Không hiểu là trùng hợp hay cố ý, đây lại là quán rượu mới mở, hương vị tươi mới rất hợp với phong cách Chu Dật, không ngờ quán rượu này do Trương gia mở ra.
Hoàng Tống Hiên rõ ràng không để ý đến Trương Anh Anh, nhưng khi cô ta xuất hiện trước mặt anh, phong cách ăn mặc và lớp trang điểm nhẹ nhàng lại khiến anh nheo mắt nhìn lại.
Anh đứng sững tại chỗ, Trương Anh Anh lại tươi rói đi đến, Trình Vũ bên cạnh cũng chỉ khịt mũi một tiếng, ánh mắt né tránh hai người bọn họ.
- Trùng hợp thật.
Trương Anh Anh vừa nói, một mùi hương nhẹ ngọt dịu vừa lúc bay vào mũi anh, Hoàng Tống Hiên bất ngờ nâng mắt lên nhìn cô ta, trong hốc mắt lại trở nên đen láy.
Anh cố tình lùi ra sau khoảng chừng nửa bước, giọng nói khàn đi.
- Trùng hợp hay không, cô là người rõ nhất.
Trương Anh Anh chợt thả lỏng người, cô đưa đôi tay mềm mại chạm vào cổ tay anh, làn da ấm áp của anh dần lan tỏa khiến trái cô cũng trở nên rạo rực.
- Tống Hiên, anh có thể đừng lạnh nhạt với em như vậy có được không? Em đã rất khó khăn mới có thể sắp xếp gặp anh. Anh chỉ cần cười với em một cái là được.
Cô thật biết cách lấy lòng người khác, ngay cả Trình Vũ đứng bên cạnh vừa nghe giọng điệu mềm mại ấy đã sớm mềm nhũn con tim.
Hoàng Tống Hiên bình tĩnh hất tay cô ra, chỉ nhìn vào lớp quần áo giả tạo trên người, cảnh cáo một câu.
- Đừng quá đáng như vậy, sẽ có ngày cô hối hận vì những gì cô làm hôm nay đấy.
- Tống Hiên, em…
Trương Anh Anh nhăn mày muốn giải thích, cuối cùng lại bị giọng điệu lạnh lẽo của anh cắt đứt.
Hoàng Tống Hiên quay đầu nhìn về phía Trình Vũ, đúng lúc Chu Dật từ bên trong bước ra.
- Cậu hẹn cô ta tới đây?
- Là tôi hẹn.
Chu Dật chỉ bình thản trả lời, anh hoàn toàn phớt lờ thái độ của Hoàng Tống Hiên.
Mà lúc này trong ánh mắt Hoàng Tống Hiên lại hiện lên vẻ khó chịu.
- Trương Anh Anh, tôi bắt đầu sợ cô rồi đấy.
Nếu không phải là người có tâm cứng rắn, con người của Trương Anh Anh lại có chút ý đồ biến thái như vậy, không chỉ riêng phụ nữ mà ngay cả đàn ông cũng cảm thấy gớm ghiếc sợ hãi.
Hơn nữa Trương Anh Anh là dạng người rất biết cách thao túng tâm lý, chỉ là tâm lý Hoàng Tống Hiên quá mạnh và vững vàng.
Chỉ tiếc Chu Dật lại không may mắn như vậy.
Hoàng Tống Hiên bước vào quán rượu, Trương Anh Anh đưa mắt nhìn bóng lưng anh, lại cảm thấy rất hối tiếc.
Suy cho cùng cô ta vẫn không hề hối hận với những gì bản thân đã làm.
Ngồi vào bàn nhậu đến tận 1 giờ sáng, Trình Vũ đảo mắt nhìn Chu Dật, đã có một người say, say mèm đến bất tỉnh nhân sự, không còn biết trời đất là gì, không còn biết nhân sinh thay đổi thế nào, ra sao.
Hơn chục chai rượu rỗng được bày ra khắp bàn, ngay cả dưới nền đất cũng có không ít.
Chu Dật tựa lưng ra ghế, thở dài.
- Tôi không ngờ mối quan hệ anh em tốt của Hoàng Tống Hiên và Trương Anh Anh bây giờ lại trở nên như vậy.
- Mối quan hệ của bọn họ sớm đã không tốt, lúc trước chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
…
Hoàng Tống Hiên không ở kí túc xá, anh vốn không phải là dạng sinh viên nghèo, lại không thích cuộc sống bị gò bó và phải theo quy định của một ai. Vậy nên Hoàng Tống Hiên sớm đã mua một căn nhà cách trường học một con đường.
Sau khi đặt Hoàng Tống Hiên nằm lên giường, giúp anh cởi giày và áo khoác, Trình Vũ vừa ngẩng đầu lên, vô tình nhìn vào mấy tấm hình được đặt ngay ngắn ở bàn trà.
Hình ảnh anh chụp Phương Hinh là vô số, bao gồm cả hình ảnh trước khi anh và cô hẹn hò, và cả sau này nữa.
Trĩnh Vũ chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi cùng Chu Dật bước ra ngoài, mọi hành động đều rất tĩnh lặng.
- Phương Hinh…
Gần sáng, Hoàng Tống Hiên dường như gặp phải cơn ác mộng, anh trở người, ôm lấy một nửa chiếc giường bên cạnh, miệng lẩm bẩm, lại không có ai trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...