Theo Đuổi Lại Vợ FULL


Tại bệnh viện.
“Cô Uyển Giao, đây là kết quả xét nghiệm của cô.” Bác sĩ đẩy tờ giấy về phía Trương Uyển Giao.

Cô đưa tay nhận lấy.
Nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, bỗng chốc đầu óc Trương Uyển Giao quay cuồng, cô không thể tin nổi vào mắt mình.
“Bác sĩ, đây là thật ư?” giọng Trương Uyển Giao nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, cô vô thức đưa tay sờ bụng.
“Tôi biết bây giờ cô cảm thấy rất khó khăn, nhưng với tình hình hiện tại của cô, tôi khuyên cô nên suy nghĩ làm phẫu thuật sớm, phẫu thuật càng sớm, cơ hội chữa khỏi càng cao.”
“Còn đứa bé…” Trương Uyển Giao không thể nói hết câu.
Bác sĩ lắc đầu, ánh mắt ánh lên vẻ thương cảm.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ.”
Nói rồi Trương Uyển Giao rời khỏi bệnh viện, cô đứng nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, trong lòng rối như tơ vò, có muốn vàn điều muốn nói, nhưng lại không biết nói cùng ai.

Chồng của cô, Hoàng Lập Thành đã mấy ngày nay không về nhà rồi.

Mấy tháng nay lúc nào anh cũng bận rộn, hầu như chỉ ghé qua nhà một chút rồi thôi.

Trương Uyển Giao nhìn tờ giấy khám trong tay, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, quyết định lấy điện thoại, cô đến ngồi xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, rồi bấm số gọi.
Những tiếng tút rất dài vang lên như đâm xuyên vào trái tim Trương Uyển Giao, chưa bao giờ cô thấy mình cô đơn như lúc này.

Phải rất lâu sau Hoàng Lập Thành mới bắt máy.
“Alô.” giọng anh có phần lạnh nhạt.
“Ừm…” Nhất thời Trương Uyển Giao không biết phải nói gì, dạo gần đây quá ít trò chuyện, cô không biết nên mở lời thế nào về tình hình hiện tại của bản thân, chần chừ một lúc, đường như cũng cảm nhận được sự sốt ruột ở đầu dây bên kia.

“Tối nay anh có về ăn cơm không?”
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể thốt ra được một câu hỏi nhạt nhẽo đến ngớ ngẩn như vậy.
“Dạo gần đây anh hơi bận, chắc sẽ về muộn.”
“Anh Thành, cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng mình đi ăn đi.”
Đột nhiên Trương Tuyết Giao nghe thấy tiếng con gái vọng vào máy, trái tim cô như bị ai dùng tay hung hăng túm chặt lấy, vô cùng khó chịu.

Mấy tháng nay anh đi sớm về muộn, thậm chí có khi mấy ngày không về, khi về quần áo còn vương mùi nước hoa phụ nữ, cô đều cố nhắm mắt cho qua, coi như không nhìn, không ngửi thấy gì.

Cô chỉ hi vọng cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục, con của cô có thể có cha.
Nhưng bây giờ, cô biết phải làm sao đây?
“Anh có việc bận rồi, cúp máy trước đây.”
Nói rồi Hoàng Lập Thành cúp máy, bỏ lại Trương Uyển Giao ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi từ từ tối thui.
Sống mũi chua xót, đáy lòng đau như dao cắt, cô ngửa đầu nhìn trời xanh trên cao, cố găn nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là sai ở đâu?
Anh phản bội cô vì lí do gì?
Có phải vì chán cô rồi không.
Nhưng còn đứa trẻ chưa chào đời này, cô sẽ phải nói với nó ra sao.
Nước mắt như những hạt châu đứt sợi, tuôn dài trên gò má có chút nhợt nhạt của Trương Uyển Giao.


Cô khóc nấc lên trước ánh mắt soi mói của mọi người.

Nhưng giờ phút này cô chẳng còn quan tâm gì nữa.

Bởi vì những điều cô trân quý nhất cũng đã hoặc sắp vụt mất.
Bụng đột nhiên đau quặn, Trương Uyển Giao thấy cổ họng khô ngứa, cô cong người ho dữ dội, rồi như có gì đó cuộn lên, Trương Uyển Giao ho mạnh, một bụm máu rơi xuống đám cỏ dưới chân.

Màu đỏ tươi tương phản với màu cỏ xanh, nhìn vô cùng chói mắt.
Trương Uyển Giao nhìn đến ngơ ngẩn cả người.

Cô biết tình hình bệnh của mình không tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy.
Ngồi rất lâu ở ghế đá bệnh viện, đến khi tâm trạng bình ổn đôi chút, Trương Uyển Giao mới đứng dậy, xách túi đi đến bãi đỗ xe, tự lái xe về.

Phụ nữ đi bệnh viện một mình, cô đơn biết bao nhiêu!
Trương Uyển Giao lái xe như người mộng du, không biết bằng cách nào mà cô có thể lái được về đến biệt thự.

Biệt thự này nằm trong khu đất vàng của thành phố, những người ở đây không phú thì quý.

Biệt thự được thiết kế riêng, vô cùng xa hoa, rộng lớn.

Nhưng Trương Uyển Giao ở đây lại cảm thấy càng cô đơn khi người chồng của cô quá ít trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, dì Bảy đã niềm nở đi ra.
“Cô chủ, cô ăn gì chưa? Tôi dọn cơm nhé.”
Trương Uyển Giao vốn muốn lắc đầu từ chối, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng có lẽ đã đói lắm rồi, cô lại gật đầu.
Dì Bảy nấu ăn rất ngon, cũng rất chu đáo, chỉ loáng một cái đã bày đầy bàn đồ ăn, còn có chiếc bánh kem lớn đặt giữa bàn.

Nhìn chiếc bánh đúng kiểu dáng cô thích đặt giữa bàn nhìn thật mỉa mai.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của bọn họ, cũng là ngày cô phát hiện ra căn bệnh của mình, rất có thể cô không thể giữ nổi cái thai trong bụng.

Bây giờ cô ngồi một mình trước bàn đầy ắp đồ ăn này thì có ý nghĩa gì chứ?
Trương Uyển Giao với tay châm nến, thổi tắt rồi cắt một góc bánh nhỏ, chậm rãi xúc từng thìa đưa lên miệng.

Bánh này đặt mua ở tiệm bánh nổi tiếng nhất thành phố, dĩ nhiên vô cùng thơm ngon, nhưng cô ăn cứ có cảm giác như đang nhai sáp nến, không chút mùi vị.
Có lẽ cuộc hôn nhân của cô cũng giống chiếc bánh kem này, nhìn thì rất thơm ngon, hấp dẫn nhưng chỉ có người trong cuộc mới nếm được mùi vị thực sự của nó mà thôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui