"Xin... xin các anh, cho em hai ngày nữa thôi có được không?", Ở trong con hẻm nhỏ, một cô gái yếu ớt bị bao quanh bởi một đám đàn ông to con, miệng không ngừng cầu xin.
"Hai ngày? Tuần trước mày cũng bảo thế. Sau đó thì trốn mất tăm không thấy tung tích. Ha, nếu tao không đi tìm, có phải mày tính trốn luôn đúng không?", Tên có vẻ mặt bợm trợn nhất trừng mắt nhìn cô ấy, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn túm lấy tóc cô bé giật mạnh một cái.
"T... Tôi không có!", Phan Lộ Lộ khóc thành tiếng, cô đau đến mức cảm tưởng như da đầu mình sắp rách ra vậy.
"Con tiện nhân!"
Đúng lúc tên cầm đầu đó túm áo lôi cô bé đứng thẳng dậy, chợt bị một viên đá chuẩn xác ném trúng vết thương bị đánh lần trước trên đầu hắn. Tên cầm đầu hét lên một tiếng, dữ tợn quay đầu nhìn về phía người đứng ở đầu hẻm vừa ném đá.
Chỉ thấy ở đó, một cô gái xinh đẹp đang đứng. Mái tóc buộc đuôi ngựa đằng sau khẽ động, cả người cô gái nhanh nhẹn chạy tới nơi tung một cước đá vào bụng tên kia.
Bọn côn đồ sững người nhìn đứa con gái vừa mới đạp một cước vào bụng đại ca mình, một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng lao đến bên cạnh anh ta,"Đại ca!!"
Cả bọn tức giận nhìn lên người phụ nữ điên vừa nãy, chỉ thấy giờ này ánh mặt trời trên cao chiếu thẳng xuống mặt cô. Cả khuôn mặt đẹp đến ngây người hiện ra ngay trước mắt, đôi môi quyến rũ khẽ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, chủ định sẽ phát ra một câu thật ngầu lòi. Nhưng Phan Lộ Lộ đã nhanh hơn một bước, kêu tên cô,"Cô Chi Chi?"
Hàn Tĩnh Chi cứng người. Máy móc quay sang Phan Lộ Lộ đang chật vật ngồi ở dưới đất. Thôi hỏng rồi, con bé này là học sinh trường cô!!
Người gọi cô là "Cô Chi Chi." xưa nay chỉ có học sinh trong trường thôi.
Nếu bây giờ cô ra tay, cô bé này chắc chắn sẽ đi nói với người khác. Cô không hề có niềm tin rằng Phan Lộ Lộ sẽ giúp cô giữ bí mật. Hàn Tĩnh Chi không muốn hình tượng mình bị phá hỏng, không muốn sẽ bị ba ba đại nhân lôi về công ty, không muốn ma ma tổng quản sẽ nhốt mình ở nhà lần nữa. Cô quyết định... cắn răng... chạy!
Hàn Tĩnh Chi nắm lấy tay của Phan Lộ Lộ, kéo cô bé chạy khỏi con hẻm trước khi bị bọn cô đồ bắt được. Thực ra là chúng đã nắm được túi xách của Phan Lộ Lộ, Hàn Tĩnh Chi chỉ đành rủa thầm một tiếng rồi nhặt cục đá ở bên cạnh bắt vào bụng tên đó khiến hắn đau đớn nằm ở đất một lần nữa.
Cô nhanh chân chạy ra khỏi con hẻm, bọn côn đồ vẫn đuổi sát đằng sau. Nếu một mình cô thì cô hoàn toàn có thể chạy thoát, nhưng cô bé Phan Lộ Lộ này có vẻ hơi yếu. Chạy một lúc mà đã không chạy nổi. Phan Lộ Lộ có dấu hiệu thở dốc và chân bị đình trệ. Ngay lúc tốc độ của hai người bị giảm xuống, Hàn Tĩnh Chi đã bị tóm lại một cách dễ dàng.
Cô đành liếc mắt nhìn về phía cô bé một cái, thấy tên kia dùng gậy đập xuống thì hoảng sợ dùng chân chắn ngang qua. Kết quả là bị đập một cái vào mắt cá chân, đau đến nhe răng.
Cô cố dùng sức xoay người đánh một cái vào tên kia, gọi lớn,"Mau đi gọi người tới đi!"
Phan Lộ Lộ ngây ra một lúc rồi mới chạy đi gọi người. Bây giờ thì Hàn Tĩnh Chi có thể yên tâm mà đánh nhau, nhưng khổ nỗi... bị què rồi!!
Cô dùng hết sức bình sinh chống đỡ cho đến khi có người tới. Kết quả là phải vào viện với cái chân nửa què nửa tật.
Cô nằm trong phòng bệnh đợi một lát thì có một bác sĩ bước vào. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là đôi chân dài miên man ẩn sau cái quần đen hắc ám. Ngẩng mặt lên một chút thì bắt gặp gương mặt đẹp trai chết người. Máu háo sắc trong lòng Hàn Tĩnh Chi sôi lên sùng sục. Cô không hề để ý có Phan Lộ Lộ bên cạnh mà bật cười thành tiếng,"Bác sĩ bây giờ ai cũng ngon vậy hả?"
Phan Lộ Lộ trừng mắt nhìn cô, hai cô y tá đằng sau cũng há mồm nhìn, chỉ có mỗi nhân vật chính là Cố Tư Vũ lại chỉ im lặng đứng đó. Anh không lên tiếng, đi tới kiểm tra chân cho cô.
Kiểm tra một lúc, Cố Tư Vũ lạnh nhạt buông một câu, "Bị nứt xương chân, băng bó một chút là được.", nói rồi quay qua ý bảo hai cô y tá băng bó cho cô.
Thật may mắn khi cô đeo cái giày thật dày do Tạ Tranh mua cho cô. Cái giày đó công nhận vô cùng hữu dụng. Nếu không có nó thì chắc cái chân này của cô cũng bỏ luôn quá.
"Trong thời gian này không được cử động mạnh, tránh tiếp xúc với nước.", Cố Tư Vũ dặn dò.
"Không bó thạch cao sao?", Mặc dù không có gãy hẳn, nhưng cô vẫn cứ hỏi.
"Không cần thiết."
"Bác sĩ Cố!", Thấy anh định ra khỏi phòng, Hàn Tĩnh Chi vội níu góc áo blouse của anh.
"Cô Hàn có gì thắc mắc?", Cố Tư Vũ quay lại nhìn cô.
"Anh ăn gì mà đẹp trai quá vậy?"
Anh đen mặt. Nhìn gương mặt tươi cười của cô gái mà có chút câm nín.
Phan Lộ Lộ đứng bên cạnh đã cảm thấy tam quan của mình như lệch hết rồi. Nữ thần...Nữ thần trước đây không có giống như thế này!!
"A...cô Chi Chi!", Phan Lộ Lộ khẽ ho một tiếng.
Hàn Tĩnh Chi cứng ngắc quay qua nhìn cô bé. Chết rồi!
"A~ tôi nói nhầm, góc áo anh bị quăn lại thôi.", Hàn Tĩnh Chi liền ngay lập tức thu lại vẻ háo sắc của mình, cô cười nhẹ một tiếng rồi chỉnh góc áo cho anh.
Tất cả mọi người trong phòng,"..."
Hahaha!! Có quỷ mới tin lời cô nói. Lật mặt nhanh hơn lật sách nữa. Tính cách thay đổi 180 độ luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...