Thứ 7 hàng tuần, là thời gian Quý Hi sẽ đến cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua một số nhu yếu phẩm cần thiết cho gia đình và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Quý Hi cầm theo túi xách chậm rãi tiến vào cửa hàng.
Vừa bước vào cửa hàng nhân viên trực quầy đã ra vẻ thân thuộc cho cô:
- Tiểu Hi, hôm nay lại đến mua đồ ạ.
Quý Hi nhân rất chị nhân viên quen thuộc lễ phép đáp lại:
- Vâng ạ, hôm nay chị cũng có ca trực ạ.
Chị nhân viên kia cười:
- Ừm,chị vừa được đổi lịch trực, nói mới nhớ tiểu Hi, em cũng được nghỉ hè rồi nhỉ.
- Vâng, năm nay trường em được nghỉ hè sớm hơn mọi năm ạ.
Chào hỏi, xã giao xong chuyện Quý Hi quay về với mục đích chính, cô chọn lấy một cái xe đẩy tiến về phía gian hàng.
Từ gian hàng thực phẩm đến gia vị, từ dầu gội đến sữa rửa mặt, bây giờ chỉ còn mỗi đồ ăn vặt là chưa mua.
Nghĩ về những món ăn vặt yêu thích, cô tăng tốc đẩy xe nhanh về phía kệ hàng đò ăn vặt, không chú ý va phải vào người khác.
Quý Hi hốt hoảng:
- Thật xin lỗi ạ, tôi không cố ý.
Người kia thay vì tức giận thì lại có giọng điệu vui mừng:
- Quý Hi cậu, cũng đến đây mua đồ sao.
Khoan đã, nghe giọng điệu này có chút quen,...!là Phó Chính Đình.
Nghĩ vậy cô ngẩng mặt lên nhìn thử, quả nhiên là cậu ta.
Phó Chính Đình luyên thuyên đúng giọng điệu văn mẫu:
- Wow, thật trùng hợp thật đó, lại gặp cậu ở đây rồi, xem ra hai chúng ta có duyên thật nhỉ.
Trên mặt Quý Hi hiện rõ sự bất lực, im lặng, nếu là người khác thì cô còn tin có chuyện trùng hợp như vậy, còn cậu ta....!còn lâu cô mới tin là trùng hợp.
Phó Chính Đình vẫn chưa nhận thức được sự bất thường trên mặt Quý Hi, vẫn tiếp tục luyên thuyên:
- Quý Hi à,nếu hai chúng ta đã có duyên như vậy thì trao đổi phương thức liên lạc đi.
Cô lúc này ngao ngán, mấy ngày hôm nay rồi có lần nào không phải là " trùng hợp" gặp cậu ta đâu chứ.
Hết đụng mặt cậu ta lúc đi chạy bộ, lại đến tiệm sách, thậm chí cô đi vứt rác cũng đụng trúng cậu ta còn có cả hôm nay nữa...
Haizz, lại còn cái nét diễn giấu đầu hở đuôi đó là sao, có thể xin câun ta diễn xuất chân thực một chút không hả.
Lần gặp hôm nay đương nhiên cũng không phải tình cờ rồi, là Phó Chính Đình ở bên nhà bà Lâm thấy cô ra ngoài cùng với chiếc giỏ xách, đoán được cô sắp đến cửa hàng tiện lợi nên mới lẽo đẽo đi theo.
Phó Chính Đình lúc này mới để ý thấy Quý Hi từ nãy đến giờ đều im lặng.
Cậu ta lắc lắc chiếc điện thoại bên trên có rõ cách thức liên lạc của cậu ta:
- Quý Hi, sao cậu không nói gì cả vậy.
Quý Hi chỉ lạnh nhạt trả lời:
- Chúng ta ở ngày sát nhà nhau mà còn cần phải trao đổi phương thức liên lạc không.
Kết quả Phó Chính Đình bị từ chối lại không buồn bã chút nào, ngược lại cậu ta chỉ chú tâm vào hai chữ " chúng ta ".
" Chúng ta " cậu ấy vời nói "chúng ta "sao?, mình và cậu ấy?
Càng nghĩ Phó Chính Đình càng như một tên ngốc đứng đó cười một mình.
Lúc hồi thần lại thì Quý Hi đã sớm đi xa, Phó Chính Đình nhận ra nhanh chóng đuổi theo:
- Vậy sau này có chuyện gì tôi đều có thể sang nhà cậu đúng không.
Quý Hi dừng bước, quya lại lườm cậu ta một cái, cuối cùng cũng không chịu nỗi phiền phúc mà đành đưa phương thức liên lạc cho cậu ta.
Nhưng có lẽ đây là quyết định sai lầm nhất của cô từ trước đến giờ.Từ lúc có được thông tin liên lạc của cô, Phó Chính Đình bắt đầu gửi tin nhắn, " khủng bố " Quý Hi trên mọi mặt trận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...