“ Tôi! tôi muốn đi vệ sinh ” Tiêu Mỹ Trinh chống tay lên người của Từ Minh Viễn lấp bấp nói.
Cơ thể cô nàng càng ngày càng nóng, cảm giác như sắp bị đốt cháy vậy.
“ Nên nhớ em mà chạy thì tôi không biết sẽ làm gì đâu ” Minh Viễn nhẹ nhàng gật đầu để cô nàng đi.
Hình như ý đồ rời đi của Tiêu Mỹ Trinh là thật, câu nói của anh chàng khiến cô nàng ngừng lại mấy giây mới lấy hết sự mạnh mẽ chống tay đứng dậy, bước chân vô cùng loạn choạng vào nhà vệ sinh.
Từ Minh Viễn nhìn chỉ biết cười thầm.
Nhìn mình trong gương Tiêu Mỹ Trinh không ngừng lấy nước tạt lên mặt, hai má của cô nàng ửng đỏ lên vì rượu, cả cơ thể càng ngày càng nóng, bao nhiêu nước cũng không đủ.
Hơi thở ngày càng khó khăn, Tiêu Mỹ Trinh rửa lại mặt chỉ mong có thể khiến cô tỉnh táo hơn, nhưng những thứ trước mắt cứ hư hư ảo ảo.
Bước chân không còn vững nữa, cô bước ngược trở ra, không để ý liền va vào cơ thể Từ Minh Viễn, ánh mắt gợi tình, cô ngẩn đầu nhìn Từ Minh Viễn vẻ mặt khó chịu vô cùng đáng thương.
“ Rượu đó! hức! hức nóng quá huhu ” Vậy mà Tiêu Mỹ Trinh lại khóc nấc lên như đứa trẻ.
Từ Minh Viễn đỡ lấy cô nàng, nhìn cô nàng khóc lại cảm thấy chút đáng yêu, anh nâng cơ thể cô nàng lên hôn lên môi cô, lưỡi cũng càng quét trong khoan miệng cô, như rút hết mật ngọt.
Cảm giác hôn cô bé này rất thích, như hồi lúc ở trường.
Tiêu Mỹ Trinh mơ hồ cảm thấy như là dòng suối mát, cô nàng không ngừng quấn lưỡi cô vào lưỡi anh như tìm dòng suối đó, không hiểu sao khi Từ Minh Viễn hôn cô nàng thì cô nàng lại cảm thấy rất dễ chịu.
Hai tay vòng qua cổ của Từ Minh Viễn.
Từ Minh Viễn cũng vòng qua eo cô mà hôn lấy.
Đột nhiên anh nhấc bổng Tiêu Mỹ Trinh lên đi thẳng vào phòng nghĩ của quán bar, Tiêu Mỹ Trinh khó chịu không ngừng cựa quậy.
Đặt cô bé trên giường Từ Minh Viễn không hề ngần ngại cởi áo rồi khoá cô ở dưới thân, anh chàng nhìn sang máy quay liền nhếch mép.
Tiếp tục vùi đầu vào hõm cổ cô, anh vén chiếc áo thun của Tiêu Mỹ Trinh lên luồn tay vào bên trong mà xoa nắn đôi gò bông, Tiêu Mỹ Trinh thoải mái khẽ “ Ưm ” mấy cái.
“ Cô bé! Lần này em chết chắc rồi ”
Mỗi nơi anh đi qua đều để lại vết hôn đỏ chót.
Tiêu Mỹ Trinh không chịu nói nữa liền lên tiếng.
“ Tôi khó! khó chịu quá ”
“ Nói muốn tôi, tôi giúp em ” Từ Minh Viễn thừa cơ hội làm khó Tiêu Mỹ Trinh.
Tiêu Mỹ Trinh khó chịu đến mức muốn bật khóc, mơ hồ nghe theo lời của Từ Minh Viễn “ Tôi! tôi muốn anh ”.
Anh chàng mỉm cười vô cùng hài lòng thoát y cho cả hai, châmh rãi mà tiến vào bên trong.
Chất lỏng màu đỏ chảy ra gra giường khiến Từ Minh Viễn ngây người mấy giây, lần đầu? Cô bé này là lần đầu sao? Từ Minh Viễn hài lòng hôn lên trán Tiêu Mỹ Trinh.
Anh không mạnh bạo, chỉ chậm rãi ra vào bên trong cô nàng, Tiêu Mỹ Trinh thoải mái, cảm nhận được khoái cảm liền bât nhịp theo Từ Minh Viễn.
Câu chuyện truyền miên mãi không hồi kết, Tiêu Mỹ Trinh bị anh dụ dỗ đến mờ mắt cái gì cũng chịu, Từ Minh Viễn vui vẻ hưởng thụ cái cảm giác cưc lạc này, cả đêm dài đăng đẳng đến khi Tiêu Mỹ Trinh ngất đi cũng không khiến Minh Viễn dừng lại hành động, mà còn ra vào mạnh mẽ hơn.
Đến khi phóng thích hết tất cả vào bên trong anh chàng mới ngừng lại ôm lấy cô nàng đi tắm.
Sáng hôm sau Trình Giai Giai đến lớp, đến tận ra chơi rồi nhưng lại không thấy Tiêu Mỹ Trinh đâu, cô gọi mãi mà Mỹ Trinh cũng không hề bắt máy.
Thấy cô cầm điện thoại trên tay không ngừng lo lắng Chu Trạch Dương mới thắc mắc hỏi “ Có chuyện gì sao? ”.
“ Em không liên lạc được với Mỹ Trinh ” Trình Giai Giai nhìn anh nói.
“ ting ”
Trình Giai Giai vội mở tin nhắn lên xem, là Tiêu Mỹ Trinh gửi đến.
[ Tớ bị bệnh nghĩ vài hôm, cậu xin giáo viên giúp tớ ]
[ Cậu ổn không vậy? Tan học tớ ghé nhé? ] Trình Giai Giai vội trả lời tin nhắn.
[ Không cần đâu, cậu đi học đi ]
Lúc này Giai Giai mới thở phào nhẹ nhõm quay snag Chu Trạch Dương lại thấy anh vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn cô, anh lại bị cái gì vậy? Cô đâu có làm gì anh đâu nhỉ?
“ Sao anh chưa từng thấy em quan tâm anh như vậy nhỉ? ”
Trình Giai Giai ngây ngốc khi nghe anh nói, cái tên này đừng nói là đang ghen đấy nhé? Ghen với cả bạn thân cô sao? Trình Giai Giai đánh vào đầu anh một cái nói.
“ Em lúc nào không quan tâm anh hả??? ”.
“ Giai Giai chiều nay không có tiếc, chúng ta đi siêu thị mua đồ về nhà anh đi, anh muốn ăn cơm em nấu ” Chu Trạch Dương ôm lấy Trình Giai Giai khiến cô giật mình muốn né tránh.
Trình Giai Giai nghĩ một hồi đúng là chiều nay không có tiếc thật, cô gật đầu đồng ý với Chu Trạch Dương, anh vậy mà vẻ mặt hết khó chịu đi hẳng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...