Những lời đồn thổi kia thật sự là ngày càng quá đáng, họ cứ nói như đó là sự thật vậy.
Tuy những lời kia có phần vô lý, nhưng nếu đến tai những người bên cạnh cô chắc họ cũng sẽ nghĩ nhiều.
Còn có Lý Chính Hạo, cậu ta sẽ không....
Vừa nghĩ đến Lý Chính Hạo có tin vào những lời đồn đại kia không, có hiểu lầm quan hệ giữa cô và Phó Chính Đình không, Quý Hi đã vội gạt phăng đi.
Cô và cậu ấy, chỉ là bạn bè thôi mà, sợ cậu ấy hiểu lầm làm gì chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Quý Hi vẫn rất lo sợ Lý Chính Hạo sẽ hiểu lầm, lại quay đầu nhìn về phía sau, " cái đuôi nhỏ " Phó Chính Đình kia vẫn đang lẽo đẽo ngay sau cô, Quý Hi chỉ biết thở dài.
Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó đến, Lý Chính Hạo ở phía cuối hành lang, nhìn thấy cô liền vui vẻ, vội vàng chạy tời.
Nhưng khi đền gần hơn, thấy rõ cậu thiếu niên đang đi bên cạnh Quý Hi, nụ cười cậu trở nên cứng đờ, đôi mày kiếm cũng cau lại, dáng vẻ hiếu kì xen lẫn khó chịu.
Thật ra,hôm nay Lý Chính Hạo đặc biệt chuẩn bị, đến trường rất sớm, là mong muốn có thể gặp Quý Hi sớm hơn một chút.
Từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn đi khắp sân trường tìm kiếm bóng dáng Quý Hi.
Nhưng khi đi qua phía quảng trường, lại thấy mọi người đang bàn tán chuyện gì đó, cậu vốn dũ cũng không có hứng thú nghị luận chuyện của người khác nên tiếp tục đi tìm Quý Hi, nhưng cái tên " Quý Hi " từ miệng các bạn học kia đã níu chân cậu lại.
Bọn họ đang nói về chuyện của Quý Hi sao? có chút gì vậy? Lý Chính Hạo mơ hồ nghe được họ nói Quý Hi cùng với một chàng thiếu niên, có vẻ là bạn trai cô ấy.
Tim cậu nhưng hững lại một nhịp, cậu đương nhiên không tin những lời đồn thổi kia, nhưng trong lòng cậu cũng không kìm được mà có chút phản ứng.
Lý Chính Hạo càng đi nhanh về hướng chỉ tay của mọi người, quả nhiên, Quý Hi đang ở đó....!cũng với một bạn nam khác.
Lúc này hàng loạt cậu hỏi cùng lúc, hiện lên trong đầu cậu, hắn ta là ai?, sao lại đi cùng Quý Hi?, sao hai người họ lại đứng gần như vậy?
Lý Chính Hạo bây giờ đứng cách Quý Hi có vài bước chân, Quý Hi đương nhiên đã nhìn thấy cậu, muốn tiến lên giải thích, nhưng cũng không biết phải nói thế nào, chỉ biết đứng xa Phó Chính Đình ra một chút.
Lý Chính Hạo thấy vẻ mặt khó xử, và hành động giữa khoảng cách của cô với hắn, cũng phần nào an tâm, tiến lên chào hỏi trước:
- Quý Hi, cậu đến đây lâu chưa?
Quý Hi, ở thế khó chỉ biết bám víu và chủ đề của Lý Chính Hạo, để đánh trống lảng.
- Tôi chỉ vừa mới tới thôi.
Phó Chính Đình thấy cô và Lý Chính Hạo thân thiết như vậy cũng cảm thấy bất thường.
Hai thiếu niên cùng lúc, cảm nhận được mối đe dọa từ đối phương.
Phó Chính Đình tò mò, lên tiếng trước:
- Tiểu Hi, cậu ta là ai vậy.
Hai chữ " Tiểu Hi " lập tức khiến bầu không khí trở nên khó xử, Quý Hi vội lên tiếng:
- Cậu ấy là Lý Chính Hạo, bạn cùng lớp của tôi, còn nữa tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng còn gọi tôi là Tiểu Hi.
Lúc Quý Hi định giới thiệu Phó Chính Đình, thì Lý Chính Hạo cướp lời:
- Cậu ta chắc là bạn cậu nhỉ.
Phó Chính Đình bắt đầu khiêu khích:
- Cậu muốn nghỉ như vậy cũng được, với lại tôi và Quý Hi ở nhà xưng hô như vậy quen rồi, cậu đứng có để bụng nhé.
Những lời nói dễ gây ra hiểu lầm như vậy, mà cậu ta cũng nói ra được, còn chê những lời đồn đại trong trường chưa đủ nhiều hay sao?
Lý Chính Hạo dù đã phòng bị trước, nhưng nghe cậu ta nói như vậy, vẫn ra khó chịu.
Dĩ nhiên, trừ khi Quý Hi chính Miệng thừa nhận còn không thì còn lâu cậu mới tin những lời cậu ta nói.
Quý Hi hung dữ lườm Phó Chình Đình một cái, rồi quay qua giải thích với Lý Chính Hạo.
- Đúng vậy, cậu ấy là hàng xóm gần nhà tôi, cậu đừng có nghe những lời nói nhảm của cậu ấy.
Lý Chính Hạo, nhẹ nhàng:
- Ừm, tôi chỉ tin cậu.
Câu nói đầy ám muội của Lý Chính Hạo, thành công mở ra cuộc chiến giữa cậu và Phó Chính Đình.
Không khí giữa hai người bộn họ, bây giờ tràn ngập mùi thuốc súng, khiến cho Quý Hi đứng ở một bên cũng cảm thấy ái ngại, không biết nên nói gì, cô chỉ sợ mình nói sai một câu, mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Lúc này tiếng chuông vào lớp, vang lên, may mắn cứu Quý Hi ra khỏi tình huống không xử vừa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...