Theo Đuổi Nam Thần

”A...” Trực tiếp tiến vào khiến Giản Hân ngẩngg đầu lên hét một tiếng chói tai.

Vật nam tính nóng rực dán chặt vào hoa tâm của cô, thích thú mà chôn sâu vào cơ thể cô, hầu như ngay cả một khe hở cũng không có.

Người phía dưới là nam thần của mình, nhưng vừa nghĩ tới tiểu huyệt đang gắt gao nuốt trọn côn th*t to lớn của nam thần. Trong lòng vui mừng đã áp đảo tội ác, tiểu huyệt của cô vui sướng, nhẹ nhàng ma sát chỗ tư mật, làm cho cô muốn rên rĩ, muốn run rẩy...

“Mới vừa ăn đã chịu không nổi rồi sao?”

Bàn tay to lớn của Hoa Thần đặt trên bụng Giản Hân, mạnh mẽ nâng thân người cô lên, côn th*t chôn sâu trong thân thể cô từ từ rút ra. Giản Hân không cách nào chịu nổi dựa vào vách tường.

“Lại hút rồi sao -----,“ Hoa Thần vừa để hai tay xuống, dùng sức trên lưng, đẩy mạnh dục vọng của mình vào sâu trong nhụy hoa mềm mại, non nớt.

“A...” Lần này, Giản Hân chỉ cảm thấy trước mắt rực rỡ, hình như có chút nhớ lại trận cuồng dã cao trào hôm qua.


Không chịu nổi khoái cảm cô theo bản năng mà trốn tránh, lại bị người đàn ông phía sau lấy tay dùng sức đè bụng cô lại, ép buộc cô đón nhận động tác của anh, sau đó rút ra một cái, lại tiếp tục đâm sâu xuống, khiến dâng trào cảm giác vui vẻ, không để cho cô kêu lên tiếng nào.

“Tổng giám đốc. . . Quá. . . Quá sâu. . . A. . .” Dường như bị xuyên qua quá mãnh liệt làm cho cô thật khó chịu, không chịu nổi mà thở dốc rên rỉ, “Tổng giám đốc. . . Thật lớn. . . Thật sâu. . .”

Hôm qua vẫn còn là xử nữ, ngày hôm nay liền biến thành dáng vẻ này.

Hai tay Hoa Thần luồn dưới nách Giản Hân, nắm lấy bộ ngực lớn tròn trịa của cô, làm cho bầu ngực cô cứng lại, dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa nhẹ nhàng chuyển động, “Ai dạy cô phóng túng như thế?”

Ai dạy? bên trong AV, GV không phải là như vậy sao. Giản Hân bị Hoa Thần hỏi đến chẳng biết trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt môi. Cô lẩm bẩm trong miệng.

Giọng nói kia lọt vào tai Hoa Thần, càng làm cho lòng anh ngứa ngái. Anh nâng thân thể Giản Hân lên, làm cho hai bộ phận cọ xát nhau, xoay thân thể cô lại, để cho cô đối mặt với anh, ngồi trên hông của anh.

“. . . Đừng. . . A. . .”

Thịt huyệt bị cọ xát, Giản Hân không thể nào chịu nổi cảm giác này, xoay nửa vòng tròn, làm cho cô vui sướng đến sắp phát điên, cô đè nén không được phải run rẩy kêu thành tiếng, phục hồi tinh thần lại, thấy tư thế của mình đã đối mặt với Hoa Thần.

Hoa Thần giương hai mắt nhìn thẳng cô. Gò má Giản Hân nhanh chóng ửng đỏ, cô theo bản năng ôm lấy hai bầu ngực mình lại, nhưng cảm giác chướng bụng phía dưới lại nhắc nhở cô, bản thân đang làm một chuyện ngu ngốc.

Quả nhiên, Hoa Thần sửng sốt một chút, khóe môi nhếch lên ý cười, anh đưa tay đẩy từng ngón tay của cô ra, mạnh mẽ đâm vào hai cái, Giản Hân liền không còn sức lực chống lại, nắm chặt khăn trải giường cúi đầu xuống rên rỉ.

“Bây giờ đã biết xấu hổ rồi sao? Không phải da mặt cô rất dày sao?” Hai tay anh cầm lấy bầu ngực của cô, ngón tay tao vân vê, kẹp lấy hai nụ hoa, “Mới vừa rồi còn phóng túng kêu lên như vậy, sao bây giờ một tiếng cũng không kêu?”


Thân thể theo động tác của anh mà run rẩy, nụ hoa thỉnh thoảng truyền đến đau đớn và tê dại cảm giác khác thường, Giản Hân cắn thật chặc môi, giống như trước cúi đầu xuống ngăn không cho phát ra tiếng rên rỉ.

Hoa Thần càng bị cô làm cho ngứa ngái khó chịu, côn th*t bắt đầu đứng dậy, đôi mắt đen như mực, sâu như vực thẳm nhìn Giản Hân, “Kêu lên thành tiếng, giống như vừa rồi.”

Sắc mặt Giản Hân đỏ bừng cúi đầu xuống, hồi nãy không dám nhìn thẳng Hoa Thần, sợ bị người trước mắt quyến rũ, sợ mình thực sự không biết xấu hổ mà kêu lên thành tiếng. Nhưng bị anh nói như vậy, cho dù là da mặt dày, cô cũng sẽ có chút thẹn thùng.

“Không nghe lời... Sao?” Hoa Thần thấy thế, sắc mặt rồi đột nhiên lạnh đi vài phần, động tác vẫn chưa dừng lại, hai tay cầm bầu ngực Giản Hân từ từ đi xuống, dừng lại chỗ hai người giao hợp, đưa hai ngón tay đè tiểu hạch trong hoa huy*t, từ từ vân vê nó.

“A. . . Không nên. . . Tôi nói... Tôi nói... A...” Mọi cảm giác đau đớn, tê dại, khoái cảm do động tác của anh làm cho Giản Hân nhất thời đầu hàng. Cô cảm thấy xấu hổ, vứt bỏ da mặt, đầu hàng uốn éo người phóng túng kêu lên, “Thật sâu. . . . . Đừng. . . . Thật lớn. . . Tổng giám đốc. . . Tôi bị trướng. . . A. . . . .”

“Thích không?”

“Thích. . . . . Thích a. . . . . A. . . . Không được a. . . . Quá sâu a. . .”

Anh nheo một con mắt lại, vội vàng nâng cô lên, giọng nói khàn khàn mang theo thở dốc nhè nhẹ: “Nói... Làm như thế này thoải mái hay khó chịu... Chơi như thế này có khó chịu không?”


Thân thể mềm nhũn, Giản Hân nhìn Hoa Thần, chỉ cảm thấy trong mắt anh có hàng ngàn ánh sáng, khiến cho cô trầm luân, đôi mắt ướt át run rẩy của cô, vứt bỏ hết thảy cố kỵ, xấu hổ nói, “Thoải mái a. . . Đừng. . . Thật sâu. . . . . Bị trướng. . . Tôi. . . Được tổng giám đốc làm rất thoải mái... được tổng giám đốc chơi rất thoải mái...”

Giọng nói mềm mại vang lên. Hoa Thần nhìn đôi mắt quyến rũ trước mặt, hai tay đẩy mạnh cái mông tuyết trắng, từ từ tiến vào.

Cảnh tưởng trước mắt làm toàn thân Giản Hân đều căng thẳng, nghênh tiếp hòa hợp với anh.

Tâm trí trống rỗng, chỉ có thân thể ngày càng khoái cảm. Giản Hân từ vui vẻ phóng túng dần dần biến thành khóc lóc cầu xin, đau khổ vui sướng làm cho cô quên hôm nay như thế nào, chỉ có thân thể cùng anh hòa hợp.

“. . . Đừng. . .”

Cúi đầu hét lên, sau đó dùng sức ôm chặt cả người Giản Hân, Giản Hân nằm trong lòng ngực rắn chắc của anh, bị siết thật chặc, nơi nào đó đã tràn đầy nước, cô vô lực nằm trên lồng ngực anh, cùng anh nhấp nhô lên xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui