Theo Đuổi Nam Thần

Khi Hoa Thần biết được vị trí của Giản Hân thì trời cũng đã rạng sáng, hai người Giản Hân với Tần Lộ cư nhiên lại dám thuê phòng ở quán ba uống say không còn biết gì.

Nếu không phải Tần Lộ uổng nhiều quá, phải gọi lái xe đến đưa cô về, Hoa Thần còn không biết hai người đến loại địa phương này.

Hoa Thần vội vàng đi đến, đi thẳng vào phòng, sắc mặt rất khó coi, cúi đầu kiểm tra quần áo trên người Giản Hân một lượt, xác nhận không có việc gì mới mở miệng nói: "Theo anh trở về."

Giản Hân mở to đôi mắt sương mù, không biết có nhìn rõ người tới hay không, lớn giọng phản đối: “Không——"

Hoa Thần nhíu mày, Giản Hân cầm lấy ly rượu bên cạch, cụng vào ly của Tần Lộ: “Uổng không hết là con chó nhỏ.”

Thấy cô bưng ly rượu đem đến gần miệng mình, Hoa Thần đoạt lấy, một hơi uống hơn nửa ly vào bụng, sau đó đem cái ly nặng nề thả trên bàn, ánh mắt Tần Lộ cả kinh: “Hoa Thần? Sao anh tìm đến đây?!”

Hoa Thần coi cô như không khí, mắt cũng chưa nhìn cô chút nào, thấy lái xe của cô chạy đến, lúc này mới đỡ Giản Hân đi.

"Quay về khách sạn." Trên xe, Hoa Thần vừa mới mở miệng, Giản Hân đã vội vàng lắc đầu: "Không, em muốn về nhà."


Hoa Thần nhìn Giản Hân, xoa xoa huyệt Thái Dương, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Đỡ Giản Hân lên lầu, lấy chìa khóa trong túi cô ra mở cửa, bỗng nhiên cô gái đang say bí tỉ kia đẩy anh ra, lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh.

Nghe âm thanh cô thống khổ nôn mửa, Hoa Thần chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng sâu.

Ức chế tức giận, anh bưng cốc nước đưa đến để cô súc miệng, Giản Hân trừng đôi mắt mơ hồ đánh giá anh: “Sao anh còn không đi?”

"......"

Hoa Thần cắn răng, nhắc nhở chính mình không cần so đo với người say rượu, vươn tay ôm lấy Giản Hân, cả người cô mềm nhũn, hai chân một chút khí lực cũng không có.

"Làm gì?"

"Giúp em tắm rửa."

Hoa Thần muốn ôm cô vào bồn tắm, nhưng đối phương lại không chịu phối hợp, giãy dụa thân mình nói: “Em có thể tự làm.”

Tự làm? Say thành như vậy, không sợ chết đuối ở bồn tắm? Hoa Thần cắn răng, đè Giản Hân lại, bắt đầu cởi quần áo giúp cô: "Đừng nhúc nhích! Nếu không anh không chắc mình sẽ làm gì em đâu."

Giản Hân bị lời nói uy hiếp của anh thanh tỉnh trở lại, cô mềm mại ngồi xuống, ngoan ngoãn để đối phương lột sạch quần áo của mình: “Tổng giám đốc, hôm nay em hất nước vào người anh, anh không tức giận sao?”

Ý kiến không tồi, cô gái ngày chưa hỏi rõ nguyên do đã hất nguyên ly nước vào người anh, không có đầu óc, lá gan cũng rất lớn. Động tác trên tay của anh không dừng, mở miệng nói: “Em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy không nên, tổng giám đốc ngài độ nhân độ lượng như vậy, sẽ không chấp vặt với một cô gái đâu nhỉ?” Giản Hân vội vàng tâng bốc Hoa Thần.


"Giản Hân, đầu em rốt cuộc được cấu tạo như thế nào?” Say nhưng vẫn còn có chút thông minh? Hoa Thần nhớ tới ly nước lúc chiều kia: “Lúc trước làm sao em thông qua được bộ phận nhân sự vậy?”

"......" Giản Hân nghẹn lời không có gì để chống đỡ, sau một hồi mới mở miệng nói: “Anh không biết con gái khi yêu thì chỉ số thông minh rất thấp sao?” 

Lần này đến phiên Hoa Thần trầm mặc, thong thả giương mắt nhìn về phía cô, sắc mặt khó coi rốt cục cũng hơi dịu đi, im lặng một lúc rồi mới nói: “ Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Chờ em tỉnh táp lại chúng ta bàn tiếp....” Còn chưa nói xong, Giản Hân đã ôm cổ Hoa Thần, không chút khách khí hôn lên môi anh.

Giản Hân vừa mới nôn, mặc dù đã súc miệng, nhưng miệng vẫn mang theo mùi vị rượu, cùng với một chút hương vị của đồ ăn, Hoa Thần nhíu mi, rất khó không đẩy cô ra.

"Hoa Thần, em yêu anh."

Giản Hân ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh, giọng hơi run rẩy: “Hoa Thần, em thích anh, thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên, em cũng không biết vì sao, chỉ biết từ khi thấy anh, trong mắt em đã không còn nhưng người con trai khác..... Sau này em mới biết được thân phận của anh, em không còn giám hy vọng xa vời là anh cũng thích em nữa, khi đó, em đến Hoa Liên là vì muốn được nhìn thấy anh, bị điều đến bên cạnh anh, có thể nhìn anh cười, nghe anh nói chuyện. Đối với em, thế là quá đủ.... Đêm đó, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em sợ anh tức giận, không cho phép em xuất hiện trước mặt anh nữa.... Khi anh nói kết giao, em như nằm mơ, đắm chìm trong hưng phấn.... Trong khoảng thời gian này anh có biết em rất vui không, em vui như có được cả thế giới vậy, Hoa Thần, em thích anh đến điên rồi.... ”

Cơn buồn nôn ập đến, Giản Hân nghĩ chắc mình đã rất say rồi, mới có thể đem hết tình cảm trong lòng biểu lộ ra, cô không biết Hoa Thần có thể bị dọa hay không, nhưng cô muốn nói, tuy rằng lời nói có hơi nghẹn ngào và đứt quãng.

Cô cảm nhận được anh chấn động, thân thể buộc chặt, động tác trên tay và cả người bỗng chốc cứng đờ.

Quả nhiên bị mình dọa sợ rồi, Giản Hân cảm thấy mình đem một mảnh tâm đặt trước mặt, như một chú nhím đem cái bụng đặt trước mặt anh, nếu anh nhẫn tâm, nhất định có thể bị mất mạng.


Trầm mặc một giây rồi lại một giây, mỗi một giây trôi qua lòng cô lại lạnh hơn một phần.

Cô phát hiện mình thực dọa người, xấu một lần rồi, còn muốn tiếp tục lần thứ hai.

Giản Hân từ trong ngực Hoa Thần ngẩng đầu, chậm rãi gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình.

Còn chưa gỡ được, tay đã bị anh bắt lấy, giọng anh khàn khàn, có chút thất bại: Giản Hân, anh phải làm như thế nào, thì em mới chịu tin tưởng anh đây?”

Chưa kịp tiêu hóa hết lời của anh, anh đã cúi người xuống, một tay nắm thắt lưng cô, một tay vỗ về lưng cô, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Giản Hân.

Hương vị cồn tràn ngập khắp khoang miệng, động tác của anh rất nóng lại triền miên, cơ thể ấm áp bao vây chặt chẽ lấy cô, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào khoang miệng, tàn sat bừa bãi, Giản hân bị hôn toàn thân mềm nhũn.

Đến lúc cô hoàn toàn xụi lơ, lồng ngực phập phồng dựa trong lòng Hoa Thần, cô mới nghe đối phương nói: “Anh chưa từng thích người khác, em là người đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui