“Hai hổ tranh nhau rồi hả?”
“Không có, hai hổ rất bình tĩnh, còn mình thì rất bất an.”
“Không còn cách nào, người bắt cá hai tay, có mấy ai có thể an lòng. Lúc này, ít ra cậu vẫn còn lại một người.”
“Vừa rồi Trần Tiểu Bạch còn không có chính miệng thừa nhận mình là ai của
anh ấy, tại sao mình phải không thể chim khôn lựa cành mà đậu chứ?”
“À, thì ra là vậy, cậu cũng cầm thú ghê.”
“Tần Tiểu Tang, mình hận cậu.”
“Haizz, anh ta không chính miệng thừa nhận, nhưng anh ta tự cho mình là vậy.
Cậu không có lên tiếng phản đối, thì cũng chính là thừa nhận rồi.”
“Tiểu Bạch cho cậu cái gì tốt hả. Vậy là cậu xuất giá tòng phu, đứng bên phe anh em của tướng công cậu sao?”
“Mình khinh. Mình đã buồn ngủ muốn chết, còn phải nghe cậu nói nhảm, cậu có lương tâm hay không?”
“Vậy cậu nói xem, mình phải làm gì bây giờ?”
“Trong lòng cậu muốn thế nào? Tiểu Bạch và Sở Hạo Nhiên, cậu thích ai?”
“Mình thích Tiểu Bạch. Nhưng không có thích đến nỗi không phải anh ấy thì
không được. Nếu như anh ấy vẫn giữ thái độ mập mờ, mình cũng không muốn
oan ức bản thân.”
“Có tiền đồ đó.”
“Đương nhiên rồi.”
“Đã thông xong đường ống, ngủ ngon.”
“Này, mình còn chưa nói cho cậu biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà.”
“Cũng là chút tình tiết sến súa thôi, mỗi ngày mình cũng viết được mấy cái,
còn cần gì cậu phải nói cho mình biết chứ. Mình buồn ngủ lắm rồi, ngủ
đây.”
“Đừng mà, Tang Tang, mình ngủ không được, cậu nói chuyện với mình đi.”
“Tang Tang?”
“Tần Tiểu Tang”
“Tần Tiểu Tang, cậu là kẻ trọng sắc khinh bạn nhất trên thế giới này.”
———–
An
Tiểu Ly lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn màu hồng của Tần Tang, bất đắc dĩ ôm cái điện thoại di động chả có động tĩnh gì, xem ra Tần Tang
ngủ thật rồi.
Cô lại trở mình trong chốc lát, vẫn không ngủ được, cho nên tâm tình thấp thỏm nhắn tin cho Trần Ngộ Bạch “Tiểu Bạch, ngủ chưa?”
Vừa lăn vài vòng, điện thoại đã reo lên tiếng hát vui vẻ, cầm máy nhìn xem thì ra là Trần Ngộ Bạch gọi đến.
Đêm tối yên tĩnh, làm tiếng nói của anh đặc biệt cuốn hút, nhỏ nhẹ khàn khàn, tựa như kèm theo nụ cười “Ngủ không được à?”
“À.. vâng.”
“Nhớ anh hả?”
“… Hình như vậy.”
“Đến đây đi, anh chờ em.”
“Không được, đã trễ rồi.” Tiểu Ly biết anh đã nhịn nhiều ngày, huống chi hôm
nay mới vừa chọc đến anh, nếu thật tự mình dâng lên đến miệng, chẳng
biết sẽ bị anh trừng phạt thảm đến cỡ nào “Anh ngủ sớm chút đi.”
“Ngủ không được.” Trần Ngộ Bạch khẽ thở dài một hơi, qua một lúc lâu mới cất tiếng nói nhỏ “Anh cũng nhớ em.”
Anh không ngủ được, không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì nhớ em, nhớ đến khó ngủ.
Tiểu Ly ở bên đây điện thoại lặng lẽ đỏ mặt.
Hai
người có tâm sự riêng của hai người, ai cũng không lên tiếng, trong đêm
đen yên tĩnh, làn sóng điện thoại truyền đến tiếng hô hấp thật rõ ràng.
———
Ngày hôm sau, Tiểu Ly dậy thật sớm, đến cửa tiểu khu mua bánh bao của tiệm
Tử Thái, mang theo sữa đậu nành mà mình vụng về làm được, đi đến bệnh
viện đút cho Tiểu Bạch.
Rón
rén đẩy cửa đi vào, quả nhiên Trần Ngộ Bạch chưa rời giường. Mở cửa căn
phòng ấm áp ra, anh chỉ đắp chăn được nửa người, cau mày nằm cuộn lại ở
đó, áo ngủ được mở mấy chiếc nút, rủ qua một bên, lộ ra lồng ngực rắn
chắc của anh.
Tiểu Ly mím môi im lặng mỉm cười, để thức ăn sáng xuống, xoay người muốn đắp kín chăn lại cho anh. Lúc để đồ xuống làm vang lên một tiếng rất nhỏ,
Trần Ngộ Bạch cũng đã tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy nắng sớm chiếu vào gương mặt gọn gàng của cô, anh nở nụ cười, nhấc tay lên lôi cô lên giường.
Tiểu Ly ngã xuống giường, bị anh ôm từ phía sau, không thể nhúc nhích.
“Hôm nay em tự làm sữa đậu nành, có bỏ thêm chút mật ong, anh có muốn uống không?” Cô cười hì hì hỏi anh.
Trần Ngộ Bạch vừa mới tỉnh, chính là thời điểm máu trong người sục sôi, ôm
cô vuốt ve trong giây lát, hơi thở dần dần không yên, tay ôm càng chặt
lại, kéo cô sát vào lòng. Anh nhích thân dưới sát vào, vật nóng bỏng rắn chắc chạm vào hông cô “Anh muốn ăn em trước.”
“… Không được…” Eo An Tiểu Ly tê dại, giọng phản kháng mỏng manh như tơ.
Trần Ngộ Bạch xoay mình nằm trên cô, một tay vây khốn cô, một tay vội vàng
đưa xuống, vén váy cô lên đưa vào trong chiếc quần nhỏ “Phản đối vô
hiệu.” Anh thở ra làn hơi nóng, nhích đến gần hôn cô.
Tiểu Ly quay đầu trốn tránh “Đừng hôn. Anh còn chưa đánh răng mà.”
Trần Ngộ Bạch xoay mặt cô lại, cắn một cái, sau đó đột phá môi cô, hôn cho
đến khi cô tự động vươn lưỡi ra, anh mới buông tha, cắn nhẹ lên chóp mũi cô một cái “Dám chê anh hả?”
Tiểu Ly quệt miệng không nói câu nào, đầu anh lại cúi sát xuống, vừa hôn vừa liếm, cô bị trêu chọc cười không ngừng, ngay cả phía dưới của anh đã
dần dần đút vào, cô cũng không có vùng vẫy.
Sau
khi anh vào được toàn bộ, cũng không có cử động nữa, cứ chôn thật sâu
trong cơ thể cô. Ôm cô đổi lại tư thế, hai người nằm nghiêng ôm lấy
nhau, một chân anh gác lên mông cô, kéo cô đến gần, làm cho nơi ấy cũng
dính chặt vào nhau. Một tay anh đặt giữa bụng hai người, ve vuốt vật thô to hơi nhô lên ở bụng cô, thong thả ung dung kiềm nén.
Vì
sợ anh không biết điều tiết, làm tổn thương thân thể. Tiểu Ly đã lâu
không có làm với anh, lần này lại vô cùng đặc biệt ẩm ướt. Hết lần này
đến lần khác, anh không có hành động điên cuồng kịch liệt như thói quen, chỉ vững vàng chiếm lấy cô, dịu dàng trêu ghẹo, cho đến khi cô nép vào
lòng anh, như một con mèo con không được thỏa mãn ham muốn, tiếng nói
nũng nịu cầu xin anh mạnh mẽ muốn cô.
“Thật ngoan…” Trần Ngộ Bạch vừa nói vừa hôn lên đôi môi nhỏ nhắn sưng đỏ của
cô, một lần nữa đè cô lại bên dưới, bàn tay nâng một chân cô vắt lên
khuỷu tay mình, anh nhích người mạnh mẽ vọt vào trong, thoáng cái đã làm cho cô hồn bay phách tán, rên rĩ thật dài.
“Thoải mái không?” Anh hơi nghiêng người, kéo cái chân đang vắt trên khuỷu tay mình mở rộng thêm chút. Anh gắng sức ra vào cô từng chút từng chút.
Tiểu Ly đã không còn ý thức, gương mặt ửng hồng nằm trên giường đơn màu
trắng, hơi vùng vẫy, miệng vẫn vang lên những tiếng rên rĩ quyến rũ.
Trần Ngộ Bạch lần sau lại càng khó khống chế sức lực hơn lần trước.
Lúc
cô nhắm mắt ngẩng đầu để anh hôn hết những tiếng rên rĩ điên cuồng, anh
cũng đã hơi không nhịn được, tốc độ càng lúc càng nhanh, bàn tay vuốt ve cô cũng càng mạnh bạo, sắp sửa không kiềm chế được nữa.
Vào
lúc anh đang ở trong nơi sâu nhất run rẩy của cô thì cửa phòng cũng được mở ra, nghe thấy tiếng động, lưng Trần Ngộ Bạch sững lại trong nhất
thời, quay đầu lạnh lùng quát lên “Ai? Không được vào.”
Tiếng bước chân lập tức dừng ở ngoài cửa, nhưng trên mặt thảm trong phòng vẫn có tiếng bước nhỏ vang lên càng ngày càng gần. Trần Ngộ Bạch xoay người nhìn lại, một con chó Husky cao chừng bằng nửa Tiểu Ly đang đứng trước
giường bọn họ.
Tiếng Kỷ Nam sợ hãi vang lên bên ngoài “Anh ba… là em, sáng sớm em chạy bộ đi ngang qua…
Em có thể vào mang con chó của em đi không?”
“Đứng ở bên ngoài chờ hai mươi phút. ĐI xa một chút.” Tiếng Trần Ngộ Bạch
mang theo sự tức giận hiếm thấy, Kỷ Nam run run, vội vàng lui về sau
mười bước.
Trên chiếc giường trong phòng, Tiểu Ly đỏ bừng cả mặt, véo Trần Ngộ Bạch “Mau ra đi…”
Trần Ngộ Bạch lại tiếp tục hành động, làm cho cô toàn thân tê dại. Nhưng con chó Husky lông trắng muốt kia đang đứng trước giường, ánh mắt trong veo nhìn đôi nam nữ đang chồng lên nhau cày cấy. Tiểu Ly bị ánh mắt thuần
khiết của nó nhìn đến xấu hổ vô cùng, vừa rụt mình lại, thì Trần Ngộ
Bạch ở trên người cô vốn đã không còn khả năng điều khiển động tác, lại
bị cô kẹp lấy, càng được voi đòi tiên, gập chân cô lại, để bắp đùi cô
vào trước ngực của cô, nâng cao thắt lưng, càng đánh càng hăng.
Tiểu Ly khóc không ra nước mắt, vừa đánh không lại sức mạnh của anh, không
thể làm gì khác hơn là đưa tay nhẹ nhàng yêu thương vuốt ve lưng của
anh, đầu lưỡi liếm vành tai anh, đồng thời tham gia cùng với anh. Vừa
đúng lúc Trần Ngộ Bạch đã gần đến đỉnh điểm, cô lại phối hợp, trong giây lát anh đã buôn lõng chân cô ra, thân thể đè lên cô, sau đó ngậm lấy
vành tai cô, hít thở nặng nề.
Husky nhìn lâu như vậy cũng không hiểu được hành động không thuần khiết đang
lăn lộn dưới chăn cuối cùng là cái gì. Trần Ngộ Bạch xoay mặt tức tối
trợn mắt nhìn nó một cái, tâm hồn trong sáng của nó nhất thời bị đả
kích, buồn bả kêu lên một tiếng, rồi nằm xuống.
———
Rốt
cuộc Kỷ Nam cũng được phê chuẩn vào phòng, Trần Ngộ Bạch đã thay quần
áo, tinh thần sảng khoái ngồi trên ghế salon ăn sáng. An Tiểu Ly ngồi
núp phía sau anh, đỏ ửng cả mắt, áo sơ mi cũng nhàu nhĩ.
“Mở
cửa sổ ra làm cái gì, lạnh quá…” Kỷ Nam đi đến đóng cửa sổ lại, quay lại ngồi xuống cẩu thả, cầm một cái bánh bao cắn một miếng lớn, vừa nhấc
hộp giữ ấm lên, đã uống vài hớp “À… Bánh bao thì lạnh, sữa đậu nành quá
đặc.”
“Không ai mời ăn.” Sắc mặt Trần Ngộ Bạch nhìn hộp giữ ấm không vui, kéo qua, đổ phần sữa còn lại vào ly của mình.
Kỷ
Nam xé bánh bao trong tay thành những miếng nhỏ, đút cho Husky ngồi bên
cạnh ăn “Anh ba nhìn xem. Anh hai tặng cho em con chó này, nó tên là
Cola.”
“Pepsi hay là coca cola?” Tiểu Ly nhỏ giọng lầu bầu. Lúc này Trần Ngộ Bạch mới liếc nhìn Cola một cái.
“Anh sờ nó đi, nó ngoan lắm… Anh nhìn xem…” Kỷ Nam đưa bánh bao cho Tiểu Ly, hai người lại đút cho nó ăn. An Tiểu Ly vốn thích chó mèo, cola lại là
loài chó quý tộc, dáng vẻ rất đẹp, cô càng nhìn càng thích.
“À, Tiểu Lục về rồi hai người biết chưa?” Kỷ Nam ngẩng đầu hỏi.
Trần Ngộ Bạch từ từ ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, gật đầu “Nhưng vẫn không có đi làm. Sao vậy?”
“Xảy ra chuyện rồi, thất tình. Em còn đi hỏi Tiểu Ngũ đó, hình như nó biết
chuyện gì, nhưng không muốn nói.” Kỷ Nam vuốt đầu cola, cất tiếng nói.
Động tác Tiểu Ly đang đút cho Cola biến thành nhét, thất tình, haizzz, là Tần Tang ư…
“Wow” Kỷ Nam hoàn hồn quát to lên “Cola? Cola?”
Trần Ngộ Bạch ngó qua, con cầm thú quấy rầy chuyện tốt của anh quả nhiên bị
trời phạt, ngốn nửa cái bánh bao nằm ngã ra dưới lòng bàn chân Tiểu Ly,
bắp thịt giật giật, trong đôi mắt thuần khiết mang vẻ uất ức. Anh cong
khóe miệng lên.
Kỷ Nam cuống quýt chạy đi. Tiểu Ly giơ cánh tay mủm mỉm lên biện bạch “Không liên quan đến em. Kỷ Nam kêu em đút mà.”
Trần Ngộ Bạch rút khăn giấy, kéo cánh tay cô xuống, lau chùi tỉ mỉ “Không phải lo lắng.”
Tiểu Ly nhìn gương mặt anh đang cúi xuống, cảm thất rất ấm áp.
“Anh ăn xong rồi. Em thu dọn đồ đạc đi, anh muốn xuất viện.” Trần Ngộ Bạch lau tay cô xong, thản nhiên căn dặn cô.
Tiểu Ly rất kinh ngạc “Tại sao? Không phải còn cần theo dõi thêm nữa sao? Rất nghiêm trọng đó.”
Trần Ngộ Bạch đã thay quần áo rồi, cô hỏi anh thế nào cũng không trả lời.
Một
lát sau, Kỷ Nam lôi kéo một vị bác sĩ vội vàng chạy vào. Vẻ mặt nghiêm
túc của bác sĩ khi thấy “bệnh nhân”, nghẹn nói không ra lời “Kỷ thiếu
gia, tôi không phải là bác sĩ thú y.”
Kỷ Nam bộc lộ gương mặt hung dữ “Không phải ông học y sao, khám chó cũng không được à? Hôm nay tôi muốn ông phải khám cho nó.”
Cola nằm trên đất, than khóc không lên tiếng, sắc mặt bác sĩ càng ngày càng
cứng ngắc, Kỷ Nam thì nhảy đong đỏng. Tiểu Ly gửi một ánh mắt hàm ý “Làm sao đây” cho Trần Ngộ Bạch, lại thấy anh gật đầu với cô, buông điện
thoại xuống không biết là gọi cho ai.
Lúc
Dung Nham vội vã chạy đến, Cola đã được đút vài muỗng thuốc tiêu hóa,
nằm trên ghế dài ở hành lang. Kỷ Nam đứng trước mặt nó quan sát.
“Ầm ĩ gì đây, ba ngày không đánh em, em đã muốn lật nóc nhà.” Dung Nham đi
đến xách Kỷ Nam vào phòng bệnh “Nó chỉ có thể ăn thức ăn của chó, em cho nó ăn lộn xộn gì rồi hả?”
Kỷ Nam nhức đầu, không hề nói tiếng nào. Dung Nham ghét nhất bị kéo ra khỏi giường, ngay cả cô cũng sợ cơn giận này của anh.
Giáo huấn cô xong, nhìn cô cúi thấp đầu đi ra ngoài, Dung Nham quay lại tán
gẫu với Trần Ngộ Bạch. Tiểu Ly thu dọn quần áo của anh xong, cũng chạy
ra ngoài chơi đùa Cola với Kỷ Nam.
“Sao vậy? Ra viện trước thời hạn à?” Dung Nham ngồi xuống ghế sa lon, xoa
xoa huyệt thái dương. Tối hôm qua chơi khuya quá, bị Trần Ngộ Bạch gọi
điện thoại đánh thức, bây giờ lại nhức đầu.
“Anh quen với Sở gia ở thành tây không?” Trần Ngộ Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngồi xuống giường đối diện với Dung Nham.
Dung Nham nhìn vẻ mặt của anh biết đã có việc xảy ra, anh ta cười cười “Quen thì sao, mà không quen thì sao.”
“Sở Hạo Nhiên ở Sở gia có được nuông chiều không?”
“Cũng tạm, dưới hắn có một em trai, hay quậy phá lung tung. Có điều, Sở Hạo
Nhiên và mấy nhà ở thành tây quan hệ cũng không tệ, nhất là Trình gia.
Con trai độc nhất của Trình gia là Trình Hạo là anh em thân tín của
hắn.” Ánh mắt nghiên cứu của Dung Nham như biết được suy nghĩ của Trần
Ngộ Bạch “Sao đây? Sở Hạo Nhiên đắc tội em à?”
Trần Ngộ Bạch liếc nhìn cô gái bé bỏng đang ngồi nói chuyện phiếm với Kỷ Nam ở bên ngoài, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn. Anh cười lạnh, gật đầu với Dung Nham “Ừ, Sở Hạo Nhiên đắc tội với em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...