Theo anh về nhà

Chương 15:
 
Editor: Byredeo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúng ta chia tay đi.”
 
Đầu dây bên kia, Tri Miên nói xong câu này, ánh mắt của người đàn ông liền xoẹt qua một tia sững sờ.
 
Đoạn Chước cho rằng bản thân nghe nhầm. “Tri Miên, em có biết có những lời không thể mang ra đùa không?”
 
Anh đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, bầu trời bên ngoài xám xịt, anh thử dịu giọng lại. “Ngoan, đừng dỗi nữa, bây giờ em nhanh chóng về nhà cho anh.”
 
“Anh cảm thấy em có giống đang đùa với anh không?”
 
Tri Miên bình tĩnh đến mức bất thường.
 
Giọng nói Đoạn Chước lạnh đi vài phần. “Chỉ vì chuyện tối qua, mà em nói chia tay với anh sao?”
 
“Chuyện tối qua, chỉ làm cho em hoàn toàn thông suốt thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em không muốn tiếp tục thích anh nữa.”
 
Từng câu từng chữ trong lời nói của Tri Miên đều rất rõ ràng: “Đoạn Chước, em sẽ không trở về nữa đâu.”
 
Lông mày Đoạn Chước đột nhiên giật lên một cái, ngay sau đó phát hiện đầu bên kia đã cúp máy rồi.
 
Những lời cô gái vừa mới nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Đoạn Chước nắm chặt điện thoại, khớp xương dần trở nên trắng bệch.
 
Sau một hồi lâu, anh nhẹ cười chế giễu lên một tiếng, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
 
Nói chia tay.
 
Cúp điện thoại của anh.
 
Lá gan cũng lớn thật nhỉ?
 
Sắc mặt Đoạn Chước lạnh lùng, quay trở lại phòng khách, vứt điện thoại lên sofa.
 
————
 
Bên kia.
 
Trong phòng khách sạn, những tia nắng yếu ớt len vào trong khe rèm cửa sổ, bên trong vẫn tối như đêm.
 
Tri Miên ngồi trên mép giường.
 
Tối qua, sau khi cô nghĩ thông suốt xong, liền thu dọn vali ngay trong đêm, rời khỏi Tinh Tiêu Châu.
 
Cô tìm một khách sạn để ở trước, tới sáng thì gọi điện thoại cho Lương Chi Ý để nói chuyện này.
 
Rất nhanh, Lương Chi Ý đã đến.
 
Cô ấy còn cho rằng Tri Miên sẽ khóc bù lu bù loa lên, ai ngờ là cô gái còn bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ấy, ngoài đôi mắt bị sưng lên, thì trông dáng vẻ chỉ hơi tiều tuỵ chút thôi.
 
Lương Chi Ý nghe xong tình huống cụ thể. “Vậy cậu gọi điện thoại nói chia tay với Đoạn Chước… thì anh ta nói như thế nào?”
 
“Anh ấy khá tức giận.”
 
Nhưng cô biết, Đoạn Chước tức giận, không phải vì chuyện cô muốn chia tay.
 
Mà là vì, người kiêu ngạo như anh ấy, trong một thời gian ngắn sẽ không thể chấp nhận được việc một người luôn  dịu dàng hiểu chuyện như cô, vậy mà lại chủ động lựa chọn rời đi.
 
Cô còn có thể tưởng tượng được, nếu như hôm nay cô không rời đi, thì anh vẫn sẽ giống như trước, tuỳ tiện dỗ dành cô hai câu, kết thúc chuyện tối qua, nhìn thì giống như hạ mình, nhưng thực ra vẫn chiếm ưu thế.
 
Nhưng bây giờ, cô không muốn tiếp tục khiến bản thân mình phải tủi thân, phải cố gắng chắp vá mọi thứ nữa.
 
“Thật sự nghĩ thông rồi sao? Thật sự muốn chia tay sao?”
 
“Ừm.” Cô rất kiên định.
 
Lương Chi Ý hỏi cô về những dự định sau này. “Cậu không thể cứ ở trong khách sạn mãi được, đúng không?”
 
“Tớ tính đi thuê một căn nhà.”
 
“Thuê nhà làm cái gì? Cậu theo tớ về nhà, sống cùng nhà với tớ.”
 
Lương Chi Ý sống cùng với ba mẹ, Tri Miên thật sự rất ngại, không muốn ở nhờ nhà cô ấy suốt cả kỳ nghỉ đông. Với lại, tới lúc đó, ba mẹ đối phương hỏi chuyện, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
 
“Vậy không ở lâu cũng được, hôm nay cậu cứ theo tớ về nhà trước đã, tìm được nhà rồi thì lại chuyển ra đó, được không?”
 
Dưới lời thuyết phục lý trí của Lương Chi Ý, Tri Miên đồng ý.
 
Lương Chi Ý nói chuyện với cô một lúc, cuối cùng thì đuổi cô đi nghỉ ngơi. “Nhìn qua liền biết chắc là cậu tối qua không ngủ rồi, mau mau đi ngủ đi…”
 
Tri Miên bị bắt nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại.
 
Trong đầu đầy suy nghĩ hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn bị cô mạnh mẽ ép xuống.
 
Buổi tối, hoàng hôn buông xuống, chiếc Hummer đen lái vào bãi đỗ xe của phòng tập quyền anh Thuỵ Quang.
 
Phòng tập quyền anh Thuỵ Quang là phòng tập dưới danh nghĩa của câu lạc bộ Nhậm Thời, là sân đấu huấn luyện thường xuyên cho bộ môn vật lộn tự do, Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành là một trong số các chủ đầu tư, bình thường, mấy người bạn có thời gian sẽ tới đây đánh quyền.
 
Đoạn Chước xuống xe, bước vào trong phòng sáng rực rỡ, trực tiếp đi thang máy lên tầng hai.
 
Sau khi đi ra khỏi phòng thay đồ, anh, tới phòng huấn luyện, thì thấy Gia Cát Vũ cùng Tư Mã Thành đang hăng hái đánh nhau trên võ đài. 
 
Hai người nhìn thấy Đoạn Chước đến mà không nói một câu nào, chỉ đi tới sofa, ngồi xuống, mang găng tay, sắc mặt thờ ơ nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị đè nén đến khó hiểu. 
 
Đặc biệt là lúc không cười, vết sẹo ở đường viền khuôn mặt dưới tai phải nhìn càng lạnh lẽo tàn bạo hơn.
 
Hai người không hẹn mà cùng nhau dừng động tác trên tay lại, đưa mắt nhìn nhau, sau đó Gia Cát Vũ dẫn đầu nhảy xuống võ đài trước, đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, cởi găng tay ra. “Hôm nay chỉ có một mình em tới thôi sao? Tiểu Tửu đâu?”
 
Đoạn Chước không nói gì.
 
“Em nói gì đi chứ? Không lẽ là hai người vẫn còn đang cãi nhau đấy à?”
 
Tư Mã Thành cũng đi qua, cười “Em vẫn chưa dỗ được người ta sao?”
 
Đoạn Chước đeo xong găng tay, thân thể lười biếng dựa vào sofa, nâng mí mắt. “Ông đây dỗ cô ấy để làm gì.”
 
Gia Cát Vũ hiểu rõ tính tình của Đoạn Chước, biết rằng chắc chắn là anh vẫn còn đang nén giận, liền nhẹ nhàng nói: “Xem ra vẫn chưa làm lành à? Em nói xem, tại sao em lại chọc giận người ta đến mức tức giận như vậy chứ?”
 
Người đàn ông liếm răng hàm sau, cười: “Em chọc giận cô ấy?”
 
Vô duyên vô cớ nói câu chia tay, còn nói sẽ không bao giờ trở lại, thậm chí, anh còn không biết mình đã nuông chiều, khiến cô trở nên cứng đầu như vậy từ khi nào.
 
"Thôi, được rồi đó, tính cách Tiểu Tửu mềm như bông ấy, nếu mà thật sự tức giận với em, vậy thì nhất định là vấn đề của em. Mà con mẹ nó em còn lạnh lùng với em ấy, không biết như thế con gái nhà người ta sẽ tức giận gấp bội sao?”
 
Tư Mã Thành hỏi: “Hôm nay em không gọi em ấy tới cùng sao?”
 
“Không gọi.”
 
Bướng bỉnh như anh, sao có thể chủ động thoả hiệp được chứ.
 
Huống chi, hôm nay anh còn bị cô tát cho vào mặt như thế chứ.
 

Gia Cát Vũ thở dài, lấy điện thoại ra: “Thời điểm quan trọng, vẫn phải nhờ cậy anh em làm người giảng hoà, anh giúp em gọi điện khuyên nhủ vài câu nhá.”
 
Anh ấy gọi điện thoại.
 
Đoạn Chước đảo mắt liếc anh ấy một cái, phun ra ba chữ:
 
“Mở loa lên.”
 
“Được được được.”
 
Sau khi gọi cho cô, điện thoại kêu lên vài tiếng, cuối cùng thì đầu bên kia cũng nghe máy, giọng nói nhàn nhạt của cô gái truyền tới: “Alo.”
 
Mắt Đoạn Chước hơi nâng lên.
 
“Tiểu Tửu, không phải em đã nghỉ lễ rồi sao, tối nay sao lại không đi cùng Đoạn Chước tới phòng quyền anh vậy? Anh với Tư Mã Thành đều ở đây đợi em qua đây chơi đấy, em mau tới đây đi, Đoạn Chước nói sẽ qua đón em đó.”
 
Tư Mã Thành cũng nói: “Tiểu Tửu, em đừng so đo với Tiểu Đoạn nữa, hôm nay em tới đi, bọn anh sẽ giúp em xử lý cậu ta.”
 
Cô gái ở đầu bên kia im lặng hai giây, cuối cùng cũng mở miệng:
 
“Cảm ơn, nhưng mà sau này em sẽ không qua đó nữa.”
 
“Bọn em đã chia tay rồi.”
 
Giây phút đó, không khí ngưng đọng thành băng.
 
Đôi mắt bình tĩnh của Đoạn Chước lao xao như mặt hồ gợn sóng.
 
Ngay lập tức, Gia Cát Vũ cùng Tư Mã Thành đều cảm thấy khó tin. “Chia tay?! Sao lại chia tay rồi?”
 
“Những chuyện này em đã nói với anh ấy rồi, các anh đi hỏi anh ấy đi.”
 
Tri Miên nói: “Em còn có chút chuyện, cúp máy trước đây.”
 
Tút ———
 
Điện thoại cúp máy.
 
Gia Cát Vũ đặt điện thoại xuống, choáng váng nhìn về phía Đoạn Chước. “Tiểu Tửu nói hai người đã chia tay rồi, có thật không? Vãi đạn, là thật hay giả vậy?”
 
“Anh cảm thấy có thể là thật sao?”
 
Mặt mày Đoạn Chước lạnh như băng, vài giây sau, anh liền đứng dậy, giễu cợt nói: “Chỉ là giận dỗi chút thôi, qua mấy ngày nữa là về nhà ngay ấy mà.”
 
Anh lắc lắc cổ tay, đi lên võ đài. “Một trong hai người lên đây, đánh cùng em một trận.”
 
Gia Cát Vũ đẩy Tư Mã Thành một cái. “Cậu đi đi.”
 
“Tại sao cậu không đi?”
 
“Không nhìn thấy tâm trạng em ấy không tốt sao? Tớ sợ chút nữa em ấy đánh chết tớ mất.”
 
“…"
 
Lời của Gia Cát Vũ quả nhiên đã thành sự thật rồi.
 
Buổi tối, hơn chín giờ, sau khi Đoạn Chước lần lượt đánh hai người bọn họ đến mức không thể động đậy, cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc cuộc chơi.
 
Sắc mặt Đoạn Chước vẫn không thay đổi, cười một tiếng:
 
“Đây chính là thể trạng của các anh sao?”
 
“…” Cảm thấy bị xúc phạm lòng tự trọng.
 
Đoạn Chước rời khỏi phòng huấn luyện, đi tắm, còn hai người kia cùng ngồi trên ghế sofa, thở hổn hển.
 
Thời học cấp ba, trong ba người, chỉ có Đoạn Chước là người biết đánh nhau nhất.
 
Con gái thích anh rất nhiều, chỉ là anh một lòng suy nghĩ muốn vào EA, nên không có hứng thú với chuyện yêu đương, ai ngờ, đến cuối cùng, anh lại gục ngã trước cô bé trắng trắng mềm mềm ở nhà.
 
Vẫn còn nhớ lúc đó, lần đầu tiên phát hiện hai người đang yêu nhau, là ở trong phòng làm việc của Đoạn Chước.
 
Gia Cát Vũ thường hay vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa, ngày đó đẩy cửa ra, đi vào, thì nhìn thấy trong căn phòng mờ tối, người đàn ông ôm Tri Miên ngồi trên ghế sofa, hôn môi.
 
Hai người vẫn luôn ở bên nhau, cho tới tận bây giờ.
 
Sao đang êm đẹp, lại đột nhiên cãi nhau đến mức chia tay vậy?
 
Sau khi Đoạn Chước tắm xong, từ trong phòng thay đồ đi ra, hai người kia đúng lúc cũng qua đó.
 
Ba người đi về phía bãi đỗ xe, nói về việc ngày mai đi nơi khác huấn luyện, chuyến bay của họ là vào sáng mai, đi tới thành phố Giang, đến huấn luyện mấy ngày.
 
“Ngày mai anh sẽ mang Khổng Tư đi cùng nha, còn người nào đó cãi nhau với bạn gái rồi, không dẫn theo được nữa.” Gia Cát Vũ cười đến ngứa đòn.
 
Đoạn Chước lạnh lùng liếc nhìn anh ấy một cái.
 
Lên xe, người đàn ông đạp ga, nghênh ngang rời đi.
 
Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành đứng tại chỗ, không nhịn được mà nhìn nhau mà cười.
 
————
 
Nửa tiếng sau, chiếc Hummer lái vào trong gara của biệt thự.
 
Sau khi Đoạn Chước đi vào nhà, phát hiện bên trong vẫn tối đen như mực, cửa vào vẫn không có giày của Tri Miên.
 
Hừ, thật sự không quay về sao.
 
Cánh cứng rồi.
 
Đoạn Chước đi lên tầng, lúc lấy lại tinh thần, thì phát hiện ra bản thân đã đi tới trước cửa phòng của Tri Miên.
 
Đẩy cửa ra, lúc này anh mới cảm nhận được sự trống rỗng bên trong.
 
Đồ dùng hàng ngày của cô đều không thấy nữa, dưới bàn vốn có đặt một hộp đựng di vật của ba mẹ cô, là đồ vật quý báu nhất của Tri Miên, vậy mà bây giờ cũng không còn ở đó nữa.
 
Đoạn Chước cầm hộp đồ trang sức trên mặt bàn lên, mở ra, là sợi dây chuyền bạch kim mà hôm qua Tri Miên đeo trên cổ.
 
Đây là món quà mà anh đã tặng cô vào năm tròn mười tám tuổi.
 
Sau khi cô đeo lên, thì chưa bao giờ bỏ xuống.
 
Lúc này lại đặt ở đây.
 
Quay về phòng ngủ chính, Đoạn Chước ngồi trên sofa. Cửa sổ bên cạnh mở một nửa, bầu trời không trăng không sao, tĩnh mịch và vắng vẻ.
 
Buổi tối như này, rất thích hợp để làm chút chuyện nào đó.
 
Nếu như không xảy ra chuyện tối qua, có lẽ bây giờ, cô gái đã nằm ở trên giường, thân thể uyển chuyển như đoá hoa hồng vào sáng sớm, ongd ánh sương, từ từ nở rộ trong lòng anh.
 
Lần đầu tiên ngủ cùng cô, suýt nữa là anh đã muốn cô, cô gái co lại trong lòng anh, thân thể run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói ngây thơ nức nở: “Đoạn Chước…”
 
Anh đè lên cô, khàn giọng cười: “Không phải nói muốn chơi cùng anh sao? Bây giờ có cảm thấy vui không?”
 
Đoạn Chước nhớ lại, cơ thể liền khô nóng.
 
Rõ ràng, hai tuần trước thi cuối kỳ, Tri Miên cũng không quay về, lúc đó cũng không thấy có chuyện gì.
 

Mở Wechat ra, nhấn mở khung chat trên đầu, phát hiện gần đây, số lần nói chuyện với Tri Miên chỉ có lác đác vài câu, tuỳ tiện vuốt một cái đã vuốt tới tháng trước.
 
Anh nhớ rõ, trước đây, Tri Miên nói rất nhiều, lúc đó, anh còn nói đùa rằng cô cứ như chú chim sẻ nhỏ vậy.
 
Ngày nào cô cũng nhắn tin cho anh rất nhiều, có lúc chỉ là những tin nhắn thường ngày đơn giản.
 
Tin nhắn nào anh cũng đều xem, chỉ là đôi khi bận bịu, xem xong liền quên trả lời.
 
Từ lúc nào mà tin nhắn của cô chỉ còn ít ỏi vài câu như vậy chứ?
 
Đoạn Chước cố gắng nhắn một tin gửi cho Tri Miên, đột nhiên nhớ tới lời nói sáng sớm nay của cô: "Chúng ta chia tay đi.”, rõ ràng biết đó chỉ là lời nói tức giận, nhưng cơn bực bội lại bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng lần nữa.
 
Một lúc lâu sau, anh thoát Wechat ra, gọi điện cho Trình Lập.
 
Đầu bên kia nghe máy.
 
“Ngày mai cậu không cần đi thành phố Giang cùng tôi đâu, cứ ở đây đi, xem xem bao giờ Tri Miên về nhà, sau khi cô ấy về rồi thì báo cho tôi biết.”
 
Trình Lập không biết đã có chuyện gì xảy ra nên cảm thấy có chút choáng váng.
 
“Anh Chước, cô Tri có chuyện gì rồi sao?”
 
"Giận dỗi bỏ nhà ra đi thôi.”
 
“Hả? Vậy anh Chước có cần…”
 
“Không cần, để cô ấy ra ngoài chơi hai ngày cũng được, bình tĩnh hơn chút thì sẽ về nhà thôi.”
 
Đoạn Chước cúp máy, vứt điện thoại sang bên cạnh, đứng dậy đi tắm.
 
————
 
Sáng sớm hôm sau, các thành viên của GYB gặp nhau tại sân bay thành phố Lâm.
 
Ở trong phòng chờ, người đàn ông mặc áo hoodie cùng quần quân đội ngồi trên ghế, chân dài duỗi ra, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu ngủ, sống mũi cao thẳng, lông mi dài che đi mí mắt.
 
Các thành viên xung quanh liên tục hạ thấp giọng xuống mà nói chuyện, sợ làm phiền thời gian ngủ bù của người đàn ông.
 
Gia Cát Vũ cùng với bạn gái, còn có cả Tư Mã Thành ngồi ở chỗ đối diện hơi chéo sang.
 
Gia Cát Vũ cắn một miếng bánh Panini, cười cười:
 
“Không phải do tối qua Tiểu Tửu không quay về, nên cậu ta mất ngủ đấy chứ?”
 
“Rất có khả năng là như thế, chắc là đang ngày đêm thương nhớ đấy…”
 
Hai người vui sướng trên nỗi đau của người khác.
 
“Khả năng gì vậy?”
 
Bác sĩ Thư Mính đi tới, ngồi xuống bên cạnh bọn họ. “Các anh có muốn uống sữa đậu nành không?”
 
Cô ta là một thành viên trong đội y tế, cũng đăng ký cùng đi tập huấn.
 
Mấy người xua tay. “Không cần đâu, uống nước là được rồi.”
 
Thư Mính hỏi: “Vừa nãy các anh mới nói gì về Đoạn Chước vậy?”
 
Tư Mã Thành cười. “Tiểu Đoạn ấy à, cãi nhau với bạn gái rồi.”
 
“Hả? Cãi nhau?” Thư Mính chớp mắt. “Sao lại cãi nhau? Cãi nhau rất lớn sao?”
 
Gia Cát Vũ ho nhẹ hai tiếng, nói đùa: “Cãi đến mức chia tay rồi cơ.”
 
Động tác trên tay Thư Minh ngừng lại “… Thảo nào hôm nay không thấy cô Tri đi cùng anh ấy.”
 
Một lúc sau, loa phát thanh thông báo có thể lên máy bay, Thư Mính cầm một phần bữa sáng, ngồi xuống bên cạnh Đoạn Chước, dịu dàng vỗ vào vai anh: “Đoạn Chước ———”
 
Người đàn ông bị đánh thức, lông mày hơi cau lại, mở mắt ra thì nhìn thấy mặt của Thư Mính.
 
Cô ta mỉm cười với anh: “Đi thôi, đến giờ lên máy bay rồi, đây là bữa sáng mua cho anh đấy, không ăn sáng không được.”
 
Nghe thấy câu nói này, giống như phản xạ có điều kiện, mà anh liền nhớ tới Tri Miên.
 
Từ trước đến nay, anh không thích ăn sáng, nhưng chỉ cần cô ở đó, thì cô đều sẽ ép anh ăn sáng.
 
Người đàn ông lấy lại tinh thần, cơn buồn ngủ nơi đáy mắt tan biến, rất nhanh liền hồi phục lại sự lạnh lùng như trước.
 
“Cảm ơn, không cần.”
 
Anh đứng dậy, cầm vali đi về phía cổng lên máy bay.
 
Thư Mính ngồi tại chỗ, cúi đầu xuống, nắm chặt túi đồ ăn trong tay.
 
————
 
Máy bay bay qua bầu trời thành phố Lâm, cùng lúc đó, cửa một căn nhà trong Hoa Viên Tân Dương bị mở ra.
 
“Căn nhà này trước đây là của chị họ tớ, nhưng mà bây giờ chị ấy ra nước ngoài rồi, cậu vào đây xem thử xem.”
 
Lương Chi Ý đẩy cửa ra, Tri Miên đi theo vào.
 
Chị họ của Lương Chi Ý ra nước ngoài du học cùng bạn trai, căn nhà này vẫn luôn để đó không ai ở, trong nhà không thiếu tiền, nên không có lấy ra cho thuê, quan hệ của chị họ với Lương Chi Ý rất tốt, sau khi nhắc tới chuyện này, đối phương liền rất sảng khoái mà đồng ý.
 
Trong nhà đầy đủ nội thất, Tri Miên trực tiếp xách đồ vào ở cũng được.
 
“Dù sao thì khai giảng cậu cũng quay về trường rồi, đừng có vất vả đi tìm nhà nữa.”
 
Tri Miên gật gật đầu, hỏi tiền thuê nhà, Lương Chi Ý ôm vai Tri Miên, cười nói:
 
“Chị họ tớ không thu tiền, chỉ nói lúc cậu đi, nhớ dọn dẹp sạch căn nhà này là được.”
 
Lương Chi Ý thấy Tri Miên còn muốn nói thêm, liền lập tức cắt ngang: “Được rồi, còn khách khí nữa thì tớ sẽ tức giận đấy, chị em bao nhiêu năm rồi, còn nói chuyện tiền nong với tớ sao?”
 
Tri Miên biết Lương Chi Ý luôn rất nhiệt tình, người khác không nhận sự giúp đỡ của mình thì sẽ không vui. “Cảm ơn cậu, Chi Ý….”
 
"Ôi dào ơi, khách khí cái gì chứ.”
 
Một lúc sau, Lương Chi Ý có việc nên rời đi trước, Tri Miên dành ra cả một buổi chiều để dọn dẹp gian nhà.
 
Bận bịu xong, cô ngồi lên sofa nghỉ ngơi, nghĩ tới kế hoạch tiếp theo.
 
Bây giờ cô không có thu nhập, tuy rằng không phải trả tiền nhà, nhưng mà cũng phải kiếm tiền sinh hoạt sau này.
 
Cô nhớ tới tuần trước, lúc cô đến phòng làm việc của giáo viên để nộp luận văn cuối kỳ, một giáo viên nước ngoài có mối quan hệ tốt với cô hỏi cô có muốn đi làm thêm không, chẳng hạn như là lên lớp dạy giao tiếp chẳng hạn.
 
Lúc ấy, cô nói muốn cân nhắc thêm, nhưng hiện tại, cô đã từ chức trợ lí truyện tranh rồi, kết quả ở bên truyện tranh Lạc Hoạ cũng chưa có, vì vậy khoảng thời gian này, vừa khéo cô rất nhàn rỗi.
 
Bây giờ cô bắt buộc phải tìm một công việc.
 
Cô lập tức nhắn tin cho giáo viên nước ngoài, đối phương dùng tiếng Anh trả lời lại: [Được, thầy sẽ giới thiệu thông tin của em đến trung tâm đào tạo đó, hai ngày tới sẽ có kết quả, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể đi.]

 
Giáo viên nước ngoài nói, tuy rằng Tri Miên học chuyên ngành phiên dịch, nhưng là dựa vào trình độ của cô, công việc này, cô chắc chắn có thể đảm nhiệm.
 
Nói chuyện xong, cô đi ra ngoài ban công, hôm qua mưa cả ngày trời, hôm nay trời lại nắng rất đẹp.
 
Nắng mùa đông chiếu lên người, thật sự rất ấm áp.
 
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn những ngọn núi đen chồng chéo mờ ảo phía xa, cong khoé môi.
 
————
 
Sau buổi trưa, ánh nắng mặt trời thiêu đốt, viên đạn tập luyện bay vút qua không khí, một phát bắn trúng mục tiêu đang di chuyển.
 
Tất cả mười phát đều bắn trúng, Đoạn Chước đặt súng xuống mặt bàn, bên cạnh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
 
“Quả nhiên đại ca vẫn rất trâu bò nha…”
 
Đoạn Chước liếc nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: “Các cậu chia thành hai tổ luyện tập thêm đi.”
 
Người đàn ông đi qua một bên nghỉ ngơi, thành viên của GYB vừa tập luyện, thỉnh thoảng vừa làm động tác chọc cười.
 
“Sao lần này đại ca không dẫn chị dâu tới nhỉ? Huấn luyện viên Gia Cát cũng còn mang bạn gái tới nữa kìa.”
 
“Sáng hôm nay, lúc tớ ở trên máy bay, nghe thấy huấn luyện viên Gia Cát hỏi đại ca một câu là có muốn liên lạc với chị dâu không.”
 
“Có ý gì??”
 
“Không biết, cậu nói xem có phải là… cãi nhau rồi không?”
 
“Có thể lắm, hôm nay không thấy anh ấy cười cái nào…”
 
“Được rồi, đừng nói nữa, nếu mà để đại ca nghe thấy thì ngắm gà khoả thân cả lũ.”
 
Buổi tập luyện ban ngày kết thúc, buổi tối không có kế hoạch gì.
 
Đoạn Chước quay về phòng đơn trong khu nhà tập thể, tắm rửa xong, liền đi ra ngoài ban công phòng ngủ, nhìn môi trường khắc nghiệt, núi bao quanh bốn phía nơi đây.
 
Suy nghĩ về chuyện huấn luyện biến mất, những suy nghĩ khác liền không kiểm soát được mà tràn vào trong đầu.
 
Người đàn ông lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, châm lửa.
 
Đốm sáng đỏ tươi hiện lên, rồi lại dập tắt, cuối cùng trở thành một làn khói trắng.
 
Một lúc lâu sau, Trình Lập gọi điện thoại tới, nói đến cuộc thi và vấn đề công việc, nói xong chuyện chính, cuối cùng anh ấy chốt một câu. "Hôm nay cô Tri vẫn chưa quay về.”
 
Ánh lửa cháy bập bùng.
 
Cảm giác tê dại lúc này cũng không thể dập tắt được cơn giận dữ.
 
Đoạn Chước búng tàn thuốc giữa hai ngón tay.
 
“Không sao, cứ để cô ấy chơi thêm hai ngày nữa.”
 
Vừa cúp điện thoại thì đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
Anh đi ra mở cửa, sau đó nhìn thấy Thư Mính đứng ở trước cửa.
 
Cô gái mặc chiếc váy ren đen hai dây, bên ngoài khoác áo choàng len dệt kim màu trắng, cổ áo hơi mở, để lộ ra xương quai xanh, tóc hơi ướt dính ở trên cổ, rơi vào trong cổ áo.
 
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
 
Đoạn Chước cầm nắm cửa, không có định để cô ta tiến vào, nâng mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mặt cô ta một cái.
 
“Có việc gì?”
 
“Muốn tìm anh mượn cục sạc, thuận tiện giúp Gia Cát đưa lịch trình luyện tập cho anh, anh có không?”
 
Đoạn Chước không nói gì, quay người đi vào trong phòng, Thư Mính đi vào theo, hơi khép cửa lại.
 
Người đàn ông đi tới đầu giường, lấy cục sạc ở trong túi đưa cho cô ta, Thư Mính cầm lấy, bảng biểu trong tay không cẩn thận rơi xuống đất.
 
Thân thể cô ta nghiêng về phía trước, cúi xuống, nhặt bảng biểu ở bên cạnh chân anh lên.
 
Đoạn Chước vừa cúi đầu, thì đã thấy hết cảnh xuân trước ngực Thư Mính.
 
Ánh mắt của anh nhìn quay đi, kéo dãn khoảng cách.
 
Thư Mính đứng dậy, áo len dệt kim màu trắng hơi trễ xuống, lộ ra bả vai, cô ta đưa bảng biểu qua. "Của anh đây.”
 
Anh không cầm lấy. “Để lên trên bàn đi.”
 
Sau khi Thư Mính đặt lên xong, quay đầu thì thấy Đoạn Chước đang xem điện thoại, môi mỏng mũi cao, xương hàm góc cạnh.
 
Cô ta cắn nhẹ môi dưới, lần nữa đi tới trước mặt anh:
 
“Anh có rảnh không, em muốn nói chút chuyện với anh.”
 
Anh không ngẩng đầu. “Chuyện gì.”
 
“Em nghe nói… Anh với bạn gái đang cãi nhau, đã chia tay rồi sao?”
 
Động tác trong tay Đoạn Chước dừng lại.
 
Thư Mính ra vẻ quan tâm, nói: “Em không hiểu thực hư câu chuyện là như nào, nhưng trước đây, em cũng đã cảm thấy tình cảm của hai người không có tốt lắm, lần chia tay này cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, anh cũng đừng bận tâm trong lòng.”
 
“Với lại… anh cũng có thể xem xem bên cạnh anh có cô gái nào ưu tú hơn không?”
 
Đoạn Chước không ngốc, sẽ không thể không nghe ra lời ám thị ở trong câu nói của cô ta.
 
Anh cười nhạo một tiếng. “Vậy cô cảm thấy có ai?”
 
Thư Mính nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh, trái tim tê tê, nhưng vẫn kiềm chế: “Vậy… anh thích mẫu con gái như thế nào vậy?”
 
Đoạn Chước không trả lời.
 
Thư Mính thấy anh không có trực tiếp từ chối, dường như đang im lặng đợi cô ta chủ động, mấy giây sau, cô ta liền lấy hết can đảm, hỏi anh: “Anh thấy em có được không?”
 
Người đàn ông dựa vào bên tường, phả khói ra, ngước mắt nhìn về phía cô ta:
 
“Cô cảm thấy cô tốt hơn bạn gái tôi sao?”
 
Thư Mính động động môi, nở nụ cười duyên dáng, sự giỏi giang từ nhỉ khiến cô ta rất tự tin: “Nói thật ra, thì em cảm thấy em tốt hơn cô ấy nhiểu. Tuổi cô ấy còn nhỏ, chắc là rất không hiểu chuyện, cũng rất trẻ con, ở bên cạnh cô ấy rất mệt mỏi. Tuổi tác chúng ta gần nhau, với lại, trên phương diện công việc, em còn có thể giúp đỡ anh, hơn nữa…”
 
Lời cô ta nói còn chưa dứt, thì nghe thấy người đàn ông cười chế nhạo một tiếng.
 
Cô ta bỗng chốc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Đoạn Chước, lập tức rùng mình, anh nhìn cô ta một con hề:
 
“Bác sĩ Thư, con người ấy mà, tốt nhất vẫn nên hiểu rõ bản thân thì tốt hơn.”
 
“Cho cô một cái cây sào, là cô liền tự tin leo lên sao? Cô lấy đâu ra can đảm mà lại cảm thấy có thể so được với cô ấy vậy?”
 
Thư Mính sững sờ.
 
“Đoạn Chước, anh có ý gì…”
 
“Ý trên mặt chữ, có cần tôi nói lại lần nữa không?”
 
Đoạn Chước đi ra cửa, mở cửa ra, giọng điệu khó chịu không hề che giấu chút nào. “Đi ra.”
 
Sự nhục nhã đổ ụp xuống đầu cô ta.
 
Cô ta không ngờ rằng, Đoạn Chước lại không có cân nhắc qua cô ta chút nào, còn bênh Tri Miên chằm chặp…
 
Hốc mắt Thư Mính trào ra nước mắt, đi ra ngoài.
 
Đi tới cửa, cô ta nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau lần nữa vang lên:
 
“Sau khi trở về thì tự mình xin rời khỏi đội của tôi, nếu như cô không chuyển đi, vậy tôi sẽ đuổi cô đi.”
 
Cửa đóng "rầm” lại.
 
Thư Mính nhìn cửa phòng đóng chặt, nắm chặt bàn tay, nước mắt lăn dài.
 
Sau đêm xảy ra chuyện tỏ tình rồi bị từ chối đó, vài ngày sau, Thư Mính đều không dám tới tìm Đoạn Chước nói chuyện nữa.
 
Mà bên Đoạn Chước, ngày nào cũng nhận được tin tức, đều cùng một câu trả lời của Trình Lập ——
 
“Anh Chước, cô Tri vẫn chưa quay về.”

 
Cô gái giống như mất liên lạc vậy.
 
Cảm giác buồn phiền ngày càng tăng.
 
Sau khi kết thúc mấy ngày huấn luyện, anh quay về thành phố Lâm.
 
Buổi trưa, ra khỏi sân bay, Trình Lập đã ở đây đợi sẵn.
 
Lên xe, Trình Lập báo cáo về chuyện thi đấu và kế hoạch công việc, cuối cùng nói: "Tới bây giờ, cô Tri vẫn chưa chuyển về nhà, đã tìm được rồi, mấy ngày nay cô ấy sống ở một khu chung cư tên là ‘Hoa Viên Tân Dương’."
 
Hàng mày của Đoạn Chước hơi nhíu, nhắm mắt lại.
 
Tri Miên thật sự là một người có tính cách như vậy.
 
Bên ngoài ấm áp mềm mại, nhưng có những lúc cũng rất cứng đầu.
 
Đoạn Chước thu lại mạch suy nghĩ, nói:
 
“Về nhà trước đi.”
 
Chẳng phải là cô vẫn đang đợi anh qua đón sao.
 
Bây giờ anh bận xong rồi, có thời gian đi bắt cô rồi.
 
————
 
Cuộc sống sau khi chuyển tới nhà mới, Tri Miên thích ứng rất nhanh.
 
Mấy ngày nay, cô đã đi tìm hiểu về cơ sở hạ tầng xung quanh khu chung cư, giao thông ở đây rất thuận tiện, đến đại học C cũng chỉ cần ngồi một chuyến xe, bởi vì muốn tiết kiệm chút tiền, nên cô dự định về sau sẽ cố gắng tự giải quyết bữa tối ở nhà, như vậy cũng tốt cho sức khỏe nữa.
 
Tối thứ bảy, cô đi siêu thị lớn để mua sắm một đống đồ.
 
Đồ mua quá nhiều, một mình cô mang về rất vất vả, nên liền gọi một xe taxi chở về.
 
Cô ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa sổ để hóng gió, đúng lúc nghe thấy đài phát thanh đang phát bài hát ——
 
(*) "Tựa như một cơn gió,
 
Khi anh lại gần, áng mây kia cũng hạ xuống,
 
Anh dấy lên ngàn lớp sóng vỗ,
 
Em chẳng hề trốn chạy mà cứ lao tới,
 
Chẳng qua anh cũng chỉ như một cơn gió,
 
Khi ập đến thì vang tiếng xuyến xao,
 
Khi trời quang mây tạnh trở lại,
 
Lại làm như thể hai ta chưa từng yêu nhau.”
 
Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ như pháo hoa vậy, hồi ức ngày xưa chợt ùa về, nhưng cũng rất nhanh lại bị gió thổi bay đi.
 
Qua một lúc, chiếc xe lái vào cổng khu chung cư.
 
Thanh toán xong, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cách đó năm mét, có một hình bóng quen thuộc, nhưng chưa kịp phòng ngừa thì cô đã rơi vào trong tầm mắt người ấy.
 
Thân hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, hai tay đút vào trong túi áo khoác đen, dựa vào cạnh chiếc Hummer, những đường nét lạnh lùng và tàn bạo trên khuôn mặt cũng không được ánh đèn đường làm dịu đi chút nào, ánh mắt sâu thẳm rơi xuống người cô.
 
Trong nháy mắt, Tri Miên cho rằng là bản thân đã nhìn nhầm rồi.
 
Nhưng khí chất của đối phương rất độc đáo.
 
In sâu trong đầu bảy năm, cho dù có nói chia tay, thì trong lúc nhất thời, cũng khó có thể quên được.
 
Một cơn gió lạnh thổi qua.
 
Cô nhìn ánh mắt đen nhánh của Đoạn Chước.
 
Tim đập lỡ một nhịp.
 
Cô vốn cho rằng, mấy ngày nay, đối phương không liên lạc với cô, thì có lẽ là đã đồng ý chia tay rồi.
 
Vậy sao bây giờ anh lại xuất hiện ở đây?
 
Còn chưa suy nghĩ rõ ràng, thì ngay sau đó, cô đã nhìn thấy anh nhấc chân bước về phía mình.
 
Cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
 
Ánh mắt Đoạn Chước đè xuống, mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Vẫn còn đang tức giận với anh sao?”
 
Trong phút chốc, Tri Miên chưa phản ứng kịp: “Cái gì?”
 
Bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu của cô rồi xoa xoa, cười. “Vẫn còn bướng bỉnh như vậy hả?”
 
Đoạn Chước định cầm lấy túi đồ ở trong tay cô. “Tuần này anh đi huấn luyện, nên không có thời gian quản em, đi thôi, chúng ta về nhà.”
 
Tri Miên tránh sang một bên, bây giờ mới nghe hiểu ý của anh.
 
Hoá ra, đã nhiều ngày qua đi như vậy rồi, mà anh vẫn cảm thấy cô đang nói đùa với anh.
 
Anh chắc chắn rằng cô không dám rời khỏi anh.
 
Thậm chí, bây giờ đến tìm cô, anh vẫn dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt như thể “em đừng gây rối nữa”.
 
Đột nhiên, Tri Miên cười lạnh một tiếng.
 
“Cười cái gì?” Anh hỏi.
 
“Đoạn Chước, anh đang cho rằng tôi nói chia tay không đủ nghiêm túc sao?”
 
Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh.
 
Ánh mắt Đoạn Chước lạnh dần.
 
“Nếu như lúc trước anh cho rằng tôi đang nói đùa, vậy thì hiện tại, ở trước mặt anh, tôi nói lại lần nữa.”
 
“Chúng ta chia tay đi. Anh nghe rõ chưa?”
 
Người đàn ông nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của cô, yết hầu dịch chuyển, giữ lấy gáy cô, bỗng chốc kéo gần khoảng cách của hai người lại, giọng nói khàn khàn phát ra khỏi cổ họng:
 
“Chia tay? Lí do gì? Em nói chia tay là chia tay sao?”
 
Cô cười một tiếng, chậm rãi nói:
 
“Ngày hôm đó, trước khi tới hội quán, tôi gặp phải người họ hàng trước đây nhận nuôi tôi.
 
Bà ta mặt dày tới tìm tôi đòi tiền, nói tôi trèo lên cành cao, phải biết báo ơn, tôi không cho bà ta, bà ta liền… đuổi theo cả con phố để mắng tôi.”
 
Đoạn Chước ngẩn ra.
 
“Sau đó, trời mưa to một trận, tôi cầm rất nhiều hành lý, mãi không gọi được xe, lúc đó, tôi vô cùng hy vọng anh có thể ở bên cạnh tôi, nhưng vừa nói một câu, thì anh đã vội vàng từ chối.”
 
"Hành động của anh luôn không ngừng nói với tôi, rằng tôi không có anh, thì vẫn có thể sống tiếp được.”
 
Giọng nói của Đoạn Chước khàn khàn: “Tại sao trước đây em không nói với anh?”
 
“Nếu như tôi nói, thì anh sẽ phản ứng như thế nào? Anh đánh giá tôi trước mặt người khác như thế nào? Chuyện của tôi, ở trong lòng anh, là cái thá gì?”
 
Đáy mắt anh ngày càng sâu hơn, không nói nên lời.
 
Cô lùi lại về sau. “Nhưng mà, cũng không sao cả, bây giờ tôi cũng không quan tâm tới những chuyện đó nữa, tôi sẽ không thích anh nữa đâu.”
 
Cô nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt anh, cười:
 
“Đoạn Chước ———”
 
“Lần này, là tôi không cần anh nữa.”
 
Đôi môi người đàn ông căng chặt, đôi mắt lạnh xuống từng chút.
 
———
 
(*) Bài hát: "Tựa như một cơn gió"

Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận