Trong phòng tắm hơi nước bay lượn lờ, Chương Tiểu Vũ nhéo trong tay túi hương màu đỏ thật lâu, ánh mắt bỗng thay đổi.
Ký ức ùa về mười năm trước, Chương Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong lòng thực hoảng hốt.
Cô rốt cuộc minh bạch chính mình đối với Tô Hằng phi lễ, vì cái gì luôn là thái độ đương nhiên.
Cô nhớ khi ở đại học T, lúc vẫn còn là bạn gái Tô Dự, có một lần, khi Tô Dự nghiêng đầu muốn hôn cô, cô cuống quít quay mặt đi.
Ậm ừ nói là chính mình còn không có chuẩn bị tốt, kỳ thật đó chỉ là một cái cớ thôi.
Bởi vì cô muốn giữ lời hứa.
Nên duyên vợ chồng, ân ái không rời.
Mà cái túi trong tay là năm cô mười lăm tuổi, ngây thơ mà yêu say đắm.
Cô đã từng, trộm một cây bút ở trong phòng Tô Hằng để làm vật đính ước.
Vừa đen vừa ngắn lại thô nữa, còn bị một sợi tóc dài quấn vòng quanh.
Tóc đen dài đó là của cô.
Khóe mắt đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt, không biết là bởi vì cô vui vẻ, hay vẫn là vì mặt khác.
Tô Hằng đã biến mất mười năm trong cuộc đời cô, mà hôm nay, anh lại cố ý đem túi hương này đặt ở phòng tắm làm cô thấy được, đây là có ý gì?
Một lần nữa cô quấn lại túi hương, sau khi Chương Tiểu Vũ mặc tốt áo ngủ, lau nước mắt trên mặt, ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ, Tô Hằng đối diện với di động, nhìn đến xuất thần.
Nghe được tiếng bước chân Chương Tiểu Vũ, quay đầu nhìn phía cô nở nụ cười ấm áp.
Chương Tiểu Vũ làm như không thấy Tô Hằng cười, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía giường lớn của mình.
Nụ cười của Tô Hằng cương ở trên mặt, anh không tin cô không nhìn đến cái túi hương kia.
Nhưng nếu Chương Tiểu Vũ nhìn thấy túi hương, hiện tại sao có thể bày ra biểu cảm bình tĩnh đến vậy? Chẳng lẽ, cô vẫn coi Tô Dự là chân ái.
Một ngọn lửa giận nảy lên trong lòng anh, Tô Hằng đột nhiên từ trên giường đứng lên, kéo tay trái Chương Tiểu Vũ lại, vội vàng nói: "Em nhìn đến túi hương sao?"
Áo tắm dài màu trắng, bởi vì bị động tác của Tô Hằng quá mạnh, bỗng nhiên từ bên hông anh rơi xuống.
Không gian tĩnh lặng ----
Cả người Chương Tiểu Vũ đều cảm thấy không tốt.
Bởi vì Tô Hằng đột ngột đến nhà cô, cho nên không mang bất cứ bộ quần áo nào, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ mang con trai về nhà, thế nên trong nhà cô toàn bộ đều là đồ dùng dành cho nữ.
Ngay cả sữa tắm, cũng không ngoại lệ.
Cô cùng Tô Hằng buôn ba mệt nhọc cả đường đi, ra nhiều mồ hôi, cho nên phải đi tắm.
Cùng Tô Hằng gần gũi tiếp xúc, Chương Tiểu Vũ mới phát hiện, trên người Tô Hằng, thế nhưng không ngửi đến mùi sữa tắm của cô.
Chương Tiểu Vũ mặt đỏ chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sớm biết sẽ gặp được loại tình huống này, cô nên nhận mệnh mà ngủ dưới đất.
Chính là Tô Hằng, lại không tính toán buông tha cho Chương Tiểu Vũ.
Cầm áo tắm dài mặc lại lên người, sau đó Tô Hằng đi về phía phòng khách.
Chương Tiểu Vũ nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, vội vàng đem đầu không ngừng nghỉ mà đúc vào trong chăn.
"Chương Tiểu Vũ!" Tô Hằng buồn cười lôi Chương Tiểu Vũ từ trong chăn ra, chẳng lẽ cô cho rằng, tránh né có thể phủ nhận sự thật là cô đã xem hết cả người anh sao?
Huống chi, anh cũng sẽ không làm nàng mạt sát.
Sau khi làm giả vờ đánh vài cái ngáp, Chương Tiểu Vũ nhập nhèm mắt nói: "Còn có chuyện gì không? Em rất mệt, muốn đi ngủ."
Nhưng mà cô lại bị Tô Hằng giữ chặt cánh tay không bỏ, híp mắt nói: "Em còn không có trả lời vấn đề của anh."
Là chuyện này sao.
Chương Tiểu Vũ trong lòng nhẹ nhõm thở dài một cái, rồi sau đó da mặt dày nói dối: "Túi hương nào, em không có thấy."
Sau khi Chương Tiểu Vũ nói dối, mặt Tô Hằng để sát vào mặt cô, âm hiểm mà cười một cái, uy hiếp nói: "Tốt nhất em hãy nghĩ kĩ trước khi trả lời anh, bằng không, anh không đảm bảo rằng sẽ ở chỗ này làm em."
Trần trụi đe dọa.
Nhưng Chương Tiểu Vũ là ai nha, võ thuật căn bản vượt qua cả yêu cầu của vệ sĩ, làm sao có thể sợ Tô Hằng ức hiếp?
Nghĩ đến đây, lá gan của Chương Tiểu Vũ phình ra không ít, ngẩng mặt, nghiêm túc nói: "Em cũng không nói dối."
"Em là nghĩ anh không đánh lại em có phải hay không?"
Đúng là như vậy.
"Nếu anh nới lỏng áo tắm dài, em còn dám mở mắt cùng anh đánh nhau không?"
Không dám.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mà mơn trớn cánh môi của Chương Tiểu Vũ.
Tô Hằng mê hoặc nói: "Vậy em có muốn nói cho anh, em vẫn còn yêu anh?"
Cô rõ ràng đã nhìn thấy túi hương, lại mạnh miệng không chịu thừa nhận, khẳng định là để ý năm đó mình không từ mà biệt.
Như thế, có phải hay không biểu thị, cô trong lòng vẫn còn có anh?
"Không." Chương Tiểu Vũ trả lời thật sự mau.
"Ha hả.." Tô Hằng thấp giọng mà nở nụ cười, từ phía sau ôm chặt Chương Tiểu Vũ, đem đầu gác ở hõm vai của cô, vui sướng nói: "Tiểu Vũ, anh thật rất vui."
Vui vẻ cái đầu anh!
Chương Tiểu Vũ rất muốn nói những lời này, chính là, chính là khi nghe thấy Tô Hằng đang cười rất vui vẻ, cô lại không tự chủ được mà trầm luân theo.
Một câu nói nhẫn tâm, cũng không thể nói thành lời.
"Là anh quá ngu ngốc, nếu không phải trong lòng em có anh, thì làm sao có thể cùng Tô Dự yêu nhau hai năm, đến miệng đều không cho cậu ta hôn qua chứ.
Nếu trong lòng em có anh, như thế nào mới ngày đầu tiênthấy anh, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, khẳng định là bởi vì bộ dáng hiện tại của anh, vẫn giống như trước kia đúng hay không?"
Đúng, nhưng mà Tô Hằng, anh vì cái gì không nói cho cô biết, năm đó, anh vì cái gì đi không tạm biệt với cô chứ? Trong lòng Chương Tiểu Vũ cảm thấy rất đau lòng, nói không ra lời.
Sau khi lau nước mắt hai ở bên má của Chương Tiểu Vũ, Tô Hằng dịu dàng nói: "Em đang trách anh là năm đó đi không từ giã sao?"
"Nếu lúc trước đều quyết định từ bỏ em, hiện tại vì cái gì lại muốn tới quấy rầy cuộc sống của em?"
Anh có biết rằng, cô sợ hãi nhất, chính là bị người bỏ rơi?
Khi còn bé bị cha mẹ bỏ rơi, từ nhỏ ở với bà nội cùng nhau sinh hoạt, lúc sau yêu một người, lại bị chính mình người mình yêu ruồng bỏ, từ đó, cô lại không dễ dàng đi yêu người khác.
Ngay cả sau này quyết định cùng Tô Dự hẹn hò, thật ra cũng bởi vì cô cảm thấy Tô Dự có một chút giống anh.
"Tiểu Vũ, trước kia, em cũng biết anh tên là ' Tô Hằng '?"
Chương Tiểu Vũ lắc lắc đầu.
"Anh cũng không biết."
Cái gì? Chương Tiểu Vũ trong mắt lộ ra nghi hoặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...