Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng FULL
Tử Sâm được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ chuẩn đoán anh bị gãy tay, xương hàm cũng bị va chạm mạnh cần được chỉnh nắn.
Hơn nữa đầu của anh cũng bị va chạm mạnh nhưng may là xước ngoài da.
A Tứ không có đánh nhiều nhưng từng cú đấm của anh đều đánh vào mấy nơi nhạy cảm.
Vì thế nên Tử Sâm phải ở lại bệnh viện một tháng để điều trị.
Trong thời gian ở bệnh viện thì Tử Sâm đã nghĩ rất nhiều.
Nhất là về những lời Mộng Khiết nói khi đó.
Anh đã cố để gắng gượng nhưng vì lời cô nói ra làm anh gần như từ bỏ hoàn toàn.
Dù vậy Tử Sâm vẫn muốn ở bên cạnh Mộng Khiết dù có thế nào đi chăng nữa.
Đang ngồi thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì anh bạn Lăng Vân Hi mở cửa phòng đi vào.
- Người anh em, hôm nay đỡ hơn rồi chứ?
- Nhìn thì biết.
- Chậc, câu này nói hơi nhiều rồi nhưng mà tôi vẫn muốn nói.
Thấy cậu bị vậy tôi lại thấy xứng đáng ghê.
- Cứ cười đi, đến lúc không cười được thì đừng có than.
Vân Hi kéo ghế đi đến cạnh giường bệnh của Tử Sâm.
- Đã nói bỏ đi thi không nghe, cậu nghĩ ông ta là người dễ đối phó à? Ngay từ đầu đã kêu đừng nhận nhiệm vụ rồi thì không nghe.
Còn nói mình sẽ không bao giờ có tình cảm với tiểu thư của Âu Dương gia.
Giờ thì hay rồi, cậu nghĩ cô tiểu thư đó sẽ quay lại với cậu ngay cả khi đã biết được những việc cậu đã gây ra sao?
- Còn nói nữa thì biến đi, lè nhè.
- Tôi nghĩ trừ khi nếu cậu là con người khác thì có khi cô tiểu thư đó lại phải lòng cậu thêm lần nữa thì sao?
Tử Sâm nghe vậy thì tầm mắt anh cũng xa xăm hẳn đi.
Làm người khác sao? Có lẽ Vân Hi nói cũng có lý, nên suy nghĩ kĩ thêm.
...
Vài ngày sau Tử Sâm xuất viện.
Anh về quê thăm ông bà rồi để đưa họ sang nước ngoài với mình.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới đưa ra quyết định này.
Để cho ông bà ở nhà mình vài hôm, anh thu xếp công việc ổn thỏa ở đây rồi mới rời đi.
Đi đến trụ sở, Tử Sâm đi thẳng lên văn phòng của Bộ trưởng tham mưu nộp đơn xin nghỉ làm.
Họ cũng không thể bắt anh ở lại vì công việc giao cho thì anh đã hoàn thành hết rồi.
Đương nhiên họ đành kí chấp nhận cho anh.
Tử Sâm chào ông một câu rồi rời đi.
Vừa xuống sảnh thì Thẩm Quyên Ly chặn anh lại.
- Tại sao anh lại xin nghỉ làm chứ? Vì cô ta?
- Tôi nghỉ thì liên quan gì đến cô?
- Trước kia anh không có như thế này.
Không phải anh thích công bằng, chính trực sao?
Tử Sâm nghe vậy nhếch mép cười lạnh.
Gì mà công bằng.
Vốn dĩ xã hội này sẽ chả có công bằng.
Anh nên hiểu rõ điều này sớm hơn thì phải
- Cứ coi như Trương Tử Sâm chết rồi đi.
Tôi cũng sẽ không gặp lại cô lần nữa đâu.
Không cần phải đến nhà tìm làm gì cho mất công.
Thẩm Quyên Ly nghe vậy đơ ra mấy giây.
Lúc cô vừa nhận thức ra thì Tử Sâm đã đi ra ngoài cửa.
Cô chạy nhanh để đuổi theo nhưng Tử Sâm lại rời đi xuống hầm lấy xe rồi.
Chiếc xe lăn bánh nhanh trên con đường lớn.
Tử Sâm suy nghĩ một lúc thì đánh lái đến thành phố L.
Anh vẫn muốn gặp Mộng Khiết một lần nữa.
Dừng xe trước cổng Âu Dương gia.
Tử Sâm bước xuống đi đến thì bảo vệ đã đuổi anh đi.
Có lẽ là Mộng Khiết đã nhắc tất cả người làm trong nhà không được phép để anh vào nhà.
Suy nghĩ một lúc thì rời đi.
Về nhà, Tử Sâm lôi điện thoại ra nhìn tấm hình của Mộng Khiết thật lâu.
Nụ cười của cô khiến trái tim anh ấm lên nhiều phần.
Danh bạ số của Mộng Khiết thì cô cũng chặn anh.
Không thể nhắn tin hay gọi điện.
Thậm chí cô cũng chặn nốt anh ở các mạng xã hội.
Tử Sâm đành phải lập ra trang mạng xã hội mới.
Anh nhấn vào phần tin nhắn để gửi tin nhắn thoại cho cô.
- Tiểu Sâm, xong chưa cháu? - Hải Lý đi đến vỗ vai Tử Sâm.
- Ông bà sắp xếp xong hết đồ rồi sao?
- Ừ, cháu có cần sắp xếp thêm đồ gì không?
- Không cần đâu, cháu đi đến một nơi đã.
Ông bà đợi cháu về rồi đi.
- Ừ, cháu đi nhanh lên đi.
Tử Sâm cất điện thoại vào túi gật đầu rồi rời khỏi nhà.
Anh lái xe đến nhà giam cách xa thành phố S.
Người trông coi nhìn dẫn Tử Sâm đến phòng của Trương Hiên.
Ông đang ngồi đọc báo thì thấy anh vào.
- Mày đến đây làm gì? Không phải sắp đưa ông bà sang Phần Lan sao?
- Xem ra vẫn còn có nhiều tai mắt xung quanh tôi.
- Tao đã nói mày không phỉ là đối thủ của ông ta, vậy mà vẫn cứ thích đâm đầu vào.
- Bớt nói lại đi, đó là việc của tôi.
- Việc của mày nhưng liên lụy sang của tao, ông bà của mày hiểu chưa cái thằng đầu đất này?
Tử Sâm nghe vậy cũng chỉ im lặng.
Đúng thật là vì anh nên gia đình mới bị liên lụy.
Hơn nữa nếu không nhờ họ giảm bớt cho thì anh đã phải đau đớn đến chết rồi.
- Từ giờ đừng có nghĩ sẽ hạ được ông ta, sống cho tốt đi.
Đừng có lo chuyện bao đồng.
- Biết rồi.
Nói xong thì Tử Sâm rời khỏi phòng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi lại mở cửa phòng đi vào.
- Cám ơn ba.
Trương Hiên còn ngây người ra khi nghe Tử Sâm nói vậy.
Còn chưa kịp nói gì thì Tử Sâm đã rời đi rồi.
Ông cúi đầu im lặng một lúc.
Quay sang cầm tấm ảnh gia đình khi Tử Sâm còn nhỏ.
Vợ ông, vẫn nở nụ cười thật xinh đẹp.
- Thằng bé tha thứ cho anh rồi A Hoa.
Khóe môi của Trương Hiên cong lên làm đuôi mắt ông hiện rõ những nếp chân chim.
Dù không ai nói nhưng Tử Sâm biết rõ vốn dĩ Trương Hiên không phải bị đâm một nhát dao.
Nếu không ông sẽ không nằm mãi trên giường như vậy.
Hơn nữa anh có tìm hiểu qua, thuốc mà Ngạo Thần đưa cho anh đủ khiến anh chết trong vòng năm phút.
Nhưng thật lạ là anh vẫn có thể chịu đựng được trong mười lăm phút, cũng đủ hiểu là gia đình anh cũng phải chịu đựng sự đau đớn trong năm phút.
Tất cả mọi chuyện là do anh gây ra, nên là giờ cần phải bù đắp lại cho mọi người.
Tử Sâm lái xe đưa ông bà mình đến sân bay.
Nhanh chóng làm thủ tục soát vé rồi xách vali lên máy bay để ngồi.
Tử Sâm nhắm mắt lại không muốn nghĩ ngợi quá nhiều nhưng vẫn có rất nhiều hình ảnh diễn ra trong đầu anh.
Máy bay từ từ cất cánh rồi bay lên bầu trời xanh thẳm.
Có lẽ đây là cách tốt nhất dành cho hai ngưnhómm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...