Theo Đuổi Vợ Câm


Tâm trạng vui vẻ của Khả Hân còn kéo dài
đến mấy ngày liền khiến đồng nghiệp ở trường
thường trêu chọc rằng có phải cô trúng số độc
đắc không.

Nghe mọi người đùa giỡn, Khả Hân
đỏ mặt, cô không thể nói thật về lý do khiến cô
vui vẻ được nên chỉ đành tủm tỉm cười khiến mọi
người càng tò mò.
Thầy Châu luôn ngầm quan sát Khả Hân,
anh có linh cảm chuyện làm cô vui chắc chắn cỏ
liên quan đến chồng cô.

Nhớ lại người đàn ông
xuất chúng mà anh từng nhìn thấy ở cổng
trường, anh bỗng có cảm giác hơi buồn bã
nhưng nhanh chóng gạt đi, dù sao thì chỉ cần
Khả Hân thấy hạnh phúc là được rồi.
Sau khi kết thúc tiết dạy và đang định trở về
nhà thì thầy Châu nhận ra Khả Hân đang bước
nhanh về phía mình, gương mặt cô rạng rỡ.
“Thầy Châu, hôm nay anh cỏ bận gì không?”
Khả Hân bước đến trước mặt thầy Châu và ra
dấu hỏi anh.
Thầy Châu cảm thấy rất ngạc nhiên khi Khả
Hân hỏi anh như vậy, nhưng anh cũng thật thà
‘Không, hết tiết dạy tôi định về nhà thôi,
trả l
có chuyện gì thế?”
“À, tôi muốn mời anh và cô Phương đến dự
bữa tiệc nhỏ mừng công của đội múa, chẳng
phải tôi đã từng hứa hẹn sẽ mời mọi người một
bữa mà.” Khả Hân hào hứng ra hiệu.
“A, nhớ ra rồi, suýt nữa thì tôi quên mất phải
đòi cô Hân một bữa cơm, yên tâm đi, chắc chắn
tôi sẽ có mặt đúng giờ.“
Thầy Châu vui vẻ đáp lời, mặc dù đây chỉ là
bữa cơm Khả Hân muốn mời mọi người để cảm
ơn nhưng anh cũng rất kích động, anh cảm thấy.
chỉ cần có cơ hội ở bên cạnh cô thì muốn anh.
làm gì cũng được.
Khả Hân cười tươi rói báo địa chỉ và thời gian
cho thẩy Châu và chào tạm biệt anh để trở về
nhà.

Cô muốn mang theo bé Bin đến tham dự
bữa tiệc này, chắc chắn là cậu sẽ rất thích.
Hôm nay là chiều thứ bảy nên đường phố
khá vắng vẻ khác hẳn với sự nhộn nhịp đông đúc.
hàng ngày, bởi vậy, Khả Hân cũng lái xe về nhà
nhanh hơn mọi khi.


Vừa đến cổng, cô đã thấy
chiếc xe Audi quen thuộc đỗ ở đây.

Nụ cười của
Khả Hân bỗng phai nhạt một chút, cô biết mẹ
chồng cô đang có mặt ở trong nhà.
Trước đây, bà Kim Nhã cũng hay đến đón bé
Bin về biệt thự nhà bà chơi hoặc đưa cậu đi gặp.
gỡ những người bạn của bà, nhưng lúc đó bà
còn chưa xé rách da mặt với cô như hiện tại nên
quan hệ của hai người miễn cưỡng được tính là
êm đẹp.

Còn bây giờ, trải qua những chuyện
không vui kia, Khả Hân thực sự không muốn gặp
gỡ mẹ chồng mình chút nào.
Tuy vậy, cô không thể vẫn đứng ở ngoài
cổng được nên đành phải bước vào nhà.

Người
giúp việc theo giờ cho nhà Khả Hân đã đón bé
Bin từ trường về và hiện đang trong bếp chuẩn bị
bữa tối.

Vốn dĩ có kế hoạch cho tối nay nên cô
mới dặn dò người giúp việc của nhà mình nấu
cơm cho Đình Phong.
Đến gần cửa, Khả Hân nghe thấy tiếng cười
nói của mẹ chồng và con trai, hình như bà đang
đùa giỡn gì đó với bé Bin nên khiến cậu phá lên
cười sảng khoái.

Vuốt lại mái tóc vừa bị rối do
tháo mũ bảo hiểm, Khả Hân mở cửa bước vào.
Bà Kim Nhã đang ôm bé Bin ngồi ở ghế
salon phòng khách, bên cạnh là rất nhiều đổ ăn
mà bà mua đến cho cậu.

Thấy Khả Hân bước
vào, nụ cười của bà hơi cứng lại, bà nhanh chóng
chuyển ánh mắt sang phía gần đó, biểu tình ghét
bỏ rõ ràng, giống như thể hiện rằng bà không
muốn nhìn thấy Khả Hân dù chỉ là một chút.
Mặc kệ thái độ khó chịu của mẹ chồng, Khả
Hân vẫn nhanh chóng bước tới, lễ phép ra dấu
chào bà.
“A, mẹ xinh đẹp đã về.”
Vừa trông thấy Khả Hân bước đến, bé Bin đã
nhanh chóng bỏ đồ chơi trên tay và trượt xuống
từ đùi bà nội để lao tới ôm chân mẹ.


Khả Hân
cũng nhanh chóng cúi xuống ôm lấy con trai
phòng việc cậu bị ngã.
Nhìn thấy cảnh này, bà Kim Nhã hừ mạnh,
bà có chút oán trách cháu nội, rõ ràng bà đến
chơi với bé Bin từ lâu, hai bà cháu đùa giỡn vui
vẻ nhưng Khả Hân vừa xuất hiện là bé Bin sẽ
quấn lấy mẹ không rời.
“Bin, đi đứng cẩn thận chút, đừng bạ lúc
nào cũng ôm lấy chân người khác như vậy.”
Bà Kim Nhã nói bằng giọng chua lòm, thậm
chí bà còn nhấn mạnh vào hai từ “người khác”
như cố ý khiến cho Khả Hân ngột ngạt.

Quả
nhiên điều này làm sắc mặt Khả Hân trầm xuống,
cô biết mẹ chồng luôn xem cô là người ngoài
nhưng không ngờ bà còn muốn để cả bé Bin
cũng có suy nghĩ như vậy.

Thật là suy nghĩ nực
cười, dù sao cô cũng là mẹ ruột của thẳng bé, dù
bà có tìm mọi cách để chia rẽ mẹ con cô thì
cũng không thể cắt đứt được tình mẫu tử giữa
hai người.
Không thể trực tiếp cãi lại mẹ chồng trước
mặt con trai, Khả Hân lựa chọn cách làm lơ lời
nói vừa rồi của bà, coi như cô không nghe thấy.
gì.
Thấy Khả Hân không có vẻ gì là chịu ảnh
hưởng từ lời mỉa mai của mình, bà Kim Nhã thầm
mắng nước đổ lá khoai.

Nhưng nhớ đến lý do
hôm nay mình đến đây, bà bất đắc dĩ ngẩng đầu
nhìn cô và nói:
“Hôm nay tôi muốn đưa cu Bin đi gặp vài
người bạn, cô sửa soạn cho thằng bé ăn mặc
đẹp đế chút, chọn trong mấy bộ đồ hiệu tôi gửi
đến, đừng mặc mấy thứ đồ rẻ tiền cô mua cho.
nó kẻo mất thân phận.”
Nói xong, bà liếc nhìn bộ quần áo đang mặc
trên người bé Bin với vẻ ghét bỏ.

Không sai, bộ
quần áo này đúng là Khả Hân mua cho con trai.
Khả Hân cúi xuống nhìn bé Bin, đánh giá bộ
quần áo cô mặc cho cậu hôm nay.


Thời tiết nóng
nên cô chọn cho cậu chiếc áo phông màu xanh
có in hình siêu nhân mà cậu thích, quần sooc
màu đen cũng khả hợp tông khi kết hợp với áo.
Mặc dù bộ đồ này không phải thuộc nhãn hiệu
nổi tiếng gì nhưng khá phù hợp với tuổi của bé
Bin.

Nhất là cô nghĩ không cần thiết lúc nào cũng
phải cho con trai mặc đồ hiệu.
Bé Bin cũng nhận ra bà nội có vẻ ghét bỏ.

quần áo trên người mình, cậu phụng phịu cúi
xuống nhìn mình một lần nữa, chạy lại phía bà và
làm nũng:
“Bin thích mặc bộ này, bà nội không thấy.
con mặc đẹp sao?”
“Đẹp, nhưng mấy bộ bà mua cho con còn
đẹp hơn, ngoan nghe lời bà, lên phòng thay đồ
khác nhé.”
Nghe thấy cháu nội làm nũng, bà Kim Nhã
không muốn làm cậu buồn nên đành giả bộ khen
cậu mặc đẹp, nhưng bà cũng khéo léo yêu cầu
bé Bin lên thay đồ.
Lúc này, Khả Hân chợt nhớ ra mình cũng có
kế hoạch muốn cho bé Bin đến bữa tiệc mừng
công cùng học sinh nên cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi ý kiến của mẹ chồng
một chút, xem bà có thể để bé Bin đi với cô lần
này không.
Nghĩ vậy, Khả Hân rút điện thoại ra và bấm
nhanh vào dòng chữ, sau đó đưa cho mẹ chồng
đọc.
“Không được.”
Bà Kim Nhã đọc xong và lập tức phản đối.
Muốn mang cháu bà đi đến gặp mấy đứa câm
điếc giống như Khả Hân, nằm mơ đi, bà tuyệt đối
sẽ không chấp nhận cho bé Bin giao du với mấy
hạng người khuyết tật đó.
Khả Hân thất vọng, cô cũng đoán trước mẹ
chồng cô sẽ không bao giờ đồng ý cho bé Bin đi
theo cô đến gặp học sinh của cô, cho dù hôm
nay bà không dẫn cậu đi ra ngoài gặp bạn.
Khẽ thở dài, Khả Hân đành từ bỏ kế hoạch
này, cô tự an ủi bản thân, nhất định lần sau sẽ
cho bé Bin đến trường chơi, mặc kệ việc bà Kim
Nhã có đồng ý hay không.
“Mau cho thẳng bé tắm rửa sạch sẽ và mặc:
đồ đi, sắp đến giờ tôi đưa nó đi dự tiệc rồi”
Bà Kim Nhã cau mày thúc giục Khả Hân, bà
không muốn mất thời gian ngồi đây và nhìn thấy.
vẻ mặt đáng ghét của cô.

Không biết bao giờ
Đình Phong mới chịu li hôn, bà sắp phát ngán vì
đứa con dâu câm này rồi.
_ Khả Hân gật đầu tỏ vẻ đã biết và nắm tay bé
Bin dẫn lên phòng.

Cô mở tủ quần áo của con

trai và tìm một bộ đồ phù hợp với cậu, tất nhiên.
là lựa trong đống quần áo hàng hiệu đắt tiền như.
mẹ chồng yêu cầu.
Tìm được một bộ ưng ý, Khả Hân đưa đến
trước mặt bé Bin và hỏi ý kiến cậu bằng cách giơ
bộ quần áo cho cậu nhìn.
“Mẹ xinh đẹp cho Bin mặc gì Bin cũng
thích”
Bé Bin tiếp tục phát huy khả năng nịnh nọt
siêu cấp của mình, và thực ra đúng là cậu rất
thích được mẹ chọn quần áo cho mặc.

Tuy
nhiên, nghĩ đến việc sau đó phải theo bà nội ra
ngoài, bé Bin có vẻ hơi tiu nghỉu
Nhận thấy con trai cúi đầu không vui, Khả
Hân vuốt má cậu như muốn hỏi lý do.

Bé Bin rất
thông minh, cậu lập tức hiểu được mẹ xinh đẹp
muốn nói gì.
“Bin có thể ở nhà với mẹ xinh đẹp không?”
Bé Bin nhìn Khả Hân với đôi mắt lấp lánh đầy.
khát vọng, mặc dù thích đi chơi với bà nội nhưng.
cậu lại không thích gặp mấy người bạn của bà
bởi họ cứ có thói quen bẹo má cậu.
Mặc dù bé Bin bình thường rất ngoan ngoãn
hiểu chuyện, nhưng có một điều khiến cậu
không thích đó là người khác véo hai má của
mình.

Khuôn mặt cậu phúng phính rất đáng yêu
nên thường xuyên bị người lớn vuốt ve hôn hít
hay véo má.
Khả Hân cũng biết điều này, cô từng mềm
mỏng nói khéo với mẹ chồng nhưng bị bà gạt đi.
Theo bà thì do bé Bin cực kỳ đáng yêu nên các
bạn của bà mới có hành động cưng nựng cậu
như thế, tuy nhiên, bà cũng sẽ dặn dò để họ
không làm đau cháu trai bảo bối của mình.
Khẽ hôn nhẹ lên má con trai, Khả Hân mỉm
cười an ủi cậu, cô dắt bé Bin vào phòng tắm và
giúp cậu tắm sạch sẽ.

Sau khi đã ăn mặc chỉnh.
tề, Khả Hân dắt cậu xuống tầng để giao cho bà
Kim Nhã.
“Cu Bin của bà thật là đẹp trai”
Bà Kim Nhã hài lòng quan sát bộ đổ trên
người cháu nội, ánh mắt bà nhìn Khả Hân cũng
dịu đi đôi chút.

Liếc nhìn đồng hồ và thấy gần
đến giờ hẹn, bà ôm lấy bé Bin và bước vào chiếc
xe mà tài xế riêng đã mở cửa sẵn.
Khả Hân nhìn chiếc xe chạy xa dần rồi đột
nhiên cảm thấy hơi trống trải, giá như cô có thể
đưa con trai đến bữa tiệc của bản thân thì tốt
biết mấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận