời khỏi Kings? Anh bị điên hay sao mà nói ra chuyện đó? Muốn mượn việc công để trả thù tư hả?” Phan Thanh vừa nghe xong lời nói của Nhật Dương đã lập tức sửng cổ lên.
Hẳn đập bàn thể hiện thái độ tức giận vì yêu cầu vô lý này.
Chuyện Đình Phong chấp thuận rời khỏi cương vị tổng giám đốc đã là điều không tưởng.
Thế mà hắn còn nghe được có người vừa mới mon men chạm tay đến chiếc ghế kia đã không ngần ngại đòi đuổi anh.
Nghĩ đến chuyện Đình Phong từng tốn biết bao công sức để tìm kiếm những vị bác sĩ giỏi với mong muốn chữa khỏi chân cho Nhật Dương, hiện tại lại bị chính kẻ đó đẩy đến bước đường cùng, thật sự là không thể chấp nhận được.
Bị Phan Thành chỉ trích, lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Đình Phong, trong một tích tắc, Nhật Dương cảm thấy xấu hổ và đau lòng.
Tuy nhiên, anh đã đồng ý tham gia vào kế hoạch của Khả Hân để trả lại cô món nợ khi xưa anh gián tiếp gây ra những tổn thương cho cô, nên đành cắn răng diễn tròn vai của mình.
“Tôi nói ra yêu cầu này dựa trên đánh giá khác quan chứ không phải muốn trả thù như.
cậu nói.
Hiện tại Kings đang lâm vào sự công kích của nhiều đối thủ chỉ vì mối quan hệ giữa anh Đình Phong và cô Hoàng Ly.” “Chính vì thế, việc anh Phong hoàn toàn rời khỏi tập đoàn cũng là cách giúp giảm bớt căng thẳng trong tình cảnh hiện nay.” “Là người có trách nhiệm và tầm nhìn xa, tôi tin rằng anh Đình Phong cũng đồng ý với quyết định này.” Nhật Dương áp dụng thành thạo chiến thuật “vừa đấm, vừa xoa“ khiến hội đồng cổ đông vô cùng hài lòng.
Ngay cả những người vốn ủng hộ Đình Phong hoặc đứng trung gian cũng gật gù tán thành.
Tình cảnh này vô cùng bất lợi với Đình Phong, buộc anh phải đưa ra lựa chọn.
Rời khỏi Kings? Đây là điều mà Đình Phong chưa bao giờ nghĩ tới.
Không biết từ khi nào, Kings đối với anh không chỉ là sự nghiệp, mà còn là nơi để anh thỏa Sức thực hiện đam mê cháy bỏng hồi còn đi học.
Ông nội đã từng nói với anh rằng, tâm nguyện cả đời này của ông chỉ có hai điều.
Một là mong sao con cháu khỏe mạnh, yêu thương nhau.
Hai là nhìn thấy anh lãnh đạo Kings phát triển rực rỡ.
Vì tâm nguyện ấy, anh lao vào học tập, rèn luyện, chưa một phút giây dám chểnh mảng.
Thậm chí vì điều này, anh không tiếc đẩy chú ý của toàn bộ những người trong phòng, giọng khàn khàn tuyên bố: “Tôi đồng ý rời khỏi tập đoàn Kings.
Trong vài ngày này, tôi sẽ cố gắng bàn giao tất cả những tài liệu.” “Không cần, tôi muốn anh rời đi luôn trong hôm nay.
Mọi chuyện khác tôi sẽ tự xử lý.
Nhật Dương tiếp tục chèn ép Đình Phong bằng thái độ không khoan nhượng làm Phan Thành triệt để nổi giận.
*Con mẹ nó, anh có cần phải ép người quá đáng như vậy không? Uổng công anh Phong đã từng…” “Phan Thành, ngừng lại.” Đình Phong vội túm chặt lấy Phan Thành, ngăn chặn sự bạo phát của hắn ta.
Nhìn Nhật Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo, Đình Phong thẳng lưng bước ra ngoài, trước khi đi ném lại một câu: “Kings là tâm huyết cả đời của ông nội.
Hi vọng cậu đừng vì bất kỳ lý do nào mà phụ lòng ông.
Mong cậu ghi nhớ kỹ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...