Sau ngày hôm đó Phương Hinh quyết định ở lại nhà trọ của Hoàng Tống Hiên một đêm. Mới sáng sớm, anh đã đưa cô về nhà, mà cảnh này lại được một người bạn nhiều chuyện trong lớp vô tình nhìn thấy.
Cô ta hí hửng chụp ảnh lại rồi đăng lên hội nhóm, vài phút sau, hiệu ứng tiêu cực đã lan truyền.
Tiếng lành truyền gần tiếng xấu đồn xa, chỉ trong một ngày, tin đồn về Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên mỗi lúc một tăng, còn vô cùng quá đáng. Nhiều người còn hoang tưởng rằng, hai người họ ngủ chung và có con với nhau.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ba Đinh tức giận đứng dậy quát tháo vào mặt Hoàng Tống Hiên, sau khi đưa Phương Hinh về nhà, anh được quản gia gọi về biệt thự.
Tất cả mọi người có mặt đông đủ ở phòng khách, khuôn mặt ai nấy đều tỏ ra khá nghiêm trọng, nhưng đối với Hoàng Tống Hiên mà nói, nó chẳng là việc gì đáng phải bận tâm.
- Ba cũng đã thấy cả rồi, hỏi con làm gì nữa?
Anh mở miệng với thái độ dửng dưng và thờ ơ, vốn dĩ không xem đó là chuyện quan trọng.
Không khí càng lúc càng căng thẳng, ngay từ ban đầu ông Đinh không có chút tình cảm người thân nào với anh, bây giờ Hoàng Tống Hiên lại tỏ thái độ như vậy, điều này khiến ông không thể chấp nhận nổi.
Nếu mẹ anh còn sống, không đời nào ông ta cho phép Hoàng Tống Hiên bước vào nhà họ Đinh.
Lợi dụng tình hình đó, mẹ của Đinh Khải Thành bèn thêm dầu vào lửa, điều này cũng chỉ có một mình Hoàng Tống Hiên nhìn ra.
- Thôi, mọi chuyện đã lỡ rồi, bây giờ phải nghĩ cách để tai tiếng yên ắng xuống, chứ nếu mà lỡ cả công ty biết thì khổ. Danh tiếng gầy dựng bao nhiêu năm, đẹp mặt bao nhiêu đời, cuối cùng vì chuyện trai gái mà vỡ lỡ thì không hay.
Đinh Khải Thành như được tiếp thêm sức mạnh, mỗi lần mở miệng thì lời nói đều vô cùng khó nghe.
- Mẹ nói đúng lắm ạ, ba, giải quyết từ bây giờ đi. Dù sao gia đình họ Phương cũng rất muốn con làm con rể, cứ nói người đi cùng với Phương Hinh sáng hôm đó là con, do góc chụp ảnh nên nhìn nhầm, rồi để con chịu trách nhiệm với cô ấy là được. Dù sao nét mặt của con và anh trai cũng không khác nhau là mấy.
Đã là đàn ông sao lại mang bộ mặt thảo mai đến như vậy, Hoàng Tống Hiên nghe xong chỉ nhếch miệng, nhưng trong lòng vẫn lo sợ không thôi.
Nếu anh chắc chắn tình cảm của cô dành cho anh là thật thì chuyện này không có gì để sợ sệt cả. Nhưng một khi sự áp lực từ gia đình dồn nén, cộng thêm đã có tình cảm sẵn, chắc chắn Phương Hinh sẽ đồng ý kết hôn với Đinh Khải Thành.
- Con không đồng ý.
Khác với Đinh gia, Phương gia không nặng lời như vậy, trái lại sau khi nhận được thông báo từ ông Đinh, ba của cô càng hấp hối hơn.
- Sao lại không được, con gái, dù sao bọn con cũng sắp tốt nghiệp rồi, tính từ bây giờ không phải tốt lắm sao? Hơn nữa ông Đinh đã nói với ba, Hoàng Tống Hiên không xứng làm con rể, vậy thì để Đinh Khải Thành thay thế vậy.
- Ông có bị điên không? Sao lại xử lí như vậy được.
Mẹ của cô là bà Phương vừa bưng trà bước ra, nghe xong đã tức không chịu được. Phương gia có cái nhìn khách quan, đen trắng đúng sai đều phân biệt chứ không hề mù quáng bị người khác dẫn dắt như Đinh gia.
Có điều, hiện tại, Đinh gia là công ty lớn vượt mặt Phương gia, không kết thông gia thì quá uổng phí.
- Hoàng Tống Hiên không phải là con hoang hay sao? Tính tình tốt thật, nhưng phải nhìn theo nhiều phương diện khác.
- Ba à, sao lại có thể làm lớn chuyện như vậy được, con và Tống Hiên vốn dĩ chỉ ngủ lại, chưa làm gì, chỉ bị người khác tung tin đồn. Sao nói kết hôn là kết hôn chứ, con không đồng ý, nhất quyết không đồng ý.
Câu nói của con gái càng khiến ông khó xử, ông Phương là người biết trên dưới trước sau, ngay cả ý kiến của Phương Hinh ông đều tôn trọng.
Nhưng một khi tin tức lan truyền đến tai các ông lớn trên thương trường, mặt mũi hai nhà Đinh Phương sẽ đi về đâu chứ.
- Nếu muốn chịu trách nhiệm với con, thì để Hoàng Tống Hiên ấy. Còn cái tên khốn Đinh Khải Thành, con không muốn đếm xỉa đến.
Nói xong, Phương Hinh bực bội đi lên phòng ngủ.
Theo như những gì ông bà Phương biết được, Phương Hinh và Đinh Khải Thành chơi chung với nhau từ nhỏ, lớn lên đã có ý định kết hôn, sao bây giờ lại trở mặt thành thù là như thế nào.
Lũ trẻ bây giờ dẫn dắt đám già như bọn họ xoay chong chóng, không biết đâu mà lần.
Nằm trên giường, Phương Hinh nhấc máy gọi Hoàng Tống Hiên, chỉ vài giây sau đầu dây bên kia có tiếng đàn ông truyền đến.
- Anh nghe...
- Anh có phải đang ở Đinh gia không?
- Ừm.
- Anh yên tâm đi, em sẽ không kết hôn với anh ta đâu.
- Ừm.
Không thấy mặt, chỉ nghe giọng, nhưng cô biết anh ở bên kia đang đau khổ và lo sợ thế nào.
- Anh nói anh tin tưởng em mà đúng không?
- Ừ.
- Tin em nhé, em sẽ không kết hôn với người khác đâu, chỉ mình anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...