Chương 7:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây, khi chưa quen biết Đoạn Chước, Tri Miên chỉ là một cô bé yếu đuối.
Vừa mới đến trường mới để học lớp 9, mấy anh chị đại trường trung học nhìn thấy cô được siêu xe đưa đón, trông người lại nho nhỏ lành tính, là một cái bánh bao mềm, nên liền chọn cô làm đối tượng trấn lột.
Tri Miên vô cùng sợ hãi, còn bị đe dọa là không được nói cho bố mẹ biết, lúc đó, cô vừa mới được Đoạn Chước đưa về nhà, sợ mới đến mà đã gây rắc rối cho anh, nên ngu ngốc không dám nói gì.
Sau này, trong một lần, Đoạn Chước có thời gian, tự mình đến trường đón cô về, thì nhìn thấy cô gái nhỏ bị mấy tên côn đồ chặn lại ở đầu ngõ nhỏ, khuôn mặt mếu máo khóc nhè.
Kết quả là, Đoạn Chước điên lên, trực tiếp ra tay.
Mấy "anh chị xã hội" đó bị đánh đến mức liệt giường mấy ngày.
Sau đó, Đoạn Chước tức giận hỏi cô tại sao bị trấn lột tiền mà giấu không nói, rồi hung hăng dạy dỗ cô một hồi.
Tri Miên thấy anh cũng có vết thương phải khâu, hốc mắt cô đỏ lên, cuối cùng, chỉ biết giữ chặt góc áo của anh, nhỏ giọng hỏi:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh trai… anh có thể dạy em đánh nhau không?”
Cô muốn bảo vệ bản thân, không muốn yếu đuối như thế nữa, như vậy thì anh sẽ không phải bị thương vì cô nữa.
Lúc đó, cô hỏi xong, Đoạn Chước liền gõ vào đầu cô một cái: “Đánh nhau? Em muốn tự mình trải nghiệm cảm giác được khâu vết thương xem có đau hay không sao?”
Sau này, đợi cô lớn hơn một chút, thì Đoạn Chước liền đưa cô tới phòng tập boxing, dạy cho cô một số chiêu thức tự vệ.
Kickboxing của anh rất lợi hại, chỉ cần nghiêm túc một chút, thì đến nhà vô địch quốc gia là Tư Mã Thành cũng đánh không lại anh.
Hồi đó, lúc hai người vừa mới yêu nhau, Đoạn Chước thường đưa cô đi luyện cùng, có đôi lúc, cô làm thế nào cũng không đánh lại anh được, chỉ nhận được nụ cười cà lơ phất phơ của anh, cuối cùng tức hổn hển, không cẩn thận bổ nhào vào lòng anh.
Người con trai đặt cô xuống đất, nhìn cô mặt đỏ tía tai, rồi cười:
“Đánh không lại thì nhào vào trong lòng, muốn mua chuộc huấn luyện viên sao?”
Những hồi ức này cô sắp không nhớ rõ nữa rồi.
Tri Miên ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng bao, xoa bóp cánh tay bị đau, nhớ lại lúc nãy, Đoạn Chước trực tiếp kéo cô đi, trong lòng liền cảm thấy bất an.
Đến hộp đêm chơi bị phát hiện thì thôi đi, lại còn bị bắt quả tang ngay tại chỗ đánh nhau.
Mặc dù người đàn ông cười, nhưng cô biết rõ chắc chắn là anh rất tức giận.
Ngoài phòng bao.
Trình Lập đi theo Đoạn Chước tới cửa. “Anh Chước, bạn trai của bạn cùng phòng cô Tri đến đón rồi, còn người đàn ông bị đánh đó đã bị cảnh sát đưa đi, em đi xử lý nốt mấy việc còn lại đây.”
Đoạn Chước nghĩ tới vừa nãy lúc hai ông thần rời đi, liền giơ ngón cái với anh: "Thì ra Tiểu Tửu nhà em chính là người thế này.”
“Quá trâu bò rồi, đậu má, cái dáng vẻ đánh nhau đó, đúng là học trò ruột của cậu.”
Người đàn ông liếc bọn họ một cái, chỉ tặng cho một câu: “Biến.”
Nghĩ thế, người đàn ông đẩy cửa phòng bao ra, nhìn thấy cô gái trắng nõn ngoan ngoãn ngồi ở bên trong, cùng với bộ dạng đánh nhau vừa nãy, như hai người khác nhau.
Anh nhếch môi, bước vào trong.
Tri Miên nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Đoạn Chước nhấc chân lên, trực tiếp đặt trên bàn trà, nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo. "Chơi ở hộp đêm có vui không? Uống rượu với người khác có vui không?”
Lúc này, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng bao, nghe thấy lời chất vấn lạnh lùng của Đoạn Chước, liền đứng hình vài giây.
Anh nhìn thấy cô uống rượu với người khác rồi sao?
Anh đến đây từ lúc nào vậy…
Tri Miên cố gắng bao biện. “Em chỉ muốn tới đây thư giãn một chút thôi… chưa có làm gì hết cả.”
“Ừm, dí người ta xuống mặt đất, đây gọi là không làm gì?”
Cô lúng túng: “Em nhìn thấy bạn cùng phòng của em bị quấy rối, nên mới… hành hiệp trượng nghĩa, ra tay chính đáng.”
“Hành hiệp trượng nghĩa?” Anh cười. "Có phải anh nên phát giấy khen người tốt việc tốt cho em không?”
“…”
“Lúc đó không có ai ở gần đó sao? Không thể xin giúp đỡ trước à? Em đánh nhau với người ta, lỡ gặp phải người có sức lực lớn hơn em, thật sự đánh em, bị thương rồi thì phải làm sao? Nếu tên đó dẫn bạn bè qua, thì em định lấy ít địch nhiều sao? Tri Miên, em thật sự cảm thấy bản thân rất lợi hại à?”
Anh hùng hổ doạ người, tức giận đến mức làm cô không nói nên lời.
Tri Miên thừa nhận, lúc đó cô đánh Trương Lâm, là bởi vì cô và Đồng Nhiễm đều giận quá mất khôn, không nghĩ đến hậu quả.
Nhưng sao anh lại chỉ trích cô chứ, sao không quan tâm hay an ủi chút nào vậy.
Hốc mắt cô chua xót, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân, không muốn để ý tới anh.
Đoạn Chước thấy cô cúi đầu không nói, xoa nhẹ cánh tay, anh thay đổi chủ đề: “Tay phải bị sao thế?”
“Không sao cả.”
Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.
Ngay sau đó, người đàn ông liền ngồi xuống bên cạnh cô, mạnh mẽ ôm cô đặt lên đùi.
Anh nắm lấy tay phải cô kiểm tra, thấy cô cau mày, anh liền nhăn mặt lại. "Do chuyện vừa nãy sao?”
“Không sao…”
Khuôn mặt nhỏ của cô vừa quay đi, liền bị anh kéo lại, giọng nói càng lạnh hơn: “Em thử cáu kỉnh với anh một lần nữa xem?”
Sau đó, Đoạn Chước lấy điện thoại ra, gọi điện thoại:
“Cầm hộp đựng thuốc tới.”
Một phút sau, Trình Lập mang đồ vào trong, Đoạn Chước hỏi cô: “Trừ tay ra, còn có chỗ nào bị thương nữa không?"
Trình Lập vội nói: "Cô Tri, có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Không cần, không cần đâu, chỉ có mỗi tay thôi.”
“Không sao, ra ngoài đi.”
Đoạn Chước nói.
Trình Lập gật đầu, sau khi rời khỏi, Đoạn Chước đổ một chút thuốc sát trùng lên cánh tay cô, giúp cô khử trùng, Tri Miên xuýt xoa một hơi, anh ngước mắt lên nhìn cô, động tác trên tay vẫn không dừng. “Bây giờ biết đau rồi hả?”
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Giọng cô buồn bã. “Còn không phải do anh dùng sức như vậy sao.”
Đoạn Chước nhìn hốc mắt cô đỏ lên, cười khẽ, giọng nói trầm thấp, có chút ám muội: “Sao hả, mới làm mà đã khóc rồi?”
Tri Miên khó hiểu, nghĩ tới lúc ở trên giường, anh cũng nói lời như vậy.
Mặt cô đỏ lên nửa phần.
Cuối cùng, đầu cô bị gõ một cái, Đoạn Chước cảnh cáo nói:
"Nếu anh còn nhìn thấy em đến nơi như này chơi một lần nữa, thì xem ông đây có làm chết em không.”
Tri Miên liếc anh, tức giận đẩy anh ra rồi đứng dậy, Đoạn Chước đặt thuốc sát trùng lên bàn, giữ chặt tay cô. “Đi thôi, anh đưa em về trường.”
————
Những ngọn đèn đường nối tiếp nhau thắp sáng con đường phía trước, chiếc Hummer yên tĩnh lái tới khuôn viên trường.
Đoạn Chước lái xe, Tri Miên ngồi ở ghế phụ.
Điện thoại trong tay rung lên, Tri Miên ấn mở ra xem, là Đồng Nhiễm hỏi cô có quay về ngủ không.
Đồng Nhiễm nói tối nay thật sự rất cảm ơn cô, nếu không phải có cô ớ đó, thì không biết Trương Lâm sẽ làm ra cái hành động biến thái gì nữa.
Hai người nói chuyện hai câu đơn giản, Đồng Nhiễm biết được cô có trở về, liền nói đợi cô quay về ký túc lại trò chuyện tiếp.
Mười phút sau, xe dừng ở cửa ký túc xá.
Tri Miên vừa chuẩn bị đi, thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại, thân thể người đàn ông phủ lên, nhìn cô. “Ngày kia là được nghỉ Tết Táo quân rồi sao?”
"Vâng.”
“Ngày mai tan học anh sẽ tới đón em, buổi tối có việc.”
Tri Miên kinh ngạc: “Qua đêm giao thừa sao?”
“Ừm, có muốn qua không?”
Tri Miên thừa nhận bản thân rất vô dụng, vừa nãy tâm trạng cô vốn không tốt, nhưng sau khi nghe thấy lời anh nói, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác vui sướng, chờ mong.
Cô thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, giả vờ nói bâng quơ: “Em như nào cũng được…”
“Như nào cũng được? Thế thì thôi vậy.”
“Anh…”
Đoạn Chước không nhịn được cười, giữ cằm rồi hôn lên môi cô.
Hơi thở triền miên, bên ngoài ký túc xá không có ai đi qua.
Qua một lúc, Đoạn Chước buông ra, hơi thở nặng nề, mân mê vành tai cô, nhẹ nhàng liếm một cái, giọng nói khàn khàn: “Tối mai lại chơi.”
Lời của anh vô cùng mập mờ.
Cô xấu hổ đẩy anh ra: “Đi đây.”
Sau khi cô gái xuống xe, Đoạn Chước nói với tài xế một tiếng, chiếc xe lần nữa khởi động, Đoạn Chước hạ cửa sổ xuống một nửa, để gió lạnh thổi vào, làm giảm độ nóng do cô gái khơi mào.
Điện thoại vang tới cuộc gọi của Trình Lập.
“Alo.”
“Anh Chước, vừa nãy em có đến đồn cảnh sát, Trương Lâm đã nói rõ nguyên nhân hậu quả, bị cảnh sát dạy bảo một lúc, thì thả ra, theo như em được biết, sở dĩ cô Tri đánh anh ta, là bởi vì anh ta nói vài câu…”
“Nói cái gì?”
“Anh ta bảo cô Tri ở cùng anh ta một đêm, nếu không sẽ tiếp tục quấy rầy các cô ấy.”
Đáy mắt của người đàn ông trở nên sâu hơn, đầu ngón tay gõ nhẹ hai lần vào vô lăng. "Có vẻ như bài học đêm nay quá nhẹ nhàng cho anh ta rồi.”
Khuôn mặt Đoạn Chước tối đen, nhìn về phía trước.
“Xử lý cho tốt, người nên bị giam giữ thì giam giữ cho tốt, xử lý theo quy định của pháp luật.”
“Vâng.”
———
Ngày thứ hai, tiết học buổi chiều cuối cùng kết thúc, Tri Miên trở về ký túc, thu dọn đồ cần mang về nhà.
Sau đó Tri Miên ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen đang đậu ở phía trước, Trình Lập đã đợi ở trước xe.
"Cô Tri, anh Chước bảo tôi đến đón cô tới nhà hàng trước, anh ấy cũng sắp tập luyện xong rồi.” Đối phương nói.
“Được.”
Sau khi lên xe, Trình Lập thắt xong dây an toàn, theo bản năng quay đầu lại nhìn người ngồi phía sau.
Hôm nay cô gái mặc một chiếc váy nhung đỏ chưa từng thấy, bên ngoài là áo choàng len màu be, cô trang điểm nhẹ nhàng, cả khuôn mặt như được chạm khắc tinh xảo, như một bông hồng nhỏ xinh đẹp và tươi sáng, với vẻ mặt mê muội muốn dán lên Đoạn Chước ngày bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Muốn nói ánh mắt chọn người của Đoạn Chước thật sự rất tốt.
Anh không nhịn được khen ngợi một câu: "Cô Tri, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp.”
Khóe miệng cô gái khẽ nở ra một nụ cười. “Cảm ơn.”
Nửa tiếng sau, xe tới Giang Tân, sau khi dừng xe, Trình Lập nói: “Nhà hàng ở bên bờ sông, vẫn còn phải đi một đoạn đường nhỏ nữa, để tôi đưa cô qua đó.”
Hai người đi xuống cầu thang, dọc theo con đường làm bằng cọc gỗ lát ván, đi về hướng bờ sông.
Sắc trời sáng sáng, thổi lên người một chút gió nhẹ.
Cuối cùng, Trình Lập đưa cô tới một nhà hàng Tây cao cấp.
"Cô Tri, đây là nhà hàng được đặt vào hai tuần trước, cảnh nhìn ra sông ở bên trong rất đẹp, buổi tối cô với anh Chước ăn xong, còn có thể đi du thuyền qua sông, đến lúc đó liền có thể ở trên thuyền ngắm nhìn màn pháo hoa đêm nay của thành phố.”
Tri Miên hỏi: “Đây là do anh ấy sắp xếp sao?”
Vậy mà anh lại để tâm như thế sao?
Trình Lập do dự một chút. "Trước nay anh Chước đều không hiểu về cái này lắm, nhưng đã bảo tôi đi sắp xếp từ sớm rồi.”
“Ừm…”
Lúc này, người phục vụ từ nhà hàng Tây bước tới, cung kính mời họ đi vào.
Bên trong nhà hàng trang trí một biển hoa và dây leo, ấm áp và lãng mạn. Tri Miên được dẫn đến bàn ngoài trời đẹp nhất trên tầng hai, nhìn ra bên ngoài, dòng sông lẳng lặng trôi.
“Khi nào thì anh ấy tới?” Cô hỏi.
“Anh Chước nói là tập luyện xong sẽ qua, có thể năm rưỡi sẽ đến đây.” Trình Lập cười “Vậy cô Tri, cô cứ đợi một chút nhé, tôi lái xe đi trước.”
“Được.”
Tru Miên nhìn cảnh sông, nhớ lại ngày trước tới đây cùng Đoạn Chước.
Năm cấp ba có một lần cô thi phát huy kém, thành tích đi xuống, lúc gọi cho anh cô nhịn không được liền khóc lên, Đoạn Chước nghe tin liền cố ý xin nghỉ vào ngày hôm sau, tới trường đón cô.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Buổi tối, anh đưa cô tới Giang Tân đi dạo.
Dưới ánh đèn đường cuối phố, anh cúi người xuống nhìn cô, khoé miệng nhếch lên cười: “Bé con, thi không tốt liền khóc, sợ anh mắng em sao?”
“Vậy anh có mắng em không…”
“Em cảm thấy sao?”
Cô nhẹ giọng: “Có lúc sẽ.”
Đoạn Chước cười, đưa tay lên xoa đầu cô: “Thi như thế nào anh trai đều sẽ không mắng em, thi trượt một lần thì sao chứ.”
Cô cho rằng anh sẽ trách mắng cô thi không tốt, nhưng anh lại dùng giọng nói dịu dàng như vậy để an ủi cô.
Tri Miên của lúc đó, đã được lời nói của anh cổ vũ.
Để sau này nhớ lại, tình cảm đối với anh đã lặng lẽ thay đổi.
Tri Miên thu hồi tầm mắt, nhìn ngọn nến trên bàn, đôi môi lặng lẽ cong lên.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ từ từ tối dần.
Năm giờ hai mươi phút.
Năm giờ ba mươi phút.
Năm giờ năm mươi phút.
Nhưng mà người đàn ông vẫn chưa tới.
Tri Miên xem thời gian một lần nữa, trong lòng nghi ngờ, người phục vụ đứng bên cạnh thấy cô đợi lâu như vậy, đi tới trước bàn hỏi cô: "Thưa cô, cô có muốn tôi mang lên cho cô một phần salad trái cây trước không?”
Tri Miên vừa định trả lời, thì màn hình điện thoại sáng lên ———
Là Đoạn Chước.
Tri Miên nói với người phục vụ đợi một chút, rồi ngay lập tức nghe điện thoại: “Đoạn Chước, anh tới chưa?”
Bên đầu kia truyền tới gọi nói trầm thấp của người đàn ông: “Cửu Nhi, công việc của anh có chút chuyện đột xuất, tối nay không thể ăn cơm cùng em rồi. Bên đó Trình Lập đều đã sắp xếp xong rồi, nếu như em thấy nhàm chán, thì tìm một người bạn tới ăn cơm cùng em, anh bận xong sẽ qua đó đón em, được không?"
Tri Miên ngẩn ra.
Trong phút chốc, mọi kỳ vọng trong trái tim đều sụp đổ tan vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...