Anh không có thích qua người nào hết, Giản Hân, em là người đầu tiên.”
Giản Hân ngồi trên giường cười khúc khích, ánh nắng chiếu qua cửa vào thật rực rỡ, cô nghiêng đầu thỏa mãn nhìn Hoa Thần đang ngủ bên cạnh mình, hạnh phúc nhưng lại hoài nghi đây có phải là mộng không.
Cô đưa tay nhéo, muốn để bản thân tỉnh lại.
“Dậy rồi?” Hoa Thần vừa mở mắt đã thấy vẻ mặt cười ngây ngô của Giản Hân.
“Không không.” Giản Hân lắc đầu, bộ dáng giống như là chưa hoàn hồn lại, “Em nghĩ đây đều là mơ.”
Cô nhớ tối qua lúc Hoa Thần biểu lộ những lời này với cô, là lúc cô đang nửa tỉnh nửa say, cô không nhớ quá rõ, chỉ biết là Hoa Thần nhẫn nãi giải thích ngọn nguồn, cũng nói cho cô biết, trước khi biết cô, anh không cùng bất kỳ người con gái này phát sinh quan hệ.
Không cùng người con gái nào phát sinh quan hệ.... Giản Hân quay đầu nhìn Hoa Thần, bỗng nhiên nói, “Hoa Thần, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Ừ?” Hoa Thần bỗng nhiên có dự cảm xấu.
“Anh nói Hoa Ngưng làm anh....” Giản Hân do dự một hồi, vẫn là mở miệng nói, “Chẳng lẽ nói, đêm đó em say, cũng là lần đầu tiên của anh.”
Hoa Thần không trả lời, sắc mặt có chút nhục nhã.
“Thật sự là lần đầu tiên của anh?” Giản Hân có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Hoa Thần càng thêm khó coi: “Rốt cục em muốn nói cái gì?”
“Không có gì, em không có ý gì khác...Chẳng qua em cảm thấy rất vui!” Giản Hân cười hớn hở, sau đó lại ngượng ngùng cúi đầu nói, “Kỹ thuật của anh như thế, em thật sự khó có thể tưởng tượng được lần đó lại là lần đầu tiên của anh.”
Hoa Thần không nói gì chỉ xoa nhẹ trán, có chút hối hận vì đã nói cho Giản Hân nghe. Giản Hân không phát hiện ra suy nghĩ của anh, còn hỏi Hoa Thần một vấn đề khó mở miệng nữa, “Anh nói, có khi nào một ngày nào đó bệnh tình của anh tái phát không...”
“Em đang lo lắng anh sẽ không được sao?” Hoa Thần nheo mắt lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm.
“Không có, không có...” Giản Hân lỡ lời, đứng dậy vội xuống giường, lập tức bị Hoa Thần ngăn cản.
Hoa Thần bỏ chăn ra, cởi quần áo Giản Hân, ôm cô đứng dậy, áp thân thể cô vào cửa sổ thủy tinh, “Em đã lo lắng như thế, sau này mỗi ngày trước khi xuống giường chúng ta kiểm tra một chút.”
Tuy rằng Giản Hân cũng có chút muốn, nhưng cô thích làm trên giường để thoải mái, tựa vào cửa sổ trong suốt sát mặt đất thế này cảm thấy rất kì quái? Giản Hân còn muốn thương lượng với Hoa Thần, Hoa Thần lại để lưng cô dựa vào cửa sổ, kéo chân của cô quấn ngang hôn mình, dục vọng gắng gượng nãy giờ chẳng biết từ lúc nào đã đưa vào trong cơ thể cô.
Không có bước dạo đầu, trong nháy mắt bị lấp đầy khiến cho Giản Hân càng thêm hoảng sợ, cô nhịn không được hét lên một tiếng.
“Thế nào, độ cứng có hài lòng không?” Đôi mắt Hoa Thần nặng nề, chôn ở cổ cô hổn hển nói: “Có muốn tiếp tục trải nghiệm đã đạt tiêu chuẩn chưa?”
Dưới thân hoàn toàn bị vật thô to của Hoa Thần nhét đầy, miệng huyệt bao chặt vật nam tính của Hoa Thần, có chút đau, có chút ngứa, thoải mái nhưng cũng khó chịu nổi.
Cô muốn nói không được, nhưng thân thể nhảy cảm này quá thành thực, bầu ngực như khát vọng, run rẩy đứng lên, tiểu huyệt co rúc lại, giống như thèm ăn mà không được nên chảy nước.
Động tác Hoa Thần không tiếp tục nữa, anh nhìn nơi kết hợp của hai người, nhìn lỗ nhỏ của Giản Hân hút trọn vật to lớn của anh, cảm giác được chỗ sâu thẳm ấm áp mà chật hẹp của cô, nơi đó đang co rút, chèn ép anh.
Anh dời ánh mắt khỏi nơi tư mật của hai người, nhìn lên gò má đã động tình của cô, đôi mắt đầy mê hoặc, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Sao rồi, còn muốn tiếp tục kiểm tra không?”
“Không, không, em sai rồi, anh chỗ nào cũng tốt, không cần kiểm tra....” Giản Hận vội vã xua tay, ôm hông của anh, liên tục uốn người, giọng nói mang theo ý cầu xin và làm nũng, “Chúng ta đổi tư thế đi.”
“Đổi tư thế?” Anh nở nụ cười, cầm lấy bắp đùi của cô, để cô chống hai tay trên cửa sổ, áp sát trán cô, giọng nói tà ác nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Lỡ một ngày nào đó bệnh tình của anh tái phát, nhưng vẫn không cho em thử tư thế này thì rất đáng tiếc đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...