Nghe thấy tiếng hét, Jonathan mở cửa đi vào hỏi." Có chuyện gì vậy?".
Trong bóng tối Omar không biết ai hoảng sợ hét lên." Ai đó đừng hại tôi".
Jonathan Mỉm cười nói." Là em Jonathan đây, anh ra đây đi".
Biết đó là Jonathan cậu bình tỉnh lại, hỏi." Đây là đâu vậy?".
Jonathan đáp." Anh đang ở nhà em".
Nghe thấy Omar đứng dậy, đi ra ngoài.
Vừa bước ra, cậu thấy những món ăn đơn sơ, mà mùi lại thơm đến vậy.
Omar hỏi." Jonarhan Anh ăn được không".
Jonathan mỉm cười bảo." Anh cứ ăn đi, Em đã ăn rồi đó chỉ là đồ thừa thôi".
Omar tức giận hỏi." Em muốn anh ăn đồ thừa sao".
Jonathan bình tỉnh đáp." Dù nó chỉ là đồ thừa, nhưng anh thà chết đói chứ không ăn đồ thừa sao, anh đã sống kiểu này bao lâu rồi mà còn giữ sĩ diện vậy".
Nghe vậy Omar ngồi xuống ngẩm nghĩ.
Rồi cậu nói." Thôi được, kiểu gì mình cũng không còn đường để đi".
Rồi Omar ăn hết những món đồ ăn còn lại dù nó chỉ làm cậu diệu đi cơn đói.
Sau khi Omar ăn xong Jonathan bước lại nói." Em không muốn ở lại đây nữa, ngày mai hai người ta sẽ lên đường tiến về phía đông tiếp thôi".
Omar gật đầu nói." Được thôi ngày mai ta sẽ đi tiếp, con giờ thì hãy nghỉ thôi." Jonathan liếc mắt nhìn Omar nói.
Anh nghỉ đi em phải đi săn đây.
Sáng ngày 1 tháng 4 năm 1839 Omar và Jonathan cách thị trấn Liberté 25 km.
Sau buổi ăn sáng, hai người họ tiếp tục cuộc hành trình.
6 Tiếng sau, hai người họ đã vượt qua đoạn đồi núi, đi đến đồng bằng.
Họ dừng lại nghỉ chân lại nghỉ chân bên một con suối nhỏ nghỉ ngơi, xunh quanh chỉ là những khoảng đất rộng vài km, mà không có một bóng cây, ngọn cỏ hay động vật.
Sau khi tiếp nước Omar và Jonathan tiếp tục lên đường.
Họ đi thêm được một đoạn nữa những thảm cỏ xanh, và rừng cây bạt ngàn bắt đầu hiện ra.
Khi chỉ còn vài trăm mét, Jonathan nổi hứng nói." Anh với em chơi trò này không, ai chạy đến khu rừng đó trước sẽ chở thành người chỉ huy, anh chơi không".
Omar gật đầu nó," Được thôi hai ta chơi nào." Rồi hai người họ cấm đầu vào chạy, được một lúc Jonathan bỏ xa Omar.
Nhưng vì Jonathan chỉ cấm đầu vào chạy mà không để ý phía trước là một thung lũng.
Khi phát hiện ra, Jonathan đã không dừng lại kịp khiến cậu lăn long lóc xuống con dóc.
Omar cháy đến, Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy một ngôi làng nhỏ giữa thung lũng.
Omar nhìn xuống thấy Jonathan đang nằm, cậu hỏi." Jonathan em ổn chứ.
Jonathan ráng đứng dậy nói." Em Ổn, chỉ bị trầy xước thôi,, anh xuống đây đi em thấy đồ ăn rồi".
Omar thở phào nhẹ nhỏm rồi trượt từ từ xuống.
Rồi Omar hỏi." Ở đâu?.
Jonathan chỉ tay về ngôi nhà đối diện nói"." Bên kia là cả một vườn trồng bắp ngô ta qua đó trộm đi".
Omar đáp." Chúng ta có thể hỏi xin mà, anh nghĩ những người ở đây không xấu đâu".
Jonathan ngạc nhiên nhìn nói." Anh bị điên à, mọi trên thế giang này chỉ coi chúng ta như cỏ rác, anh xin cũng như không." Nghe vậy Omar đáp.
Được thôi ,em đi trước đi".
Jonathan đi ra thì chỉ thấy một con đường vắng vẻ.
Từ đầu con phố, bỗng xuất hiện một tên địa chủ mặc trang phục sang trọng, đi cũng với 4 tên lính vừa, đi vừa hét to lên." Ba ngày nữa nếu bọn mày không trả hết tiền thì ngôi làng này, cũng như bọn mày sẽ không còn nữa." Rồi hắn bỏ đi.
Hắn vừa đi, Jonathan và Omar không để ý gì mà chạy nhanh qua con phố đối diện.
Hai người họ liên bẽ những trái bắp trên cành, ăn không chịu dừng lại.
Bỗng từ trong nhà, một cô bé, cùng một người đàn ông cầm súng bước ra.
Omar phát hiện Liền nói nhỏ với Jonathan." Cuối đầu xuống có một người đàn ông có súng đang tới chỗ chúng ta".
Nghe thấy Jonathan rút một con dao từ lưng ra, Omar ngạc nhiên hỏi." Em rút dao để làm gì".
Jonathan im lặng, nhân lúc người đán ông không để ý, Jonathan chạy ra kề con dao rỉ sét vò cổ cô bé theo sau.
Người đàn ông phát hiện ra quay đầu lại nhắm vào người Jonathan, hắn bảo." Mày thả con gái tao ra, không tao bắn mày".
Omar chạy ra can." Hai người dừng lại đi, Jonathan bỏ dao xuống".
Mặc kệ lời Omar nói, Jonathan vẫn cầm khư con dao trên tay.
Từ trong nhà người mẹ nghe tiếng cãi vã liện chạy ra, thấy con gái mình bị kề dao và cổ người mẹ quỳ xuống van xin.
" Tha cho nó đi, gia đình tôi đã chịu quá nhiều mất mát rồi, tôi không muốn mất mó nứa đâu.
Tha cho nó hai cháu muốn gì cũng được".
Tay Jonathan vẫn giữ chặt con dao, nhưng những giọt nước mắt đã rơi, cậu ráng kiểm chế nói." Nếu cháu bỏ dao xuống chu sẽ bắn cháu".
Cha của cô bé hạ khẩu súng xuống nhẹ nhàng nói." Ta sẽ không bắn ai cả hãy thả cô bé ra đi, các cháu muốn gì cũng được".
Jonathan nghe thấy liền bỏ con dao và thả cô bé ra, cô bé sợ hãi chạy lại ôm lấy người bố.
Rổi ông nhìn lên hỏi." Hai chú muốn gì?".
Jonathan ngã người vào thành ngôi nhà, nước mắt cứ chảy ra nói.
" Bọn cháu cần một gia đình"....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...