Theo anh về nhà

Chương 12:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân thể người đàn ông dày rộng và ấm áp, đè cô trên đệm ghế sau, trên người có hương thơm độc nhất trộn lẫn giữa cam thảo và bạc hà, nặng nề bao phủ cô.
 
Lúc này, anh nói mấy lời tán tỉnh này xong, khoé mắt liền nhướng lên, ẩn chứa ý cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
 
Lúc đầu, Tri Miên choáng váng vài giây, nhưng ở phương diện này, cô cũng đã sớm bị anh dạy hư, rồi sau khi dư vị qua đi, ngay lập tức liền thả cánh tay đang ôm cổ anh ra, hai má đỏ bừng lên.
 
“Anh bị hâm…”
 
Người này quá đáng quá rồi!
 
Đoạn Chước cười. “Ngại hả?”
 
“… Đoạn Chước, anh có thể nghiêm túc chút được không!”
 
“Ở bên ngoài hôn em, tại sao lại không nghiêm túc?” Vẻ mặt anh bình tĩnh, gác đầu lên tay nhìn cô. “Chẳng lẽ em lại hiểu sang ý khác sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tri Miên lười phản ứng lại anh.
 
Khoác áo khoác lên, cô ngồi thẳng người, duy trì khoảng cách với anh.
 
Lúc này, bên cạnh có một chàng trai đi tới, nhìn thấy hai người họ: “Đại ca, chị dâu, anh với huấn luyện viên Gia Cát đều trải qua thế giới hai người à, không đến chơi sao?”
 
Ở chỗ xa xa có người vẫy họ: “Đại ca, bốn thiếu một! Mau tới đây!”
 
Tri Miên định để anh đi tìm bọn họ, nhưng lại thấy Đoạn Chước xuống xe, nắm lấy tay cô. “Đi thôi, qua đó ngồi một lúc.”
 
Tri Miên chỉ đành đi theo qua đó.
 
Anh đánh bài, cô ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng người đàn ông đánh bài thắng, tâm trạng vui vẻ thì sẽ nói với cô vài câu.
 
Trước đây, cô rất thích ngồi đợi bên cạnh anh, cho dù không nói chuyện, chỉ nhìn anh cũng đã thấy rất vui vẻ, nhưng hôm nay, không biết tại sao, chưa ngồi được một lúc đã cảm thấy rất nhàm chán.
 
Cuối cùng, Tri Miên nói với anh: “Em có hơi buồn ngủ, muốn quay về xe.”
 
Anh quay đầu nhìn cô. “Buồn ngủ rồi thì đi ngủ đi.”
 
Tri Miên rời đi.
 
Gia Cát Vũ ở bên cạnh đang tình chàng ý thiếp ngắm sao với Khổng Tư, Tri Miên không quan tâm tối nay có sao băng hay không, cô chỉ muốn nằm trên xe nghỉ ngơi.
 
Mở cửa xe ra, cô đi lên, nằm ở ghế sau, đắp chăn lên.
 
Màn đêm ngày càng đậm, hội bài bạc bên ngoài cũng sắp nghỉ.
 
Cuối cùng cũng kết thúc, Đoạn Chước đứng dậy, quay về xe, mở cửa ra thì thấy Tri Miên đang yên tĩnh nằm ở trong, đã ngủ rồi.
 
Anh ngồi xuống bên cạnh, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là cậu Trang Gia Vinh, anh nghe máy. “Alo, Lão Trang.”
 
Trang Gia Vinh không có con trai, từ nhỏ đã rất nuông chiều Đoạn Chước, coi như con ruột. Đoạn Chước rất thân với cậu, từ trước tới nay đều không có cảm giác cách biệt tuổi tác, vì thế liền gọi ông ấy như vậy.
 
Một người là Lão Trang, một người là Tiểu Đoạn.

 
Những người không thân quen sẽ không bao giờ nghĩ rằng bọn họ là cậu cháu.
 
Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Kỳ nghỉ Tết Dương lịch cũng sắp kết thúc rồi, mà lại không thèm gọi hỏi thăm cậu cháu một chút, cái đồ ăn cháo đá bát nhà cháu.”
 
Đoạn Chước cười. “Lão Trang, từ khi nào mà cậu lại sến súa như vậy chứ? Có cần cháu chúc mừng năm mới sớm với cậu lần nữa không?”
 
“Thằng nhóc thối, muốn ăn đòn phải không, chờ cậu về rồi xem cậu xử lý cháu như thế nào.”
 
“Khi nào cậu về?”
 
“Tết Dương lịch cháu có gọi điện cho ba mẹ cháu không đấy?”
 
“Gọi rồi, vợ chồng già bận bịu lắm, nói chẳng được mấy câu.”
 
“Vậy Tiểu Cửu thì sao? Cô bé nghỉ đông chưa?”
 
Thật ra, Trang Gia Vinh là người đầu tiên trong gia đình biết đến sự tồn tại của Tri Miên.
 
Lúc đó, Đoạn Chước vừa mới nhận nuôi Tri Miên không bao lâu, Trang Gia Vinh biết được, không ngờ lá gan cháu ngoại mình lại lớn như vậy, còn nhỏ tuổi mà đã dám vác một cô bé về nhà ở rồi.
 
Mà Đoạn Chước, vì muốn để cậu giấu bí mật cho mình, gần như là trở mặt với Lão Trang: “Trang Gia Vinh, nếu cậu dám nói chuyện này cho ba mẹ cháu, thì cháu sẽ không còn ông cậu nào nữa đâu đấy.” 
 
Trang Gia Vinh nghe thấy lời này, không còn lựa chọn nào khác, đành phải giúp đỡ che giấu.
 
Tri Miên đang ngủ, trở mình, quay người sang phía anh, Đoạn Chước vừa nói, ngón tay vừa tuỳ ý chơi đùa mái tóc của cô gái.
 
“Không biết giao thừa năm nay ba mẹ cháu có về không nữa, đúng rồi, cháu định bao giờ mới dẫn cô bé về gặp mặt chính thức hai người họ vậy?”
 
Giọng nói Đoạn Chước đầy lười biếng. “Nói sau đi, gấp cái gì chứ.”
 
Lúc này cửa sổ xe bị gõ một cái.
 
Tư Mã Thành đứng ở bên ngoài vẫy tay với anh, Đoạn Chước xuống xe, đóng cửa lại, trong xe lần nữa trở lại yên tĩnh.
 
Cô gái đang nằm từ từ mở mắt ra.
 
Ánh mắt trống rỗng.
 
Vừa nãy, Tri Miên bị giọng nói chuyện điện thoại của anh đánh thức, vì thế nghe thấy câu hỏi liên quan tới cô của Trang Gia Vinh, và câu trả lời của Đoạn Chước.
 
“Nói sau đi, gấp cái gì chứ.”
 
Giống như thái độ bình thường không để ý của anh.
 
Khoảnh khắc đó, cô không đủ can đảm để hỏi lý do.
 
Tri Miên biết, ba mẹ Đoạn Chước đều là nhà thiết kế vũ khí cao cấp trong một nhà máy quân sự ở phía bắc, nhiệm vụ công việc đều là cơ mật.
 
Anh sinh ra trong một gia đình có truyền thống hiếu học, ba mẹ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng mà dạy dỗ Đoạn Chước, bởi vậy, tuy rằng Đoạn Chước nhìn qua rất bướng bỉnh nổi loạn, nhưng thực tế cực kỳ có nguyên tắc.
 
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có hai lần duy nhất mâu thuẫn với cha mẹ, một là cha anh cực lực phản đối việc anh nhập ngũ, anh liền vào giới EA, hai là việc anh tự ý đưa một cô bé về nhà.
 
Sau khi sự tồn tại của Tri Miên bị ba mẹ Đoạn Chước phát hiện, ba mẹ Đoạn Chước rất tức giận, sau này cũng không biết Đoạn Chước đả thông tư tưởng cho bọn họ như thế nào, chỉ nhớ là người đàn ông quay về, bảo cô yên tâm ở lại, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra.
 
Sau khi lên đại học, Đoạn Chước cùng cô chuyển ra ngoài, Tri Miên như một tình nhân bị giấu giếm, cũng chưa bao giờ gặp được ba mẹ anh.

 
Lần nào Đoạn Chước cũng đều nói là không cần gấp. 
 
Cũng giống như anh không phải gấp gáp gặp bạn bè cô vậy.
 
Có lẽ, trong tim anh, căn bản là không nghiêm túc coi trọng thân phận của cô, cùng lắm cũng chỉ là tạm thời chơi đùa qua lại mà thôi.
 
Chỉ có cô nghiêm túc, coi mối tình này thành cả đời.
 
Bên tai tịch mịch im ắng, rất lâu mà Đoạn Chước vẫn chưa có trở lại, Tri Miên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nỗi chua xót dâng trào trong tim, mãi mà vẫn không thể phân tán.
 
—————
 
Ngày thứ hai, sau khi từ Kim Sơn trở về, Đoạn Chước trực tiếp đưa cô về trường học.
 
Cả đường, Tri Miên yên tĩnh không nói lời nào, Đoạn Chước thấy cô có vẻ không vui, tuỳ tiện hỏi một câu, cô chỉ nói tối qua ngủ không ngon.
 
Sau khi tới trường, Tri Miên cởi dây an toàn ra, nói: “Tuần tới này em chuẩn bị thi, nên không về nhà nữa.”
 
Anh xoa đầu cô, không nói nhiều hơn: “Ừm, thi tốt.”
 
Tri Miên xuống xe, Hummer bỏ đi, không hề lưu luyến.
 
Trở lại trường học, Tri Miên ổn định tâm trạng, tập trung tinh thần vào ôn tập cuối kỳ, thành tích của cô luôn ổn định trong top 3 chuyên ngành, mỗi năm đều lấy học bổng hạng nhất, từ nhỏ tới lớn, rất ít chuyện có thể làm cô mất tập trung vào việc học.
 
Khoảng thời gian này, cô với Đoạn Chước cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, người đàn ông không thích nhắn tin, nếu cô không chủ động tìm anh, thì căn bản là anh cũng sẽ không chủ động tìm cô.
 
Nói là có mâu thuẫn, căn bản cũng không phải, bởi vì Đoạn Chước không nhận ra được cái gì cả.
 
Giữa tháng 1, nhiệt độ lạnh hơn một chút.
 
Buổi trưa ngày thi cuối cùng, cô có đề cập tới chuyện ngày mai được nghỉ với Đoạn Chước, anh liền nói buổi tối sẽ đưa cô đi ăn.
 
Buổi chiều, sau khi ra khỏi phòng thi, cô nhận được tin nhắn của Đoạn Chước, đối phương nhắn tới tên của một hội quán, bởi vì mấy ngày nay Trình Lập có chuyện nên đã xin nghỉ phép, vì thế bảo cô trực tiếp tới đó.
 
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
 
Tri Miên cũng không biết tại sao anh lại đưa cô đến ăn cơm ở loại nơi như vậy, cũng không nghĩ nhiều. Thu dọn xong vali, rồi từ ký túc xá đi ra ngoài, cô phát hiện bầu trời đột nhiên âm u, mây đen trĩu nặng trên đầu.
 
Hình như sắp mưa rồi.
 
Cô bắt xe buýt của trường đến cổng phía nam đại học C.
 
Hôm nay, các trường đại học và cao đẳng gần đây đều nghỉ lễ, người đứng đầy ở trạm xe buýt, xe vừa đến là đám học sinh liền dồn lên như thây ma.
 
Tri Miên nhìn hành lý túi to túi nhỏ trong tay, từ bỏ ý định đi xe buýt, lấy điện thoại ra gọi taxi.
 
Trên app hiển thị người xếp hàng rất nhiều, dự kiến phải ​​đợi mười lăm phút.
 
Tri Miên ở bên đường chờ đợi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ trung niên: 
 
“Tri Miên ———”
 

Một người phụ nữ ăn mặc quê mùa bước đến gần cô, giọng điệu kích động: “Tri Miên, vậy mà lại là cháu thật, vừa nãy dì nhìn thấy từ xa, liền cảm thấy rất giống!”
 
Tri Miên giật mình, lập tức nhớ lại ———
 
Người phụ nữ trước mắt này là dì nhỏ của cô, gia đình họ hàng thứ hai thu nhận cô năm đó, cũng chính là mẹ của Diệp Lỗi, Phan Phân.
 
Sau khi chạy khỏi nhà họ hàng, những năm gần đây, Tri Miên cũng không có liên lạc lại với bà ta, chỉ có một lần duy nhất là vào giao thừa năm ngoái, hôm đó cô cùng với Đoạn Chước đi dạo trong trung tâm mua sắm, thì đúng lúc gặp phải Phan Phân và Diệp Lỗi.
 
Lúc đó Đoạn Chước dắt cô đi ngang qua bọn họ, vẻ mặt Phan Phân kinh ngạc, chắc là không ngờ rằng cô không những còn sống, mà còn sống tốt hơn những gì bọn họ nghĩ quá nhiều.
 
Sau đó, Tri Miên nhìn thấy, bọn họ còn lén lút theo dõi cô trong một thời gian, dường như muốn nhìn trộm cuộc sống của cô.
 
Lúc trước, khi sống ở nhà Phan Phân, Phan Phân suốt ngày nói bóng nói gió cô, bây giờ, không những không lạnh nhạt, mà ngược lại, còn trở nên thân thiết như vậy, thật khiến người khác cảm thấy quái lạ.
 
Tri Miên không chịu được cái sự nhiệt tình như vậy, chỉ nhàn nhạt đáp lại, đối phương hỏi: “Cháu học ở đại học C sao?”
 
“Ừ.”
 
“Ôi cháu học cũng tốt thật, Lỗi Lỗi còn phải lưu ban một năm, bây giờ đang học lớp mười hai ở trường số 6 bên cạnh, hôm nay dì đến đón nó, không ngờ là đúng lúc lại gặp được cháu, thật là quá trùng hợp rồi, có muốn về nhà ngồi một lúc không?”
 
“Không cần.”
 
“Năm đó, sau khi cháu đi, dì rất lo lắng cho cháu, đi khắp nơi tìm cháu cũng tìm không được.”
 
Phan Phân nghĩ về hồi xưa rồi ôn chuyện một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Vậy bây giờ cháu… sống ở đâu vậy?”
 
Trong phút chốc Tri Miên không biết nên trả lời như thế nào.
 
“Dì nghe Lỗi Lỗi nói, khoảng thời gian trước có nhìn thấy có một người đàn ông đưa đón cháu ở cổng trường, bây giờ chắc cháu cũng sống tốt lắm nhỉ?”
 
Tim Tri Miên đập một cái, trực tiếp nhìn bà ta: “Bà, rốt cuộc thì bà muốn nói cái gì?”
 
Phan Phân cười một cái, cuối cùng đi vào chuyện chính: “Tri Miên, cháu xem… lúc bé cháu cũng ở nhà dì một năm, lúc đó bác của cháu chỉ đưa cho dì ít tiền, nhà dì vẫn phải cung cấp thức ăn, quần áo rồi tiền đi học cho cháu.”
 
“Cháu phải biết ơn với nhà dì, đúng không?”
 
“Gần đây, trong nhà muốn mở một cửa hàng quần áo, nhưng vẫn luôn không có đủ tiền, cháu xem xem có thể… giúp dì một chút không?”
 
Tri Miên ngay lập tức hiểu ra.
 
Chẳng trách Phan Phân lại đến đây chào hỏi cô nhiệt tình như vậy, hoá ra là bởi vì tiền.
 
Tri Miên mặt lạnh xuống: “Tôi không có tiền.”
 
Phan Phân nghe cô từ chối dứt khoát như vậy, cau mày lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
 
“Tri Miên, không phải bây giờ cháu trèo lên cành cao, hẹn hò với một người đàn ông giàu có, sống tốt rồi sao? Con người sống là phải biết trả ơn mà, đúng không? Cháu không có tiền, vậy cháu có thể hỏi bạn trai cháu, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp đó….”
 
Tri Miên nghe những lời nói trong ngoài xúc phạm của Phan Phân, đôi môi đỏ run rẩy, cắt ngang lời của bà ta: 
 
“Trước đây bác đưa cho bà tiền để chăm sóc cho tôi, chắc là dì cũng biết số tiền này là từ đâu ra đâu nhỉ? Hơn nữa, bà cầm số tiền này, cuối cùng đã làm cái gì?”
 
“Trước đây bà đối xử với tôi như nào, bà đã quên hết rồi sao? Bà nói tôi là của nợ, chỉ mong tôi hoàn toàn biến mất, tiêu hết toàn bộ số tiền, liền đá tôi sang nhà khác, bây giờ bà mở miệng ra muốn tìm tôi đòi tiền, bà không thấy xấu hổ à?” Tri Miên hung hăng chất vấn.
 
Phan Phân nghẹn lời, không ngờ rằng đứa con gái luôn nhẫn nhục chịu đựng năm nào lại có thể nói ra những lời như vậy.
 
“Một đồng tôi cũng sẽ không cho bà.” Tri Miên gằn từng chữ một. “Cũng mong bà đừng có đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”
 
“Mày…”
 
Tri Miên không chú ý lời của bà ta, kéo vali rồi trực tiếp rời đi, chưa đi được hai bước, Phan Phân liền đuổi theo, hổn hển tức giận chửi mắng:  
 
“Cái đồ vô ơn nhà mày! Tri Miên, nếu như trước đây không có bọn tao, thì mày đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ nào rồi! Năm đó, đáng lẽ ra tao nên đuổi mày đi…”
 
Ánh mắt mọi người xung quanh không kìm nổi tò mò.

 
Tri Miên đi ngược lại với đám đông, bước chân bước ngày càng nhanh hơn, Phan Phân đuổi không nổi nữa, chỉ đứng đó chửi bới.
 
Cho đến khi tai không còn nghe được âm thanh gì nữa, thì Tri Miên mới thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay cầm quai xách run lên, hơi thở dồn dập.
 
Tri Miên nhớ lại trước đây, khi ở nhà Phan Phân, Phan Phân thường xuyên bắt cô dùng tay giặt quần áo dày của cả gia đình vào mùa đông, chỉ cần cô làm có chút không tốt, thì Phân Phan đều sẽ chỉ vào mũi cô, mắng chửi đủ lời khó nghe.
 
Có lần, cô khóc, Phan Phân liền trực tiếp tát cô, một nửa mặt sưng phù lên.
 
Cô chỉ có thể cắn răng, khóc cũng không dám khóc.
 
Bây giờ, Phan Phân lại không xấu hổ nói rằng cô phải biết ơn họ, thật đúng là hoang đường…
 
Tri Miên đi một lát, trên đỉnh đầu bỗng nhiên rơi xuống vài giọt mưa.
 
Mưa to hơn, người đi trên đường chạy nhanh đi tìm chỗ trú mưa, Tri Miên dừng chân lại, vội vàng lấy ô trong túi xách ra, thì vali bị người khác đụng đổ xuống đất.
 
Người đó chạy đi nói nhanh một câu xin lỗi, sau đó tiếp tục chạy, không hề quay đầu lại nhìn.
 
Tri Miên cúi xuống nhặt chiếc vali bẩn thỉu lên, túi đeo trên vai tuột ra, suýt nữa rơi xuống đất.
 
Cô đứng dậy, đặt túi chăn bông vào vali, một tay giữ lấy, một tay lấy ô từ trong túi, khó khăn chiếc ô ra, tay kia trượt mở màn hình điện thoại bị giọt mưa nhỏ lên, mở khoá.
 
Cô vẫn chưa gọi được xe.
 
Che ô xiêu vẹo, một nửa áo khoác của Tri Miên bị mưa làm ướt, cô nhìn cơn mưa tầm tã trước mặt, gọi điện thoại cho Đoạn Chước trước.
 
Lúc cô cần sự giúp đỡ nhất, cô vẫn nghĩ tới anh đầu tiên.
 
Phía bên kia của thành phố, hoàng hôn sắp lặn, một cơn gió nhẹ thổi qua hòn non bộ ở sân trong của hội quán người Hoa.
 
Trong đình, hương trà lan tỏa, người đàn ông đặt một tách trà xuống trước mặt Đoạn Chước: “Vì vậy lợi nhuận của khoản đầu tư này, đến lúc đó khẳng định đó sẽ là khoản lãi lớn nhất của cậu, cùng lắm là, để Lâm Quốc kiểm tra lần nữa cho cậu, cậu chắc chắn sẽ yên tâm.”
 
“Ài, các cậu đừng tưởng tớ không biết đây là lấy tớ ra khai đao nhé.”
 
“Đây gọi là cậu đi theo anh Chước có thịt ăn đó…”
 
Đoạn Chước vắt chéo chân, cười nhạt, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại trên bàn vang lên.
 
Cầm lên xem, trên đó hiển thị “Cửu Nhi.”
 
Anh nghe máy. “Alo.”
 
Giọng Tri Miên rất thấp: “Đoạn Chước, bây giờ anh có thể đến trường một chút đón em được không…”
 
Cô vừa định nói trời mưa rồi, Đoạn Chước lại trực tiếp nói: “Bây giờ anh vẫn đang bàn công chuyện, bên cạnh có người, không phải nói với em rồi là em tự mình gọi xe qua đây sao?”
 
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
 
Tri Miên nắm điện thoại, hạt mưa theo gió lạnh tạt vào mặt, làm mờ ánh mắt.
 
Từng giọt lăn xuống cổ áo, lạnh giá và tê buốt, khiến cô phút chốc tỉnh táo lại vài phần.
 
Đáng lẽ cô nên nghĩ tới kết quả.
 
Có anh hay không, đối với cô mà nói, căn bản không có gì khác biệt.
 
Tri Miên cụp mắt, kìm nén mọi cảm xúc: 
 
“Được.”
 
Nói xong, cô trực tiếp tắt điện thoại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui