Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày tựu trường.
Quý Hi hớt hải, trong bộ đồng phục nữ sinh bước nhanh xuồng tầng, háo hức tiến ra ngoài cổng.
Trái ngược với mong muốn được nghỉ ngơi lúc đầu, bây giờ trong lòng cô lại mong muốn được tới trường, gặp lại bạn bè, gặp lại người mà cô vẫn luôn mong nhớ.
3 tháng nghỉ hè vừa qua, Quý Hi và Lý Chính Hạo vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, hai người nhằn tin với nhau rất nhiều, có lúc gần như là cả ngày.
Nhưng mà, vẫn là không thể so được với vậy, gặp mặt nói chuyện trực tiếp.
Càng nghĩ cô càng nhanh chân bước về phía cổng.
Ra tới cổng, Phó Chính Đình đã đứng sẵn ở đó, thấy cô bước ra cậu ta có giơ ta lên, ý chào cô.
Quý Hi lướt nhanh qua người cậu ta, tiến về phía trước.
Phó Chình Đình cũng không nản lòng mà đuổi theo cô:
- Tiểu Hi, cậu chờ tôi với.
Quý Hi mất kiên nhẫn:
- Đã bảo đừng gọi tôi là Tiểu Hi rồi mà, còn nữa tại sao tôi phải đợi cậu.
Phó Chính Đình mặt dày nói:
- Mọi khi tôi cũng gọi vậy mà, sao hôm nay cậu phản ứng dữ vậy, chúng ta đi cũng đường mà, đi cùng nhau có sao đâu.
Quý Hi cảm thấy mình phản ứng cũng hơi quá, dù sao hai người họ cũng là hàng xóm đi cùng nhau cũng không phải việc gì quá, chắc là do cô quá nhạy cảm mà thôi.
Nghĩ như vậy cô đành nhượng bộ để cậu ta đi bên cạnh mình.
Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi lo lắng, Phó Chính Đình vốn là người vô tư, không suy nghĩ gì nhiều cậu ta luôn tỏ ra rất thân thiết với cô.
Lúc trước Quý Hi cứ nghĩ học chung một lớp với cậu ta chắc cũng không sao đâu, dù sao ở lớp chắc cậu ta cũng sẽ biết ý mà giữ khoảng cách với cô một chút.
Nhưng xem ra cô đã đề cao Phó Chính Đình quá rồi, với cái đà này cạu ta chắc vẫn sẽ tự nhiên tiếp cận cô như lúc ở nhà, lại còn cách xưng hô đó.
Mọi khi ở nhà cậu ta muốn gọi gì cô cũng mặc kệ, nhưng bây giờ đến trường vẫn xưng hô như vậy cô sợ sẽ gây ra tin đồn thất thiệt.
Sau 15p ngồi xe bus thì cũng đã tới trường, vào tới sân trường Quý Hi thấy trong trường có rất nhiều học simh đang nhìn bọn họ, lại trông thấy phía bên kia có một nhóm bạn cùng lớp đang tiến đến, bén đẩy nhanh tốc độ, cố giữ khoảng cách với Phó Chính Đình.
Nhưng kết quả, càng khiến mọi chuyện tệ hơn, Phó Chính Đình thấy cô đi nhanh như vậy, không nghĩ nhiều mà hỏi cô:
- Tiểu Hi, cậu đi nhanh vậy làm gì? bây giờ còn rất sớm, 30 phút nữa mới vào học mà.
Quả nhiên, hai tiếng gọi " Tiểu Hi " đã thành công thu hút sự chú ý của nhóm bạn cùng lớp kia, lại trúng ngay phải đám Vạn Miểu " đầu mối tin tức của cả lớp" .
Sở dĩ gọi như vậy, là bởi vì trong trường này không có bất cứ tin tức, drama nào mà bọn họ không biết cả, bất cứ ai muốn biết về tin tức gì chỉ cần tới hỏi bọn họ đều sẽ biết.
Vạn Miểu lập tức nhận ra Quý Hi, bén giở giọng hóng hớt, nói với đám bạn của cô ta:
- Này, các cậu nhìn kìa bên đó không phải Quý Hi sao, bạn nam bên cạnh cậu ấy là ai vậy?
Một người trong đám bạn cũng nhiều chuyện không kém đáp lại:
- Cũng khong biết là ai nữa, mình còn nghe cậu ta gọi Quý Hi là " Tiểu Hi " nữa.
Những người khác trong nhóm, cũng nhanh chóng góp giọng :
- Gọi thân thiết như vậy, không lẽ là...!bạn trai của Quý Hi đấy chứ.
- Sao còn thể, không phải lúc trước cậu ta còn có tin đồn với Lý Chính Hạo cơ mà?
- Chỉ là tin đồn thôi mà, với lại tôi thấy lúc trước, Quý Hi và Lý Chính Hạo cũng đâu có thân thiết như bây giờ.
Mọi người trong trường cũng bắt đầu bàn tán về chuyện, Quý Hi và Lý Chính Hạo có thành tích rất tốt, lại có ngoại hình đẹp nên rất nổi tiếng trong trường, cũng từ sau vụ việc của Tiêu Tuyếy, tin đồn tình cảm của họ lúc trước sớm đã lan ra khắp cả trường, học sinh trong khắp cả trường không ai là không biết đến chuyện này.
Vậy mà bây giờ, bên cạnh Quý Hi lại xuất hiện một người khác, điều này không khỏi khiến học sinh trong trường bàn tán.
Họ đưa ra những suy đoán về thân thế của " " người lạ mặt kia ", mối quan hệ giữa ba người bọn họ.
Âm thanh lớn đến nỗi Quý Hi đều có thể nghe thấy họ đang nói gì, nghe những lời bàn tán, suy đoán vô căn cứ kia, cô không thể chịu đựng thêm nữa mà bỏ đi.
Phó Chính Đình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng đuổi theo cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...