Dương Nghệ vốn là một người ham hư vinh, ham muốn ánh hào quang, sự cộng nhận của mọi người.
Khi Thầy Phó vừa thông báo về hoạt động hội chợ trong đầu cô ta đã nảy ra ý nghĩ sẽ nỗ lực thể hiện thật tốt trong hoạt động lần này, cô ta những ngày qua đã rất cố gắng lên kế hoạch mọi thứ, không phải vì muốn gian hàng đoạt giải hay suy nghĩ vì tập thể gì cả.
Đơn giản Dương Nghệ chỉ muốn bản thân được tỏa sáng, khiến tất cả mọi người đều chú ý, ngưỡng mộ cô ta.
Trong hoạt động lần này cô ta đã cố gắng hết cũng chắc chắn rằng bản thân sẽ thu hút hết ánh nhìn của tất cả mọi người.
Nhưng kết quả thì sao, mọi người chỉ nhớ đến Quý Hi, chỉ biết Quý Hi đã vất vả bao nhiêu mà không biết cô ta đã nỗ lực như thế.
Điều này khiến một người ham hư vinh, lại ích kỉ như cô ta không thể chấp nhận được, dần nảy sinh sự đố kị ghen ghét với Quý Hi.
Không khí trên bàn tiệc lúc này im lặng đến đáng sợ, một người ngồi khá gần Dương Nghệ không nhịn được mà lên tiếng:
- Dương Nghệ cậu nói vậy là sao, Quý Hi đã cố gắng vì gian hàng này như thế nào mọi người trong chúng ta đều thấy, sao cậu lại nói cậu ấy như vậy.
Dương Nghệ không phân phải trái cãi lại:
- Cậu ta cố gắng tôi thì không sao, hơn nữa nếu không phải lúc đầu cậu ta đề xuất ý kiến bán đồ uống chết tiệt gì đó, chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian để chuẩn bị như vậy, những gian hàng khác dều bắt đầu hoạt động quảng bá từ rất sớm, còn chúng ta bị cậu ta níu chân đến khi hội chợ bắt đầu mới bắt đầu quảng bá như vậy làm gì có khách hàng nào tới chứ.
Nếu không phải cậu ta nói không chừng gian hàng chúng ta đã dành giải nhất rồi.
Mọi người ở cũng bị những lời nói xảo ngôn của cô ta dắt mũi, trong lòng cũng bắt đầu dao động.
Lúc này Lý Chính Hạo từ ngoài cửa bước vào có lẽ đã nghe những lời nói kia, cậu nhìn thẳng vào Dương Nghệ, nghiêm túc nói.
- Nếu không có cậu ấy, dựa vào cậu cũng muốn đoạt giải.
Dương Nghệ thấy Lý Chính Hạo trong lòng khá run sợ nhưng vẫn cứng miệng cãi cố:
- Tại sao cậu ta có thể tôi thì không chứ.
Lý Chính Hạo cười khẩy:
- Cũng không xem năng lực mình đến đâu.
Lý Chính Hạo nhìn qua một lượt mọi người tiếp tục nói:
- Bây giờ mọi người bác bỏ, chê trách ý kiến của cậu ấy cũng không xem lại các cậu có đưa ra được kế hoạch nào đàng hoàng hay không hay cuối cùng vẫn là cậu ấy lên kế hoạch sắp xếp tất cả mọi thứ, nỗ lực như vậy lại nhận lại sự chê trách từ các người, mọi người không thấy hổ thẹn sao.
Mọi người nghe đến đây cũng chột dạ trong lòng có chút áy náy, đúng như những lời Lý Chính Hạo nói mọi công việc trong gian hàng từ lớn đến nhỏ đều đến tay Quý Hi.
Lý Chính Hạo cố ý nhắm vào Dương Nghệ nói tiếp:
- Người đến sớm nhất là cậu ấy, người về muộn nhất cũng là cậu ấy.
Quý Hi dù biết rõ không phải ca trực của mình vẫn đến sớm để giúp mọi người, cậu ấy còn chưa kể lề gì, còn cậu cũng xứng đáng kể lể công lao ở đây.
Dương Nghệ đuối lý, bắt đầu nhắm vào mối quan hệ của Quý Hi và Lý Chính Hạo mà công kích:
- Đây…đây cũng không phải việc của cậu, cậu lấy tư cách gì mà nói thay cậu ta.
Lý Chính Hạo nói lớn:
- Tư cách gì sao, tôi là một thành viên trong nhóm, tôi chỉ nói ra sự thật thôi mà, tránh để mọi người vì tin vào những lời xảo ngôn mà phạm sai lầm, lẽ nào còn cần tư cách ư?.
Dương Nghệ biết bản thân không nói lại được Lý Chính Hạo:
- Lý Chính Hạo, cậu được lắm, cậu và Quý Hi hai người cứ đợi đó cho tôi, sự nhục nhã hôm nay tôi phải chịu tôi sẽ bắt các người trả lại gấp trăm lần.
Dương Nghệ nói rồi bỏ đi khỏi bữa tiệc, Lý Chính Hạo nghe những lời đó cũng chỉ nhún vai thách thức.
Quý Hi lúc này đến gian hàng lấy chiếc điện thoại mà mình để quên, không hề hay biết những chuyện gì đang diễn ra tại bữa tiệc.
Sau khi Dương Nghệ rời đi, Lý Chính Hạo quay về phía mọi người, với vẻ nghiêm túc cảnh cáo:
- Tôi mong rằng mọi người sau này sẽ biết tự phân định đúng sai, đừng để bị người khác dắt mũi nữa.
Còn nữa chuyện ngày hôm nay đừng nói với Quý Hi cũng đừng truyền ra ngoài.
Mọi ngườu không dám nhìn thẳng Lý Chính Hạo:
- Đương nhiên rồi chúng tôi sẽ không hé răng nửa lời đâu.
"Tuy chuyện hôm nay cũng không gây ra hậu quả gì to tát, nhưng để Quý Hi biết được cũng không phải chuyện hay ho gì.
Với một người đa sầu đa cảm như cậu ấy chắc chắn sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của bản thân ".
Nghĩ như vậy nên Lý Chính Hạo mới cố ý nhắc nhở mọi người không được lan truyền chuyện này ra bên ngoài.
Sau khi căn dặn mọi người Lý Chính Hạo cũng nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc,dù sao cậu cũng không có hứng tham gia, mọi người còn lại cũng không còn tâm trạng mà tiếp tục ăn mừng, bữa tiệc chúc mừng cứ như thế mà kết thúc một cách chóng vánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...