Theo Đuổi Vợ Câm


Khả Hân vào nhà vệ sinh để rửa tay.

Khi
chuẩn bị ra ngoài thì cô bỗng va phải một cô gái
trẻ, đồng thời, cốc cafe trên tay cô ta cũng đồ ụp
lên người cô.
“Thật ngại quá, trượt tay.“
Hương Linh tỏ vẻ sốt sắng nhưng ánh mắt
cao ngạo nhìn Khả Hân lại chẳng có vẻ gì là hối
lỗi cả.
Khả Hân nhanh chóng nhận ra đây chính là
cô gái chanh chua ngày đó đã va chạm với mình
Cô nhìn vết cafe sữa chảy trên sườn váy trắng,
cau mày quay trở lại bổn rửa tay để gột sạch.
Bỗng nhiên, Khả Hân nghe thấy một câu nói
vu vơ từ Hương Linh.

Cô ta ném cốc cafe nhựa
vào thùng rác, bước tới bên cạnh cô để rửa tay.
“Áo bẩn thì có thể giặt, nhưng nhân cách
bẩn thì không biết nên làm gì để tẩy trắng đây?”
Bàn tay đang lau vết ố trên váy của Khả Hân
hơi khựng lại, cô liếc nhìn Hương Ly với vẻ ngạc
nhiên.

Hiện trong này chỉ có hai người, không
biết có phải cô ta đang nhắm đến cô không.
Hương Linh rút cây son từ trong ví, tô lại
môi.

Sau khi ngắm nghía mình trong gương và
cảm thấy hài lòng, cô quay sang phía Khả Hân
cười khẩy:
“Nhìn cái gì? Cảm thấy nhột à?”
Đến lúc này thì Khả Hân có thể trăm phần
trăm khẳng định là Hương Ly đang móc mỉa
mình.

Cô đoán là cô ta vẫn còn tức tối chuyện
tông xe ngày trước nên lấy điện thoại soạn vài chữ:
“Chào cô, hình như cô đang có hiểu lầm gì
với tôi.

Chuyện va chạm của chúng ta lần đó, tôi
nhớ đã giải quyết ổn thỏa rồi mà.”
Hương Linh liếc dòng chữ trên màn hình,
vuốt lại mấy sợi tóc lòa rủ xuống trán, khinh
khinh nói:
“Chuyện đó hả? Tôi quên lâu rồi.

Chẳng qua,
bây giờ tôi mới biết, có người bề ngoài xinh đẹp
thánh thiện nhưng bên trong lại toàn mưu mô thủ đoạn.”

“Cô nói vậy là có ý gì?”
Khả Hân trầm mặt, siết chặt chiếc điện thoại
trong tay.

Lời nói bóng gió của Hương Linh khiến
cô rất khó chịu.

Cô không biết tại sao cô gái này.
lại muốn gây sự với mình.
“Nghe không hiểu à? Thế tôi nói thẳng nhé.
Cô có thể bò lên giường bạn trai của người khác
nhưng chắc gì đã chiếm được trái tim người đàn
ông kia.

Biết đâu anh ta chỉ coi cô là kẻ thế thân
đáng thương mà thôi.
“Chậc… chậc… là thế thân còn chưa tính,
đến cái thân phận cũng bị che giấu.

Đúng là gieo
gió gặt bão.”
Mấy chữ cuối cùng, Hương Linh đặc biệt
nhấn mạnh như muốn chọc tức Khả Hân, bản
thân thì cảm thấy vô cùng hả dạ.
Có trời mới biết cô đã giận dữ ra sao khi
nghe được lời bộc bạch của chị họ mình về Khả
Hân.

Mặc dù Hoàng Ly chỉ nói đó là chuyện quá
khứ nhưng ánh mắt đau đớn của chị vẫn khiến
cô xót xa.
Thì ra bốn năm trước, Hoàng Ly và Hoàng
Đình Phong từng có một một tình khắc cốt ghỉ
tâm.

Đáng tiếc…
Nghĩ đến đây, trong lòng Hương Linh dâng
lên từng trận chán ghét.

Cô bước đến gần Khả
Hân, định quăng một cái tát.
Đúng lúc đó, một tiếng hét nho nhỏ vang lên
từ phía cửa chính của nhà vệ sinh.
“Linh, dừng tay.”
Hoàng Ly vội vã bước tới, kéo tay Hương
Linh và cắn môi giải thích:
“Xin lỗi Khả Hân, đây là em họ tôi.

Vì có chút
hiểu lầm nên cư xử không phải, mong cô bỏ qua
cho em ấy”
Khả Hân mím môi, gương mặt tái nhợt vì
trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Hương

Linh.

Cô bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng Ly, ánh
mắt lóe lên sự nghỉ ngờ.
“Tại sao phải xin lỗi cô ta? Những điều em
nói đều là sự thật.

Chính cô ta là kẻ rắp tâm chia
Hương Linh giật tay ra khỏi sự kìm kẹp của
Hoàng Ly, chỉ thẳng mặt Khả Hân và quát lên:
“Đồ câm xấu xa, mau buông tha cho anh
Đình Phong, để anh ấy quay về với người mình
yêu thật sự.

Cướp đoạt hạnh phúc của người
khác, cô không thấy xấu hổ à?”
“Linh, câm miệng.

Em không được phép nói
cô ấy như thế, mọi chuyện đã qua rồi, không
phải lỗi của Khả Hân.


Hoàng Ly tỏ ra vô cùng tức giận.

Sau đó, cô
nhìn Khả Hân bằng ánh mắt rưng rưng, nghẹn
ngào lên tiếng:
“Cô đừng nghe nó nói, nó còn nhỏ không
hiểu chuyện.

Hương Linh, chúng ta về thôi.”
Nói xong, Hoàng Ly vội kéo em họ ra ngoài.
Bóng dáng cả hai biến mất nhanh chóng, nhưng
Khả Hân vẫn có thể nghe được tiếng la tức giận
của Hương Linh.
“Lúc nào chị cũng chỉ suy nghĩ cho người
khác, làm ơn nghĩ cả cho bản thân mình di.
Người yêu bị cướp trắng trợn như thế cũng chịu
được à? Phải em thì…”
Những lời sau đó Khả Hân không nghe được
nữa, nhưng cô cũng đoán được ra Hương Linh
muốn nói gì.
Thân thể Khả Hân run lên bần bật, trên tay
vẫn cầm chiếc điện thoại có vài dòng chữ đang
soạn dở.
Bị người khác nhục mạ nhưng không thể lên
tiếng thanh minh, cảm giác này khiến tim cô đau
đến thất lại.
Khả Hân ngồi gục xuống đất khóc nức nở.


Ai
có thể nói cho cô biết, rốt cuộc cô đã làm gì sai
mà phải chịu đựng những lời miệt thị này ?
Khóc một lúc cho đến khi bình tĩnh lại, Khả
Hân đứng lên, lau sạch những giọt nước mắt còn
vương trên mi.

Nhật Dương vẫn ở bên ngoài, cô.
không thể để anh chờ đợi quá lâu.
Vừa đặt chân ra khỏi cửa thì Khà Hân đã
trông thấy Nhật Dương bước tới.

Vẻ mặt anh vô
cùng lo lắng.
“Khả Hân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhật Dương nheo mắt đánh giá bộ dạng của
Khả Hân.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe và vết ố bẩn trên
‘váy cô, gương mặt anh căng thẳng:
“Là Hoàng Ly làm sao?”
Khả Hân hơi giật mình khi thấy vẻ lạnh băng
của Nhật Dương.

Trong tiềm thức của cô thì anh
luôn là một chàng trai ấm áp, dịu dàng.
Cô vội vàng lắc đầu, ra ký hiệu với anh:
“Là em họ của cô ấy có chút hiểu lầm thôi
Em không sao, mình đi về nhé.”
Nhật Dương thở dài, nhìn Khả Hân cố gắng
gượng cười vì không muốn làm anh lo lắng, trong
lòng càng trở nên bực bội.
Nhớ kỹ khuôn mặt của cô gái kia, ánh mắt
anh lóe lên một tia tàn nhẫn.

Dám đụng đến Khả
Hân, quả thực là không biết sống chết.
Khả Hân còn không biết Nhật Dương đang.
âm thầm tính toán xử lý Hương Linh để giúp cô
phục thù.

Cô cùng Nhật Dương đến quầy lễ tân
để thanh toán tiền ăn.
Do đã thống nhất bữa này là Khả Hân trả
nên Nhật Dương không nói gì.

Nhưng lúc ra khỏi
nhà hàng, anh kéo cô đến một shop quần áo nữ
gần đó.
“Để chúc mừng em đảm đương vị trí mới,
anh quyết định tặng em một chiếc váy thật đẹp.
Không cho phép em được từ chối bởi đây là quà
của anh.”
Biểu cảm chân thành của Nhật Dương khiến
Khả Hân vô cùng cảm động.

Cô lập tức nhoẻn
miệng cười và gật đầu.

Lúc nào Nhật Dương.
cũng tâm lý như vậy.


Cô đoán, đây là lý do anh
viện ra để giúp cô thay đổi bộ đồ thảm hại trên người.
Bước vào shop, Nhật Dương nhanh chóng tự
mình chọn đổ cho Khả Hân.

Đây là lần đầu tiên
anh được quang minh chính đại đi mua sắm
cùng cô nên rất phấn khích.
“Khả Hân, em xem chiếc váy màu lam nhạt
này thế nào?”
_Nhật Dương hớn hở đưa chiếc váy cho Khả
Hân, ánh mắt toát lên vẻ mong chờ.
Mắt thẩm mỹ của Nhật Dương rất tốt, ngay.
khi vào shop Khả Hân cũng đã để ý đến chiếc
váy này.

Cô vui vẻ nhận lấy và ướm thử.
“Shop có nơi thử đồ, mời chị vào trong này ạ”
Cô bé bán hàng tận tình chỉ cho Khả Hân
khu vực thay đổ.

Cô đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi
bước vào trong đó.
Khoảng năm phút sau, Khả Hân đi ra khỏi
phòng thay đồ.

Nhật Dương lập tức ngây người.
Chiếc váy được cắt may khéo léo giúp Khả
Hân khoe trọn được những ưu điểm trên cơ thể.
Gương mặt cô lúc này cũng tươi tắn hơn nên
tổng thể vô cùng hài hòa xinh đẹp.
“Đẹp lắm, rất hợp với em.“
Nhật Dương bước lại gần Khả Hân để quan
sát kỹ hơn, gật gù khen ngợi.

Hai má cô ửng
hồng vì ngượng ngùng khiến tình yêu trong anh
càng dâng lên mãnh liệt.
Phải cố gắng kìm nén lắm Nhật Dương mới
không vươn tay kéo Khả Hân vào lòng, hôn lên
đôi môi căng mọng của cô.
Anh phát hiện ra, bản thân ngày càng lún
sâu vào thứ tình cảm này, vĩnh viễn không thể
dứt ra nổi.
Bóng dáng cao lớn, anh tuấn của Nhật
Dương và thân thể nhỏ xinh của Khả Hân tạo nên
một bức tranh vô cùng hoàn mỹ khiến ngay cả
những vị khách đang lựa đồ trong shop cũng
phải trầm trồ khen ngợi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có cảm nhận
giống như vậy, ít nhất là người đàn ông trẻ vừa
mở cửa bước vào:
“Bốp, bốp, bốp.”
Ba tiếng vỗ tay kèm giọng nói cợt nhả vang
lên làm tất cả mọi người trong này đều giật mình.
“Không ngờ tới đây lại bắt gặp tình cảnh mùi
mẫn đến vậy.

Thật là thú vị”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui