Ở lối thoát hiểm nhỏ hẹp, một đôi nam nữ đang làm chuyện khó coi ở mép tường, nữ quản lí hơi nhăn mày, có phần bất đắc dĩ.
Anh chạm nhẹ môi vào cổ cô, chỉ thì thầm nhỏ nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng lại khiến Tô Mộc run lên vì sợ hãi.
- Mộc Mộc, chị lại muốn gì ở tôi nữa đây? Chị muốn chọc tức tôi chị mới hài lòng sao?
Tô Mộc ra sức đẩy mạnh Trình Vũ, nhưng có lẽ vì men say cộng thêm sự tức giận đang bộc phát, anh không cho cô cựa quậy, càng không phép cô thoát khỏi mình.
Trình Vũ khuôn mặt hơi đỏ, chạm mặt nhau cả tháng sau hơn một năm không gặp. Suốt ngày phải diễn bộ mặt không quan tâm với đối phương, anh hoàn toàn không chịu được.
Tô Mộc nâng mắt lên, hàng lông mi mềm như tơ lụa hơi ẩm ướt, dưới khóe mắt lại có chút đỏ. Vừa chạm mắt Trình Vũ, một lần nữa cô lại khiến anh động tâm.
Lần nào cũng vậy, cho dù là một năm trước hay ngay tại bây giờ, ánh mắt của Tô Mộc đều khiến anh si mê như vậy.
- Thả tôi ra, tôi vì nể mặt cậu đã giúp đỡ tôi có được công việc như ngày hôm nay, không thể thất lễ. Nếu cậu cứ tiếp như vậy, tôi e là phải dùng đến biện pháp mạnh.
- Quản lí Tô đang cảnh cáo tôi sao? Sao cái lúc từ khi quen nhau đến khi lên giường, tôi lại không thấy được mặt đanh đá này của chị nhỉ?
Tô Mộc tức giận nhìn thằng vào mắt anh, lại không nghĩ anh ta không hề ngại đề cập đến chuyện đó thẳng thắn như vậy.
- Cậu đừng có quá đáng.
- Tôi còn quá đáng hơn nhiều so với những gì chị nghĩ đấy nhé. Quản lí Tô, vào phòng tôi tâm sự một chút đi…
Tô Mộc dùng sức đẩy mạnh Trình Vũ, vốn dĩ bức tường bên này và bên kia chỉ cách nhau hơn một mét. Tấm lưng Trình Vũ chạm tường, khuôn mặt là một nụ cười đắc ý.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ của Tô Mộc, lại bồi thêm một câu.
- Lúc chị gạ gẫm tôi lên giường một năm trước, chị vốn dĩ không bày ra vẻ mặt này.
- Cậu càng lúc càng khốn nạn hơn tôi tưởng.
Tô Mộc tức giận buông lời chửi rủa, cô đi xuống cầu thang, lại không nghĩ Trình Vũ có thể manh động như vậy.
Anh dùng một chiêu đã dễ dàng vác xô lên trên vai, cứ như vậy hung hăng đi về phòng nghỉ của mình.
1 giờ sáng, cũng không ai rảnh rỗi đi lại ở hành lang.
Trình Vũ ném Tô Mộc xuống giường, chỉ với một động tác đã có thể khóa trái cửa. Anh cởi áo ngoài, đồng hồ, thắt lưng, hay giày đều bị anh cho là rườm rà nên đã vứt hết dưới đất.
Một màn kịch liệt cứ như vậy diễn ra, mặc cho Tô Mộc có gào thét hay chửi rủa, phản kháng cũng vô hiệu.
- Quản lí Tô, bạn trai hiện tại của chị nếu biết chị đang chơi đùa với bạn trai cũ, không biết phản ứng sẽ như thế nào. Nhỉ?
…
Hết tiết, Phương Hinh cùng Hạ Miên thu xếp sách vở đến căn tin, vừa ra khỏi phòng học, đúng lúc Đới Dĩ An và Chu Nhược Vân từ đầu hành lang đi ngang qua.
- Hinh Hinh?
- Nhược Vân? Trùng hợp vậy.
- Đúng là trùng hợp thật, bọn tôi đang đói bụng muốn xuống căng tin giải quyết đây, có đi chung không?
- Đi chứ, bọn tôi cũng đang đói.
- Đi…
Vừa xuống căng tin, thấy mọi người đang xếp hàng, mấy đứa em lại đang đói mốc đói meo chờ ở bàn ăn bên cạnh. Đới Dĩ An biết thừa dùng một ít quyền lực thì người khác sẽ sợ hãi nể mặt cô nhường chỗ.
Cô ho khan mấy tiếng, cố ý chen chúc vào những hàng vị trí đầu tiên, những người khác cũng biết ý định của cô nhưng không ai dám lên tiếng.
Đới Dĩ An dù sao cũng là đàn chị, hơn nữa danh tiếng lẫy lừng lại tài giỏi, giải quyết bằng nắm đấm nhiều hơn là lời nói. Vậy nên đối với những nữ sinh khác, cô không giống gì đại ca giang hồ cả.
Sắp chen vào được hàng thứ ba, một đám nam sinh khoảng ba bốn người đi đến ngay bên cạnh Đới Dĩ An, tên đứng đầu nắm lấy bả vai cô, xách cô một cách mạnh bạo ra khỏi hàng.
- Này bà thím, bà thím là ai mà dám có quyền lấn lướt rồi chen hàng như vậy. Không xem mặt mũi tôi ra gì hết, bà thím có biết tôi là ai không?
- Chú em muốn chết à?
Đới Dĩ An sửa lại vạt áo, mái tóc được cô vuốt sang một bên, giọng nói vô cùng điềm tĩnh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================
Những nam sinh này cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, có lẽ là sinh viên năm nhất.
Tên đứng đầu nhìn vào hai nam sinh khác đứng phía sau mình cười khinh một cái, ngay lập tức sắc mặt cậu ta thay đổi, nhanh tay nắm lấy phần tóc sau gáy cô, hết sức mà giật mạnh.
Đới Dĩ An cũng không yếu thế, cô nắm chặt lấy hai cánh tay của tên cầm đầu, dùng hết sức bình sinh như một con quái vật nhỏ nhấc cậu ta lên, dưới ánh trầm trồ của mọi người mà thả cậu ta xuống đất.
Một tiếng rầm chói tai nhức nhối đến cả da cả thịt khiến mọi người trong căng tin càng thêm chú ý. Đám Phương Hinh ngay lập tức có mặt, vừa nhìn vào nam sinh nằm sấp dưới sàn nhà, lại thấy Đới Dĩ An đang bình tĩnh nhận lấy khay đồ ăn, ai cũng đoán được chuyện lớn gan lớn mật như vậy là ai làm.
Đới Dĩ An hơi khom người, lại chẳng xem chuyện này là quan trọng, bình thản mà nói.
- Lần sau nhìn thấy tôi như tránh mặt đi, nếu không tôi e là ngay cả đi đứng đối vói cậu cũng sẽ gặp khó khăn đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...