Thấy Phó Chính Đình ngẩn cả người nhìn theo bóng lưng của Quý Hi, Bà Lâm thân là một người có kinh nghiệm, cũng là người hiểu cháu trai mình nhất, làm sao bà có thể không nhận ra ánh mắt tiếc nuối đó chứ.
Từ lúc thấy bộ quần áo trên người Phó Chính Đình cùng bộ dạng hốt hoảng khi thấy Quý Hi đến của cậu ta thì bà đã biết rồi.
Bà Lâm đã được phần nào tâm ý của cậu ta dành cho Quý Hi, không nhịn được cười cháu trai mình ngốc:
- Chính Đình, cháu đứng ngây ra đó còn làm gì, còn chê trong nhà chưa đủ nhiều việc sao.
Phó Chính Đình vội vã chối:
- Có gì đâu ạ, cháu vào ngay đây.
Nói rồi cậu ta chạy vào nhà, định tiếp tục công việc sắp xếp đồ đạc.
Bà Lâm cũng theo cậu trở vào nhà.
Trong lúc dọn dẹp, tâm hồn cậu cứ như treo ngược cành cây, không chú tâm chút nào, suýt nữa còn làm đổ cả tủ bát đĩa, Bà Lâm thấy bộ dạng cậu như vậy, nhăn mặt, trách móc:
- Cái thằng nhóc này, chú ý làm việc một chút đi.
Đừng tưởng bà không biết cháu đang nghĩ cái gì.
Phó Chính Đình theo bản năng, luôn miệng chối:
- Cháu có nghĩ cái gì đâu ạ.
Bà Lâm thấy cậu ta cứng miệng, bèn nói thẳng luôn:
- Nhóc con, lại còn chối, cháu có ý với Tiểu Hi chứ gì.
Phó Chính Đình bị nói trúng tim đen,liền chột dạ cũng rất bất ngờ: " Sao bà lại biết được chuyện này? chẳng lẽ mình biểu hiện ra rõ thế sao? vậy Quý Hi ....!liệu cô ấy có nhận ra không" Phó Chính Đình càng nghĩ càng đỏ mặt, xấu hổ.
Bà Lâm đương nhiên biết trong đầu chú trai mình đang suy nghĩ điều gì, bà hạ giọng xuống nhỏ nhẹ:
- Trong đầu cháu suy nghĩ như gì, chẳng lẽ người làm bà ngoại như bà còn không biết sao.
Tiểu Hi bà sớm đã chấm nó là cháu dâu của bà rồi, nếu con đã thích con gái nhà người ta thì sớm theo đuổi đi, đừng để đến lúc bị người khác cướp mất, lúc đó hối cũng không kịp đâu.
Phó Chính Đình bất ngờ:
- Thế là bà không phải đối ạ.
Bà Lâm trầm ổn trả lời:
- Bà có gì mà phải phản đối chứ, ở độ tuổi của các cháu thích một người cũng không phải chuyện lạ gì, hơn nữa đối phương lại là một cô gái tốt như vậy.
Quý Hi thực sự là một người con gái hoàn hảo, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình lại tốt, bà Lâm từ lâu đã coi cô như con cháu trong nhà mà đối đãi, nếu như thật sự có thể trở thành người một nhà với cô thì không còn gì bằng, nhưng bà chỉ sợ một cô gái tốt như vậy sẽ không thích đứa cháu trai ngốc nhà bà.
Đó là cũng chính là điều điều duy nhất mà bà Lâm lo lắng.
Về phần Phó Chính Đình có được sự ủng hộ của bà mình càng thêm vui vẻ, mơ mộng về tương lai, nghĩ về tương lai tươi đẹp, những chuyện sâu xa với Quý Hi cậu ta khỏi không cười ngốc nghếch.
Dáng vẻ Phó Chính Đình bây giờ cứ như một tên ngốc vậy.
Thấy đứa cháu trai của mình đắm chìm trong tình cảm niên thiếu như vậy, bà cũng khỏi nhịn được nghĩ về những năm tháng thuở thiếu thời của bản thân, khoảng thời gian đó rất đẹp khiến bà không thể nào quên.
Bà Lâm bắt đầu kể lại cho Phó Chính Đình nghe về những chuyện thời niên thiếu của mình.
Những câu chuyện này bà đã kể đi kể lại rất nhiều lần, cậu cũng đã nghe đến thuộc luôn rồi, lại thêm bây giờ cậu ta đang đắm chìm trong mộng tưởng tình yêu, nào có tâm trạng mà nghe bà Lâm kể chuyện.
Hai bà cháu họ cứ như vậy dắm chìm vào câu chuyện của riêng mình mà vô thức cùng mỉm cười, hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...