Sài Trọng Sâm nghĩ rằng, có lẽ trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, những cuộc tình thực sự lãng mạn hoặc có những chuyện tình chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối. Rất nhiều người dù có được tình yêu lãng mạn của mình nhưng cuối cùng vẫn có những phút giây xao lãng trước bóng hình của người khác, còn những người ngoài mặt trông có vẻ bình lặng nhưng khi yêu lại trở nên điên cuồng, chết đi sống lại, không có người đó thì không được.
Nếu Tổ Dĩnh không thừa nhận bọn họ là người yêu của nhau cũng chẳng sao, anh vẫn cứ coi cô là người phụ nữ duy nhất của mình là được, anh không tin Tổ Dĩnh có thể tùy tiện kết hôn. Chẳng phải chính cô từng nói, kết hôn chẳng qua chỉ là cho cha nàng một cái công đạo hay sao?
Công chức nhà nước có thể hài hước được như anh ư? Kiến trúc sư đó có thể hiểu được tình cảm của cô như anh ư?
Cho nên buổi sáng chủ nhật, khi Tổ Dĩnh đi xem mắt thì Sài Trọng Sâm ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc hoa.
Trong đình viện có một bàn gỗ thô dài, bày hơn chục chậu hoa lớn nhỏ, cùng với các dụng cụ chăm sóc cần thiết. Sài Trọng Sâm mặc tạp dề màu xám, buộc tóc lên thành đuôi ngựa, bắt đầu công việc tu bổ lại các chậu cây.
“AJ, bây giờ là mấy giờ rồi ?” Trước khi bắt tay vào làm, anh còn quay qua lão quản gia hỏi.
Đang quét dọn dở, AJ vất cây chổi ở đó đi vào xem đông hồ, rất nhanh sau đó đi ra trả lời: “Chín giờ rồi ạ.”
“Ừm.” Sài Trọng Sâm cuốn dây thép lên cành cây để tạo dáng cố định cho nó, một lúc sau lại hỏi AJ: “Mấy giờ rồi?”
AJ đang tưới nước, ném ống nước chạy vào phòng nhìn đồng hồ, một lúc sau đi ra trả lời: “ Bây giờ là mười giờ mười lăm phút.”
Như vậy là buổi xem mắt vừa mới bắt đầu. Sài Trọng Sâm gật đầu, đổi chậu cây khác, giúp những cành cây tụ lại thành một khóm. Thời gian lẳng lặng trôi qua, Sài Trọng Sâm phát hiện ánh nắng đã chệch đi mấy tấc, lại hỏi AJ: “ Vậy giờ là mấy giờ rồi?”
“Bây giờ là khoảng ba giờ chiều rồi.” AJ đang ăn đồ ăn nhanh.
“Mới ba giờ thôi sao?” Sài Trọng Sâm thở dài, sao anh lại cảm thấy thời gian trôi qua lâu lắm rồi nhỉ.
“Cậu chủ, cậu có hẹn với ai sao?” Sao cứ hỏi giờ liên tục như vậy cơ chứ?
Sài Trọng Sâm lắc đầu, nhặt một đoạn cành cây bị gãy, cứ nhìn chăm chú không rõ là định ném nó về phía nào nữa. Ngó nghiêng một lúc, Sài Trọng Sâm đặt cành cây xuống, quay qua dò xét AJ, ngó ông đang ăn đồ ăn nhanh.
“Đồ ăn nhanh ăn ngon lắm à?”
AJ đặt đồ ăn xuống. ”Có cơm ăn với thịt xiên đó, tôi có mua một phần, cậu chủ muốn ăn không?”
“Tôi muốn ăn cháo.”
“Sao cơ?”
“Thôi, bỏ đi .” Sài Trọng Sâm lại quay về với mấy chậu cây, những ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chăm chú ngắm nhìn một con bướm trắng đang khiêu vũ trên đám cỏ.
Không đúng! Anh gạt phắt đi ý nghĩ lúc trước. Anh không thể nhân nhượng chỉ đứng ở phía sau, anh muốn chiến đấu một lần dứt khoát. Không chỉ tác động tình cảm tới Tổ Dĩnh mà anh còn phải đối đầu trực tiếp với cha cô. Cha cô mới là mấu chốt, đúng không? Anh phải tìm cách để có thể đối phó với tâm tư của cha cô.
Cách nào thì hợp lý nhỉ? Sài Trọng Sâm tự định giá. Nhớ lại những lời nói của Tổ Dĩnh, sau đó anh phân việc cho AJ: “AJ, tôi muốn ông đi làm giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ở hội sở của Bộ nội vụ, ông có quen ai không vậy ??”
“Luật sư Trương, cha của luật sư Trương hiện đang làm ở Bộ nội vụ.”
“Tốt, giúp tôi điều tra…” Sài Trọng Sâm cầm tờ giấy, viết một số yêu cầu rồi giao cho AJ.
“Ai? Sao cơ?” AJ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, buồn bực nói. “Cậu chủ, cậu điều tra mấy chuyện này làm gì vậy?”
Sài Trọng Sâm mỉm cười. “Ông không cần quan tâm, cứ điều tra giúp tôi là được.”
~oOo~
Uống cà phê tại đại sảnh của khách sạn, buổi ra mắt đang được tiến hành thì bên nhà gái đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát .” Tổ Dĩnh nói lời xin lỗi với vị kiến trúc sư, quay qua nhìn cha như ngầm nói, rồi bỏ máy ra nghe điện.
“A lô?”
“Đã gặp mặt chưa?” tiếng của Sài Trọng Sâm vang lên.
“Sặc…” Tổ Dĩnh lúng túng quay qua cười cười với cha mình một cái rồi lại quay lưng đi, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại gọi điện tới làm gì vậy?”
“Em đã gặp người ta chưa?”
“Đang gặp đây này.”
“Cảm giác như thế nào?”
“Bây giờ em không rảnh để buôn chuyện đâu.” Tổ Dĩnh tắt điện thoại, cười dịu dàng chỉ vào điện thoại nói xin lỗi. ”Chuyện làm ăn.”
Tiết Cương nhíu mày nhìn con gái, cô le lưỡi ra vẻ vô tội rồi tiếp tục giương mắt nhìn vị kiến trúc sư.
“Tiết tiểu thư… Tôi, tôi cảm nhận được em… Em là một người con gái tốt…” Anh chàng kiến trúc sư có vẻ nôn nóng tới mức nói líu lưỡi.
“Cám ơn.” Vị kiến trúc sư họ Trương này tướng mạo cũng tạm được, chẳng qua mắt hơi lồi một chút, trán hơi bóng một chút, đã thế nhìn lại có chút ngốc nghếch nữa. Ở bên cạnh cha, Tổ Dĩnh giả bộ ân cần nói: “Lúc rảnh rỗi Trương tiên sinh có sở thích gì không?”
“Tôi… Tôi thích… Tôi thích leo núi.”
“Leo núi rất tốt.” Tổ Dĩnh vuốt đuôi. Cha cô rất hài lòng, vui vẻ cười cười.
“Tiết tiểu thư. Em cũng thích leo núi sao?” Kiến trúc sư hỏi.
“Tôi ư? Tôi rất lười, leo núi a… Tôi thích.” Cha cô véo nhẹ vào bắp đùi cô, Tổ Dĩnh cố nén đau đớn nói ra lời trái với lương tâm. Ai ngờ chàng kiến trúc sư mừng rỡ, lập tức nói lên ý muốn mời ——
“Vậy… Chúng ta đi tới núi Thất Tinh chơi nhé.”
“Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay tôi lại mang giầy cao gót.”
“Rất may bên cạnh đây có cửa hàng giày.” Tiết Cương nói.
“Tôi sẽ chờ một chút giúp Tiết tiểu thư mua đôi giày vải.” Kiến trúc sư mặt mày hớn hở, rạng ngời.
“Nhưng mà y phục tôi đang mặc mà đi leo núi có vẻ không được tốt cho lắm.” Tổ Dĩnh ném ra lời phản biện.
“Thật may gần đây cũng có cửa hàng quần áo.” Tiết Cương đón đường giết ngay ý tưởng mới đang ngoi ngóp từ trong trứng nước.
“Đêm qua tôi ngủ rất muộn, e rằng không đủ sức để đi leo núi.” Tổ Dĩnh giả bộ đáng thương.
“Nếu như con quá mệt mỏi, có thể nhờ Trương tiên sinh đỡ con.” Tiết Cương nói xong, Trương tiên sinh ha ha cười.
“Bác trai thật hài hước.”
Tổ Dĩnh nhìn chằm người đàn ông lồi mắt ngồi trước mắt, tưởng tượng mình nhảy lên lưng hắn, sau đó bị hắn cõng trên lưng leo lên đỉnh núi Thất Tinh, lại còn cái kiểu tóc kiểu Địa Trung Hải của hắn… Ông trời ơi, tại sao hình ảnh đó chẳng có chút xíu lãng mạn nào cả?
“Không bằng để lần sau chúng ta đi sẽ tốt hơn.” Tổ Dĩnh yếu ớt đề nghị.
Tiết Cương lườm con gái, Tổ Dĩnh cúi đầu, đúng lúc điện thoại cô reo lên, coo lập tức nghe máy.
“Tổ Dĩnh, anh đang tới nè .” Sài Trọng Sâm nói.
“Sặc, cái gì?” Tổ Dĩnh há hốc mồm.
“Anh đứng thứ ba nhé.”
“Ai? Cái gì thứ ba?”
“Anh sẽ là người thứ ba xem mắt với em trong ngày hôm nay.” Sài Trọng Sâm nói rất tự nhiên, giống như chuyện này là sự thật. Hại Tổ Dĩnh nhất thời sửng sốt, ba giây sau mới hoàn hồn.
“Anh nói vậy?” Tổ Dĩnh nhảy dựng lên. ”Anh không được phép!” Nhưng đã quá trễ rồi.
“Cháu chào bác trai.” Sài Trọng Sâm xuất hiện bên cạnh bàn, thong thả gập điện thoại nhét vào trong túi áo.
Tiết Cương ngơ ngẩn, Tổ Dĩnh kinh hãi, kiến trúc sư nghệt mặt ra.
Kiến trúc sư hỏi Sài Trọng Sâm: “Tiên sinh, cậu là?”
“Xin chào, tôi cũng tới xem mắt.” Sài Trọng Sâm hỏi Tổ Dĩnh: “Đến lượt anh chưa nhỉ?”
Tổ Dĩnh cất điện thoại đi, bắt đầu chống đỡ “lực lượng xâm chiếm” mới tới, cảm thấy nhức đầu.
Tiết Cương quay đầu lườm con gái, trong mắt đều là nghi vấn.
Sài Trọng Sâm giơ tay lên, dễ dàng đẩy anh chàng kiến trúc sư ngồi sang một bên.
Sài Trọng Sâm giơ tay ra trước mặt Tiết Cương. ”Bác trai, cháu họ Sài, Sài Trọng Sâm. Rất hân hạnh được gặp bác.”
Tiết Cương lạnh lùng quan sát anh, rất không hài lòng, khoanh hai tay trước ngực nói: ”Cậu từ đâu tới? Mau biến khuất mắt tôi!” tâm tình không Tiết Cương được tốt.
“Cha, đừng tức giận, để con giải quyết.” Tổ Dĩnh lập tức giúp cha rót nước, sau đó cầm túi xách, chỉ vào Sài Trọng Sâm ra lệnh: “Anh, qua đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tiết Cương mắng Tổ Dĩnh: “Con ngồi xuống! Cậu ——” ông chỉ vào Sài Trọng Sâm. ”Đi ra ngoài cho tôi.”
“Bác trai.” Sài Trọng Sâm không đi ra ngoài, anh ngồi xuống, thật can đảm ngồi trước người đàn ông đang trợn mắt với mình, vui vẻ nói: “Cháu muốn cùng con gái bác hẹn hò, mong bác đồng ý cho tụi cháu.” Chọn lựa trăm cách không bằng vào thẳng vấn đề trực tiếp. Cùng lắm là bị mắng, nhiều lắm là bị đánh mấy cái hoặc đạp mấy đá, dù sao anh bị đánh từ nhỏ tới giờ quen rồi, cái gì cũng không sợ. Nếu Tổ Dĩnh sợ cha, thì anh sẽ trực tiếp đối đầu với cha cô.
Hiệu quả không tệ, Tiết Cương vô cùng sửng sốt, đầu óc tự nhiên trống rỗng, không tiêu hóa nổi lời Sài Trọng Sâm vừa nói. Chàng trai này kiên cường đấy ~~ Tiết Cương dùng sức nháy mắt, không thể không thừa nhận, khi cậu ta vừa ngồi xuống liền làm cho cậu kiến trúc sư ngồi cạnh thần sắc trở nên ảm đạm.
Sài Trọng Sâm rất đẹp trai, rất cuốn hút, trang phục thời thượng, còn giữ mốt tóc dài, rất lãng tử, lại còn nhã nhặn cười với ông, người này quả rất nổi bật.
So sánh cậu ta với cái tên ngốc kiến trúc sư mắt lồi kia…. Hic, càng nhìn càng thấy cách biệt, giống như đặt thiên thần và ác quỷ ngồi cạnh nhau vậy. Thật là thê thảm đến mức không nỡ nhìn, kiến trúc sư Trương tội nghiệp quá. Mà lúc này tại sao lại đến gặp mặt cơ chứ? Chẳng phải là tới gây sự sao ?
Kiến trúc sư buồn bực hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, tôi lập tức xử lý.” Tiết Cương ngoắc tay gọi phục vụ. “Lôi người đàn ông này ra ngoài giùm tôi.”
“Cha, đừng như vậy.” Tổ Dĩnh lườm Sài Trọng Sâm: “Còn không đi?”
Chẳng những không đi, còn tiếp tục làm loạn. “Bác trai, chúng cháu đều có tình cảm với nhau, đang hẹn hò —— “
“Sài Trọng Sâm? !” Tổ Dĩnh sợ hãi kêu. Đời cô coi như xong ~~
“Đây là sổ tiết kiệm cùng bất động sản của cháu.” Sài Trọng Sâm mở cặp lấy công văn, trình lên chứng minh tài lực của mình. “Cháu có khả năng chăm sóc Tổ Dĩnh, xin bác yên tâm, cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy.”
“Cái gì?!” Kiến trúc sư giật vội quyển sổ tiết kiệm cùng bất động sản nghiên cứu, nhìn xong cúi đầu, vành mắt rưng rưng. “Tôi thua.”
Tiết Cương hỏi con gái “Hai đứa quen nhau khi nào?”
“Cha, chúng con… Chúng con…” Ai da, cái chết không còn xa nữa.
“Anh ta chính là kẻ trong cuộc nói chuyện lần trước trên radio- Sài Trọng Sâm ư?” Tiết Cương sắc mặt tối sầm.
“Cái này… Chúng con thật ra là… Thật ra là…” Tổ Dĩnh dịch dịch vị trí, sợ bị cha trách mắng đang nghĩ tới việc chui xuống gầm bàn. Đáng sợ, thật là đáng sợ ~~
“Không phải con từng nói hai người chỉ là bạn bè bình thường? !” Tiết Cương giận điên nổi gân xanh.
Tổ Dĩnh lén nhìn cha.”Cái này… Cha… Cha nghe con giải thích đã, thật ra thì …”
“Bạn bè bình thường có đi theo tới tận tơi này cầm sổ tiết kiệm đến cho tôi xem?!” Tiết Cương gầm lên với con gái, đập bàn quát lên với Sài Trọng Sâm: “Cậu yêu con tôi sao? Hai đứa quen nhau từ bao giờ? Hừ, Cậu nhất định không phải người tốt, chỉ cần là người con gái tôi coi trọng thì nhất định không phải là người tốt!”
“Cha, Sài Trọng Sâm không phải người xấu.” Tổ Dĩnh đan hai tay vào nhau, nhỏ giọng nói thầm.
Rầm! Tiết Cương đập bàn, hung hăng dọa Tổ Dĩnh sợ phát khiếp .
Kiến trúc sư đứng dậy đứng nghiêm trang nói. ”Tôi nghĩ… Các vị cứ giải quyết xong việc nội bộ, liên lạc sau vậy.” Tự trọng bị tổn thương, cầm cặp lên đi về.
“Rất tốt, rất tốt, làm hỏng chuyện …” Tiết Cương nghiến răng nghiến lợi, chất vấn Sài Trọng Sâm: “Tên nhóc, cậu theo đuổi con gái tôi bao lâu rồi?”
“Ba năm rồi ạ.”
“Cậu làm nghề gì?”
“Viết sách.” Tổ Dĩnh giúp Sài Trọng Sâm trả lời. “Cha, anh ấy là người hai lần đoạt huy chương trong giới văn học đấy ạ.”
“Hừ!” Tiết Cương cầm cốc nước uống một ngụm lớn. ”Viết bản thảo thu nhập không ổn định, xin hỏi cha cậu làm nghề gì?”
“Mở công ty cho vay ạ.”
“Công ty cho vay? Công ty cho vay ở nơi nào chứ?”
“Cha cháu mở công ty cho vay ở các thành phố Tokyo, Nagoya, Osaka.”
“Đợi một chút!” trong lòng Tiết Cương vang lên hồi chuông cảnh báo. “Tại sao lại ở Nhật Bản?”
“Cha cháu là người Nhật.” Thành thực chính là thượng sách, tránh sau này bị lộ chuyện, Sài Trọng Sâm đàng hoàng trả lời.
Hay rồi, câu “người Nhật” làm Tiết Cương căng thẳng, gân xanh lần thứ hai lộ ra. ”Vậy cậu cũng là người Nhật?” Thù hận của nước nhà làm nhiệt huyết Tiết Cương sôi trào, cầm chặt cốc nước, cắn răng hỏi: “Cái gọi là công ty cho vay chẳng phải chính là cho vay lấy lãi cao sao?”
“Cháu không phủ nhận trước đây cha cháu từng làm ăn như thế nhưng hiện tại kinh doanh chỉ là thú tiêu khiển trong sự nghiệp của cha cháu mà thôi…”
“Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh!” Tiết Cương tìm con gái, gì chứ ~~ người đâu? Ông lật khăn trải bàn, dưới gầm bàn trống rỗng. Ngẩng đầu tìm kiếm, mục tiêu đang chạy như điên ra phía cửa lớn.
“Quay lại đây cho cha!” Tiết Cương dữ dội gào lên.
Hu hu hu… Số mình thật khổ, Tổ Dĩnh không quan tâm nữa, để cho bọn họ tự đối đầu với nhau đi, cô chạy trối chết trước. Tuy nhiên vừa chạy tới cửa thì va phải một người, liền bị người đó kéo lại.
“Chị?”
“Em?”
“Chị, sao chị lại ở ngoài này?”
“Em đến đây làm gì?”
“Đây chính là Tiết Tổ Dĩnh sao?” Lý Dung Dung cầm tay Tổ Dĩnh, cười cười chào hỏi: “Xin chào.”
Tổ Dĩnh có dự cảm, hôm nay là ngày tận thế, quả nhiên ——
“Gia Cần? !” Tiết Cương rống lên.
Tiết tiểu đệ ôm lấy Lý Dung Dung, khẩn trương nói: “Em nghe thấy giọng nói rất quen thuộc.”
“Cha đang nổi giận đó.” Tổ Dĩnh sợ hãi.
Tiết Cương chạy tới, Tiết Gia Cần tay phải lôi kéo Lý Dung Dung, tay trái túm tay chị gái. ”Chúng ta chạy thôi ~~” nói xong, ba người hướng phía cửa chạy trốn.
“Thằng ranh kia, con mau tới đây cho cha, không được phép chạy! Còn dám chạy? Không cho phép chạy, nghe thấy không? !” Tiết Cương kêu to.
Nói đùa gì vậy, không chạy là chết chắc. Gia Cần kéo hai cô gái, phát huy tinh thần sánh ngang tốc độ đường truyền L, trong nháy mắt đã thấy không còn bóng dáng đâu nữa.
Tiết Cương đuổi theo ra bên ngoài khách sạn, mấy phút sau, hậm hực trở về, mệt mỏi trở lại chỗ ngồi ngồi xuống. Mọi người chạy hết, chỉ còn Sài Trọng Sâm. Sài Trọng Sâm giật nhẹ cà vạt, dương dương tự đắc, rất ưu nhã ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, bộ dạng hết sức thành khẩn, đánh giá mục tiêu cần tấn công- Tiết lão tiên sinh.
“Hai đứa con không có tiền đồ!” Tiết lão tiên sinh đang nổi nóng, có chút mệt mỏi ôm đầu than thở: “Tôi không thể tin được…” Hiện giờ ông rất hỗn loạn, Tiết Gia Cần cùng với sếp nó tới khách sạn làm gì? Ông lẩm bẩm giới thiệu: “Vừa rồi chính là con trai tôi.”
“Dạ.” Sài Trọng Sâm giúp Tiết Cương rót trà, ông đang hết sức buồn chán.
Tiết Cương hoảng hốt phỏng đoán : “Tôi không nhìn lầm chứ? Nó cùng với sếp của nó tới khách sạn, tới khách sạn làm gì? Hẹn hò sao? Không, không phải là hẹn hò…” Đang lúc trầm tư nghe thấy Sài Trọng Sâm cười, Tiết Cương lườm anh hỏi: “Cười cái gì?”
“Cậu ấy vừa thấy bác đã bỏ chạy, dĩ nhiên không phải là tới hẹn hò.” Được rồi. Tổ Dĩnh đa chạy, như vậy hắn càng dễ đối phó với cha cô.
“Bọn họ tới thuê phòng?” Tiết Cương hỏi.
“Còn không phải sao?” Sài Trọng Sâm nhướng mày.
“Tại sao con tôi có thể cùng với người phụ nữ hơn nó nhiều tuổi như vậy… Cái kia…” Tiết Cương hắng giọng, đỏ mặt.
“Bây giờ thịnh hành tình cảm chị em lắm ạ.” Sài Trọng Sâm thấy nhưng không thể trách, lúc này Tiết cha phải biết anh cùng Tổ Dĩnh là rất bình thường.
“Không thể nào.” Tiết Cương nhức đầu.
“Bác à, cháu thấy nhân tiện chúng ta đang ở trong khách sạn, chúng ta dùng luôn bữa tối, có được không ạ ?”
“Cậu có phải bị bệnh hay không? Đúng rồi, cậu có bệnh tâm thần, yêu thích con gái tôi đều có bệnh.” Tiết Cương đánh giá Sài Trọng Sâm.
Sài Trọng Sâm cười, chuyện này Tiết Cương và Tổ Dĩnh giống nhau thật đó, thật đáng yêu! ”Bác à, ăn xong bữa tối chúng ta cùng đi uống rượu nhé, được không ạ? Đúng rồi, tới phòng trọ kiểu Nhật uống rượu, bác có ăn gỏi cá không ạ? Dạo này mới có món cá đen, mùi vị không tồi, cháu mời bác nhé.”
“Thằng nhóc, cậu không thấy tôi rất ghét cậu sao? Còn dám mời tôi uống rượu? Da mặt cậu dày đến đến thế sao?” Tiết Cương khóc không ra nước mắt.
Sài Trọng Sâm mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: “Nhờ công con gái bác huấn luyện cháu đấy ạ.”
Có chút gan dạ sáng suốt đó, Tiết Cương nhìn hắn. ”Được rồi, cha cậu cho vay cắt cổ, còn mẹ cậu đâu?”
“Mẹ cháu đã mất từ lâu, hồi còn ở Nhật, mẹ cháu từng là một ca sĩ nổi tiếng.”
“Tôi biết, tôi biết…” Tiết Cương ôm đầu rống: “Yêu con gái tôi cũng không bình thường.” Thật đáng buồn, bây giờ ngay cả Gia Cần cũng không bình thường. Trời ạ, sao số ông khổ như vậy chứ? Tiết Cương rơi vào tình trạng như đưa đám.
Tuy nhiên, nhiệt tình của Sài Trọng Sâm vừa mới được dấy lên, ý chí chiến đấu đang tràn đầy. Chỉ cần ‘giải quyết’ xong Tiết Cương, anh muốn kết hôn Tổ Dĩnh là chuyện rất dễ dàng.
“Bác trai, sở thích của bác là gì ạ?” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Hỏi cái này làm gì?” Tiết Cương hữu khí vô lực.
“Cháu nghĩ cho bồi dưỡng tình cảm.”
“Tôi! Cậu tỉnh lại đi, con gái tôi không thể nào gả cho người Nhật.” Tiết Cương cười lạnh.
“Bác có muốn chơi cờ Trung Quốc với cháu không ạ?”
“Cậu muốn nói tới cờ tướng?”
“Cháu chơi được ạ.”
“Cờ vây được không?”
“Cờ vây cháu cũng có thể chơi.”
“Cờ Tây Dương?”
“Tây Dương cũng được tuốt ạ.”
“Nhóc con, định lừa tôi sao? Hừ, làm sao cờ nào cậu cũng biết chơi được chứ?” Tiết Cương giận dữ mắng mỏ: “Tôi ghét nhất loại người không thành thật.”
“Bác có thể thử trình cờ của cháu, cháu đưa bác đi nhé.” Sài Trọng Sâm cười cười, cầm lấy cặp, lấy ra một tờ quảng cáo. ”Cháu có một người bạn là hội trưởng hội cờ…”
Tiết Cương nhìn chằm chằm Sài Trọng Sâm nói không ra lời.
~oOo~
Trên chiếc ferrari của Lý Dung Dung, Tiết Gia Cần ôm Dung Dung khóc.
“Cha nhất định sẽ đánh anh đến mức tàn phế, em phải cứu anh, đưa chìa khóa của em cho anh ~~ “
Stop! Bị K . ”Chị anh đang ở đây, còn ngồi đó nói nhảm gì thể?” Lý Dung Dung đẩy Tiết Gia Cần ra, quay đầu cười với Tổ Dĩnh. ”Ha ha… Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.” Một phụ nữ rất đoan trang nha.
Tổ Dĩnh yếu ớt cười khan mấy tiếng, ngồi ở ghế sau nhìn bọn họ. ”Hai người cứ thoải mái đi, không sao đâu, coi như tôi không có ở đây.”
“Chị, cha sẽ giết em mất.” Tiết Gia Cần kêu rên với chị gái.
“Không sao, chúng ta sẽ được chôn chung một chỗ.” Cô cũng sẽ bị làm thịt.
“Cha của hai người khủng bố đến vậy sao?” Lý Dung Dung không giải thích được. Gia Cần và Tổ Dĩnh đều buồn bã.
“Ông không kinh khủng, ông là độc tài.” Gia Cần nắm chặt tay Dung Dung. ”Cha anh là quân nhân đã về hưu, nhà anh quản lý áp dụng chiến thuật quân sự hóa.”
Nghe chuyện thê thảm như vậy nhưng Dung Dung lại cười to. Cô vỗ vỗ mặt Tiết tiểu đệ, đầy vẻ yêu chiều: “Thật nhìn không ra đó…” Bỗng nhiên, ý thức được có người ngoài, lập tức cúi đầu làm bộ như ở không có gì. ”Chúng tôi chỉ là bạn bè.” Giấu đầu hở đuôi lần nữa.
Tổ Dĩnh buồn cười nói: “Được, chẳng qua chỉ qua là bạn bè.” Nói xong ngơ ngẩn, cũng cúi đầu. Mình và Sài Trọng Sâm trong mắt người khác cũng như vậy sao? Tổ Dĩnh không thể không nghĩ tới.
Đứng trước những ánh mắt tò mò của mọi người, bọn họ nói hươu nói vượn là chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường. Trong mắt người khác, chẳng phải rất hoang đường hay sao? Sự thật là gì chứ ? Sự thật là hai người rất ăn ý với nhau, đã sớm vượt qua cái lằn ranh giới bạn bè từ lâu. Sự thật là từ lâu trong mắt cô đã tràn ngập hình ảnh của Sài Trọng Sâm, không còn hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào. Sự thật là, trong lòng cô đã sớm có khát vọng được yêu thương, thân thể cô còn thành thật hơn, nó đã chứng mình điều đó từ lâu rồi.
Xa Gia Lệ mắng cô nghĩ một đằng nói một nẻo, nửa phần chính xác cũng không có. Buổi xem mắt vừa rồi thật nhàm chán và sai lầm thì chồng chất. Đầu tiên, Sài Trọng Sâm đem một cuộc xem mắt hoang đường tới cắt đứt cái buổi gặp nhàm chán kia, cô sợ cha trách mắng đã cùng chạy trốn với em trai, vậy anh ở đâu? Anh sẽ không gây lộn với cha cô, hay thậm chí có thể xảy ra đánh nhau chứ ?
Cha là người rất cố chấp, Tổ Dĩnh không lo lắng cha bị Sài Trọng Sâm trêu đùa, cô hiểu tính Sài Trọng Sâm, anh sẽ không gây chuyện đắc tội với cha cô, cùng lắm là khi nói chuyện không hợp nhau, sẽ tự khắc rời đi, ai về nhà nấy.
Điều làm Tổ Dĩnh lo lắng nhất chính là, cha cô là quân nhân, rất có thể không thích Sài Trọng Sâm sẽ nổi giận mà đánh anh. Tổ Dĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho Sài Trọng Sâm, điện thoại vang lên thật lâu, Sài Trọng Sâm mới nghe máy ——
“A lô?” Giọng nói anh có chút mơ hồ, còn nghe thấy tiếng nước chảy nho nhỏ.
“Em đây.”
“Hi.” Sài Trọng Sâm cười nhẹ.
“Anh vẫn đang ở cạnh cha em sao?” Nghe thấy giọng nói của anh vẫn bình thường, Tổ Dĩnh hơi yên tâm.
“Ừ, có muốn nói chuyện với cha em không?”
“Không cần, không cần ~~” Tổ Dĩnh sợ hãi kêu, Sài Trọng Sâm cười vang. Tổ Dĩnh mắng: “Cũng là tại anh gây họa, anh ăn no rảnh rỗi đi gây chuyện, không được gây sự với cha em đấy nhé.” Tổ Dĩnh hung hăng dặn dò.
“Anh biết rồi.”
“Hai người đang làm gì đấy?” Tổ Dĩnh cảm thấy kỳ quái.
“Cha em đang thư giãn này ~~ “
“Sặc, cái gì?” Tổ Dĩnh hoảng hốt: “Cha em đang thư giãn là sao?”
“Bởi vì anh đang ở tiệm cắt tóc, ông thấy buồn, anh rủ ông đi thư giãn, tiện thể xoa bóp luôn.”
“Cái gì? Anh tới tiệm cắt tóc?” lần thứ hai Tổ Dĩnh sợ hãi kêu lên, liếc nhìn Tiết Gia Cần và Lý Dung Dung đang ngồi ở ghế trước.
Tổ Dĩnh hỏi nhỏ: “Sao tự nhiên lại đi tới tiệm cắt tóc?”
Sài Trọng Sâm hi một tiếng. ”Cha em nói, ông ghét đàn ông để tóc dài. Tổ Dĩnh, anh vì em mà cắt tóc đó. Em phải chịu trách nhiệm.” Anh cố ý giả bộ đáng thương, nhưng trong giọng nói không giấu nổi ý cười.
“Cho nên anh lập tức đi tới tiệm cắt tóc?”
“Bởi vì cha em không thích mà.”
“Anh nói cho em biết, anh định cắt kiểu tóc nào?”
“Chưa rõ nữa, cha em đang ngồi bàn bạc với thợ cắt tóc.”
Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, nắm chặt điện thoại, một giây sau, cô bật cười, cười đến chảy nước mắt. ”Em thật sự đã thua, tốt, tốt lắm, anh dũng cảm, anh quá dũng cảm rồi.” Tổ Dĩnh cười đến đau bụng.
Sài Trọng Sâm hỏi: “Muốn tới đây nhìn kiểu tóc mới không?”
“Không cần, bây giờ mà qua chỗ đó, cha nhất định sẽ hỏi em một đống vấn đề. Cắt tóc thì cắt, sao còn dẫn cha em đi nữa?”
“Lão nhân gia ông muốn làm sao, anh liền làm theo. Em yên tâm, anh có cách để ông thấy vui vẻ”
“Anh điên rồi? Điên rồi sao? A?” Tổ Dĩnh không biết nên khóc hay là cười. ”Hai người sao có thể ở chung một chỗ?”
“Chẳng phải là vì em sao ?”
“…” Tổ Dĩnh thoáng cái không biết nên nói cái gì, nhưng trong lòng rất ấm áp, ấm áp đến mức nước mắt lại rơi ra.
“Không nói nữa, anh phải đi gội đầu .” Sài Trọng Sâm kết thúc cuộc nói chuyện, Tổ Dĩnh cũng gập máy lại.
“Sao rồi? Tình hình bên kia thế nào rồi?” Tiết Gia Cần nhìn chằm chằm chị gái.
“Em sẽ không tin được đâu.” Tổ Dĩnh cười khanh khách, lưng đau nhức.
“Đã đánh nhau sao?” Gia Cần hoảng hốt.
“Không, cha nói cha không thích đàn ông để tóc dài, Sài Trọng Sâm lập tức cùng cha đi cắt tóc.”
“Nói đùa sao?”
“Thật.” Tổ Dĩnh cười. ”Nghe nói cha còn cùng thợ cắt tóc bàn bạc xem nên để cắt cho anh ấy kiểu nào nữa cơ.”
“Chị không sợ rằng, có thể lúc này Sài tiên sinh đã thành đại gia đầu trọc à?” Gia Cần buồn cười nói, nói xong cùng Lý Dung Dung cười to.
“Em cảm thấy cha anh thật đáng yêu a!” Lý Dung Dung cười cười.
Gia Cần hỏi Tổ Dĩnh: “Chị, Sài Trọng Sâm không sợ cha ư?”
“Anh ấy không sợ, da mặt dày anh ấy dày lắm.” Tổ Dĩnh lắc đầu cười. Dù sao anh cũng xuất thân từ gia tộc xã hội đen, quả nhiên lá gan cũng lớn hơn so với người thường.
“Hai người hẹn hò thật hả?” Gia Cần hỏi Tổ Dĩnh.
Tổ Dĩnh xoa xoa mũi, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, mỉm cười. “Cứ coi như thế đi.” Lần đầu tiên thừa nhận quan hệ của hai người.
“Cho nên chị lại yêu lần nữa?” Gia Cần hỏi.
Tổ Dĩnh liếc Gia Cần cùng Lý Dung Dung. “Đúng, chị cùng anh ấy hẹn hò đấy. Còn hai người thì sao?”
Gia Cần hướng về phía Lý Dung Dung cười, Lý Dung Dung liếc Tiết tiểu đệ, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tiết tiểu đệ ôm Lý Dung Dung, cùng Tổ Dĩnh giới thiệu: “Chị, đây là bạn gái em.”
Lý Dung Dung e lệ cúi đầu, vuốt vuốt mái tóc nói câu: “Tạm thời.”
“Cái gì tạm thời? Chính là bạn gái.”
“Xin chào, tôi tên là Lý Dung Dung, rất thích đọc sách của các chị.” Lý Dung Dung chủ động nắm tay Tổ Dĩnh.
“Vậy cô thật lòng với em tôi?”
“Đương nhiên là thật.” Tiết tiểu đệ cướp lời, liền bị Tổ Dĩnh lườm.
Lý Dung Dung gãi đầu, do dự trả lời Tổ Dĩnh: “Cô cảm thấy chúng tôi rất quái lạ đúng không?” Cô rất mâu thuẫn.”Dù sao chúng tôi cũng cách nhau rất nhiều tuổi…”
“Đã nói với em rồi, tuổi tác không thành vấn đề, ” Tiết Gia Cần dạy dỗ bạn gái: “Hẹn hò với em chính là anh, anh đã nói không sao chính là không sao.”
“Nhưng cha anh sẽ không chấp nhận.” Lý Dung Dung tương đối thực tế.
“Cho nên vừa rồi mới bảo em đưa chìa khóa nhà cho anh. Anh sẽ lựa thời cơ trốn nhà ra đi.” Tiết tiểu đệ tương đối thật tình.
Trốn nhà? Nói rất dễ dàng! Tiết Tổ Dĩnh cười.
Lý Dung Dung phản bác: “Đối với anh mà nói dĩ nhiên cũng không có vấn đề gì, ở chung cũng không sao, trốn nhà cũng không sao, nhưng nếu như không phải em có tiền, anh cũng sẽ không yêu em phải không?”
Tổ Dĩnh giật mình, Tiết tiểu đệ lạnh lùng nhìn chằm chằm bạn gái.
“Em thấy vấn đề giữa chúng ta không phải là tuổi tác, mà chính là thu nhập phải không?” Tiết Gia Cần đẩy cửa xe, bỏ ra ngoài.
Lý Dung Dung sửng sốt, người mềm nhũn trên ghế.
Tổ Dĩnh hỏi: “Cô không đuổi theo sao?
“Đi giày cao gót làm sao đuổi kịp anh ấy?” Lý Dung Dung nước mắt lưng tròng, cười khổ. ”Giờ thì hay rồi, tôi yêu em cô, đây chính là thời điểm vui vẻ nhất trong đời tôi, anh ấy nói gì cũng đề có thể chọc cho tôi cười, nhưng mà…” Lý Dung Dung gạt lệ. “Tốt như vậy thì sao? Em cô chỉ là nhất thời thôi, phải không?”
Tổ Dĩnh nhận ra Lý Dung Dung thích Gia Cần, trên vẻ mặt thấp thỏm lo sợ kia, sợ yêu thương sẽ khiến chính mình bị tổn thương, nàng cảm thấy rất quen thuộc.
“Em trai tôi, chưa bao giờ thật lòng như vậy.”
“Thật?” Lý Dung Dung giật mình nhìn Tổ Dĩnh.
“Lần trước vì giúp cô xin chữ kí, suýt nữa hắn phải quỳ trước tác giả, lại còn bị nhà văn đó trêu đùa. Vị nhà văn đó tính tình rất quái lạ, cô ấy vừa nhìn đã biết em tôi thật lòng yêu cô.”
Tổ Dĩnh còn nói: “Nếu như cô yêu nó thật lòng, cũng biết nó không phải hạng người lợi dụng người khác. Tôi nhớ trước đây nó từng nói có những công ty dùng nhiều thủ đoạn, mời mọc nó đi làm chỗ khác, nó không chịu, còn bị tôi cười đấy!”
Lý Dung Dung hốc mắt đỏ lên, mũi cũng hồng lên đau nhói.
Tổ Dĩnh cười nói: “Tôi thấy hai người rất hợp, hơn nữa yêu thương thật vui vẻ, hạnh phúc ấy không dễ gì có được đâu.” Câu này giống như tự nói cho chính mình nghe.
Tổ Dĩnh nhìn Lý Dung Dung mở cửa xe, tháo giày cao gót, cầm trong tay, gọi tên em trai mình, bất chấp thân phận ra sao, không để ý tới ánh mắt của người khác, cô ấy chạy, chạy đi đuổi theo người yêu.
Tổ Dĩnh nhìn em trai không quay đầu lại, nhưng cố ý đi chậm rãi, nên con rùa Lý Dung Dung nhanh chóng đuổi kịp, sau đó bọn họ do dự ở trên đường cãi cọ một hồi, một thoáng thì lạnh lùng, một lúc sau thì cười vui vẻ, rồi nhanh chóng cầm tay nhau cùng đi trên đường.
“Thật xúc động nha, em trai.” Tổ Dĩnh cười nhẹ, ánh mắt hơi ươn ướt. Điện thoại lại vang lên, Tổ Dĩnh nghe máy, giọng nói của đối phương buồn bã vang lên.
“Tổ Dĩnh. Anh bị chọn kiểu đầu húi cua, huhu .” vừa nãy Sài Trọng Sâm còn rất tự tin, tự cho là có thể dễ dàng giải quyết xong bác trai họ Tiết ấy, vậy mà lúc này giọng điệu lại rất ai oán đó.
“Tóc húi cua rất đáng yêu nha!” Tổ Dĩnh cười vui vẻ.
“Đời anh thế là hết.” Sài Trọng Sâm buồn như đưa đám. ”Chúng ta tạm thời không gặp mặt.”
“Ha ha ha ha ha Hmm ~~ phải đợi đến khi tóc dài sao?” Tổ Dĩnh nắm chặt điện thoại, cười đến chảy nước mắt. Xem ra, có một người đàn ông đang cần cô an ủi.
~oOo~
“Cậu nói xem, cậu nói tôi làm sao yên tâm để con bé tự quyết định gặp gỡ với ai chứ? Cậu nói cho tôi biết đi, thân làm cha, tôi rất quan tâm, thương yêu chúng nó, vậy mà con gái tôi cứ như vậy… ~~” Tiết Cương gào lên, giống như dã thú bắt đầu ra võ đài.
Sài Trọng Sâm khiêng Tiết Cương đi nhanh trên đường. Haiz, Tiết Cương cao lớn, thân thể nặng tới tám mươi kg, phải cố hết sức mới khiêng nổi, thật may lúc bình thường anh chăm tập thể hình. Hơn nữa Tiết Cương uống rượu say, Sài Trọng Sâm khiêng ông, đi về phía bãi đậu xe, dọc theo đường đi Tiết Cương gào ầm ỹ, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người đi đường.
“Bác trai, bác đừng cử động.” Sài Trọng Sâm mặt mũi tối tăm, trên đầu anh chỉ còn một lớp tóc mỏng. Thợ cắt tóc an ủi anh, còn khen đầu anh rất đẹp, để tóc húi cua rất giống Bối Khắc Hán.
“Thoạt nhìn rất mốt đó.” Thợ cắt tóc nói như vậy.
Mốt cái shit! Sài Trọng Sâm là một tác gia có vẻ ngoài phong nhã, trong nháy mắt xuống cấp thành ông trùm giới xã hội đen. Cộng thêm bây giờ bộ dạng đang rất tức giận, mặt mũi xám xịt, thoạt nhìn rất có sát khí, người đi hai bên đường tự động nhanh chóng nhường đường, không dám cùng anh…bước song song. Chỉ cần mặc ki-mô-nô cầm võ sĩ đao nữa thôi, anh có thể đi diễn vai đại võ sĩ .
Tiết Cương tiếp tục la ó: “Tình cảm có thể kiếm được cơm ăn sao? A? Năm đó con bé không chịu nghe lời tôi, yêu đến chết đi sống lại, kết quả thì sao chứ? Bị lợi dụng cũng không biết, nhà cửa cũng bị tịch thu. Sao con bé lại đần như vậy a? Đần như vậy tôi yên tâm làm sao được?”
Sài Trọng Sâm thở dài, lỗ tai bị gào thết đến nỗi ong ong cả đầu. Anh có ý tốt mang Tiết Cương đi uống rượu, không ngờ Tiết Cương đã lâu không uống rượu, vừa quát muốn ngừng mà không được, lần trước Tổ Dĩnh uống rượu say cũng vậy, quả nhiên là phụ nữ a!
Sài Trọng Sâm đỡ Tiết Cương ngồi xuống nền bãi đậu xe, rồi đỡ ông trong xe.
Tiết Cương gục ở trước kính chắn gió, bắt đầu khóc thét. “Tôi rất thương con gái, tại sao tình duyên lại lận đận như vậy? Tính nết rất tốt mà tại sao lại luôn gặp phải đàn ông xấu xa chứ?”
Bởi vì tâm tình Sài Trọng Sâm cũng không vui, nên lười an ủi Tiết Cương, anh khởi động xe hơi, chạy nhanh ra bãi đậu xe.
“Tiên sinh, quá thời gian rồi, xin nộp thêm ba trăm tệ nữa.” Nhân viên trông xe trong bãi là một cậu thiếu niên ngăn xe lại.
Sài Trọng Sâm kéo cửa kính xe xuống, dò xét cậu bé. “Cậu nói gì?”
Hic! Thiếu niên lui về phía sau vào bước. xã hội đen? Sát thủ? ! Nhìn mái tóc húi cua hung hăng của Sài Trọng Sâm, thiếu niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Anh… Xe của anh… Vượt quá thời gian…”
“Tôi đập chết những thằng đàn ông chó chết, chém chết bọn họ!” Tiết Cương gầm thét, cậu thiếu niên trố mắt, căng thẳng mỉm cười với Sài Trọng Sâm.
“Không có… Không sao… Các vị cứ đi đi.” Thiếu niên vội vàng tránh qua một bên, Sài Trọng Sâm lại không lái đi, nhìn chằm chằm cậu nhóc, cậu nhóc bị dạa cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Đôi môi mấp máy. “Anh à… Không nộp tiền cho tôi cũng được, không sao…”
Sài Trọng Sâm mở cửa xe, đi về phía cậu nhóc.
“Đừng đánh tôi!” Cậu nhóc bị sợ hãi trốn xuống gầm bàn.
Sài Trọng Sâm ngồi chồm hỗm xuống nhìn cậu ta, vẻ mặt vô cùng phiền muộn hỏi: “Cậu thấy mái tóc tôi rất buồn cười phải không?”
Gì cơ? Thiếu niên sửng sốt, vung mạnh tay. “Không, kiểu tóc này của anh rất giống như Bối Khắc Hán, tôi rất thích, hôm nào rảnh tôi cũng sẽ đi cắt kiểu tóc này.”
“Nói thật.”
Thiếu niên bắt đầu khóc. ”Đừng dọa tôi, đại ca, rốt cuộc anh muốn thế nào chứ? Mới vừa rồi ngăn xe anh là lỗi của tôi, xin đừng nổi giận!”
“Đi ra ngoài nói chuyện.”
“Không cần ~~” Sài Trọng Sâm cầm chân cậu nhóc, kéo luôn ra ngoài.
“Cái mũ trên đầu cậu cũng không tồi.” đột nhiên Sài Trọng Sâm có chủ ý.
“Sao ạ?” Thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất. Thấy Sài Trọng Sâm đưa tay lấy cặp, thiếu niên la lên, tiếng thét chói tai: “Không nên động thủ a!”
“Tôi ~~” Sài Trọng Sâm móc trong ví, thả hai tờ một nghìn tệ ra. ”Hai nghìn mua cái mũ.” Che giấu a!
“Gì?”
“Cảm ơn.” Sài Trọng Sâm đi tới đoạt lấy cái mũ của cậu nhóc rồi đội lên đầu mình.
“Sao?”
“Cảm ơn nhé.” Sài Trọng Sâm nắm chặt tay cậu ta, đứng dậy trở về bên trong xe, lái xe rời đi, để lại một cậu nhóc cứ đứng nghệt mặt trông theo.
HẾT CHƯƠNG 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...