The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Sau khi đã có thể cảm nhận được một dấu hiệu ổn định hài hoà của nguồn năng lượng bá đạo ấy, Evan mới ngưng kết ấn và thu hồi lại năng lượng của chính mình. Cậu lấy ra từ trong túi quần một sợi dây chuyền có treo một viên đá sapphire hình giọt nước, đeo lên cổ cô. Thoáng trong phút chốc, lực lượng cường đại biến mất cứ như nó chưa hề tồn tại.

Tấm màn trong màu xanh lục bao bọc lấy Mia lập tức tiêu tan đi. Cô chợt hít vào một hơi đầy rồi thở ra, trông nhẹ nhõm hệt như vừa mới thoát khỏi một chuỗi đày đoạ kinh hoàng.

- Hm...? Sao mình lại ở đây...?

Vừa mở mắt ra, cô đã bị khung cảnh quen thuộc làm cho hoang mang. Nếu như cô nhớ không lầm, thì cô đang bị dồn vào một con hẻm tối với đám sâu bọ của Hina. Cô còn tưởng mình sắp bị một trận nhừ tử, thế nhưng lúc này cô lại ngồi xếp bằng trên giường của mình.

Chờ đã, Mia ngửi thấy một mùi hương.

Một mùi thơm của cơ thể, của mái tóc.

Của một người nào đó mà cô-không-muốn-nghĩ-tới.

Như muốn tạt một xô nước lạnh vào mặt của Mia vì đã có suy nghĩ như thế, trên lưng cô bỗng nhiên có những cái quẹt nhẹ bởi những ngón tay của ai đó đang kéo lại dây khoá cho cô.

Người ấy lúc nào cũng chạm cô bằng tất cả sự dịu dàng. Không quyến rũ như Kyle, không chiếm hữu như Josh, không tinh nghịch như David.

Sự ôn nhu đặc biệt duy nhất dành cho cô, chỉ có thể là của Evan.

Cô cảm thấy mình thật sự là quá ngu ngốc đi. Cô đang cố gắng làm cái gì vậy? Nó chẳng khác gì một trò tiêu khiển mua vui giúp cô giết thời gian cả. Và nó lại còn gây ra tổn thương cho cậu. Chắc chắn là thế rồi.


Evan trầm mặc không nói gì khi thấy Mia rõ ràng là biết cậu đang ở đây nhưng vẫn không có lay chuyển, cậu hạ ánh mắt xuống, một tầng cảm xúc kìm nén xuất hiện thoáng qua trong mắt cậu, rồi lặng lẽ toan rời đi.

Nhưng mà, một bàn tay khác đã chộp lấy cánh tay của cậu, giữ cậu lại.

- Xin lỗi.

Evan không khỏi ngẩn người.

Xin lỗi sao?

Cô không cần phải nói ra điều đó. Vì dù thế nào, cậu vẫn chưa hề trách móc cô đến một lần.

Chỉ cần cô còn ở đây, trong tầm mắt của cậu, thế là đã quá đủ rồi.

- Thật sự, thật sự, tớ thật sự không xứng đáng cái danh bạn thân này với cậu. Tớ đã gây ra bao nhiêu khó khăn cho cậu, rồi lại phủi tay trốn tránh trách nhiệm. Có lẽ, tớ đã quá quen với việc cậu luôn ở bên cạnh tớ. Tớ đã quá dựa dẫm, quá ích kỷ, quá đòi hỏi ở cậu. Tớ cũng không biết vì sao tớ lại trở nên như thế này nữa? Evan...tớ bị làm sao vậy?

Mia ngước mặt lên, ban đầu ánh mắt còn lạc đi xung quanh không chịu ngưng, nhưng cuối cùng, cô cũng gom lại đủ dũng khí để đối mặt trực tiếp với cậu, mắt đối mắt.

Cô hoài nghi. Cô lo lắng. Cô sợ hãi. Có cảm giác cô đã không còn có khả năng kiểm soát được cơ thể này, lí trí này nữa. Có những khi cô giống như là ngất lịm đi một giấc, lần tiếp theo mở mắt đã là một mảng hỗn độn do chính cô làm ra, đến cô cũng bị doạ sợ.


Cô nửa muốn biết được sự thật, nửa muốn nhắm mắt bịt tai ngó lơ mọi thứ, xem như mình ngu ngốc không nhận ra điểm bất thường về chính mình.

Từ khi nào, Mia đã trở nên tầm thường đến thế? Chạy trốn, tự lừa gạt chính mình, đó là những việc mà Mia Feralaviere vốn luôn kiêu hãnh lại có thể làm sao?

- Evan, cậu biết là cậu có thể bỏ đi bất cứ lúc nào cậu muốn mà. Ở bên cạnh một kẻ vô dụng khó ở như tớ đây thì có tốt lành gì đâu chứ?

Cô chẳng còn hi vọng gì. Nếu như bây giờ Evan có mong muốn dứt khỏi Mia, cô cũng chẳng có gì để bàn thêm nữa, vì điều đó là lẽ đương nhiên.

Mia đã độc thoại suốt từ lúc tỉnh lại tới giờ, đến lúc này mới có động tĩnh từ phía Evan.

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay của cậu choàng qua vai cô, để cô tựa đầu lên vai cậu. Bàn tay năm ngón thanh mảnh của Evan luồn qua những lọn tóc đen như màu vũ trụ của Mia, dịu dàng chải vuốt.

Cứ thế, Evan vẫn an an tĩnh tĩnh kề vai cô, vuốt tóc cô thật nhẹ nhàng. Không có bất cứ thanh âm gì phát ra, chỉ có hơi thở của hai người cứ chốc chốc lại phà ra khe khẽ.

Nếu là Evan của ngày xưa, khi cậu mới chỉ là một cậu bé bị sai vặt đi làm bạn của cô bé đơn côi đó, chắc chắn sẽ không bao giờ tin nổi sẽ có một ngày trong tương lai chính mình là người quỵ luỵ, bao dung, ôn nhu hết mực với cô bé năm nào.

Mia có một chút bồn chồn không yên khi Evan chỉ lặng im không đáp như vậy, nhưng những xúc cảm mềm mại trượt trên mái tóc của cô đã sớm vỗ về tâm trạng như sấm chớp mưa bão trong cô.


Cả cuộc đời này của cô đều không cha không mẹ, không bè bạn, không gì hết. Trong kí ức của cô chỉ tồn tại một mình hình bóng của Evan, vẫn cứ luôn ở đó, không hề rời xa cô nửa bước, tuỳ lúc gọi cũng sẽ có mặt. Mia đã học được thế nào là cô đơn, thế nào là hạnh phúc, thế nào là phấn khích, từ khi cậu xuất hiện trong đời cô.

Mia biết chứ. Cô biết ngày đó Evan không đơn thuần đến một cách ngẫu hứng. Trông Evan lúc đó cũng có khác cô là bao nhiêu, một cậu bé như thế thì làm sao mà có cảm xúc gì cơ chứ? Cậu đến với cô cũng chỉ là vì có ai đó khiến cậu làm thế mà thôi.

Tuy rằng có thể mục đích ban đầu cậu tiếp cận cô là không minh bạch, nhưng mà, cũng là cậu bé đó, đã thay đổi trước. Không biết vì điều gì, cậu đã bắt đầu trở nên chân thật hơn, gương mặt vô cảm kia cũng đã có thay đổi, rồi không biết từ bao giờ, cô cũng đã học theo cậu, cũng đã học được những cảm xúc mới.

Mia thích nhất là được ở bên Evan.

Ban đầu, là với tư cách của một người bạn thân đơn thuần, cười cùng cười, khóc cùng khóc, phá phách cùng phá phách.

Nhưng mà, bây giờ, có một chút thay đổi rồi.

Cô thích cậu.

Thích cậu.

Rất rất thích cậu.

"Thích" của cô không phải là cảm giác thích của một nữ sinh trung học cảm nắng một cậu chàng đồng học nào đó. Cô không ngượng ngùng, không đỏ mặt, không lúng túng khi đứng trước cậu.

"Thích" của cô, mang tính chất của một thứ gì đó còn sâu sắc hơn thế nhiều. Đó là thứ tình cảm mà chỉ có người đã mang trong mình thứ đó thật lâu mới có thể có mà thôi. Cô sẽ thấy thật an tâm, yên bình khi ở bên cậu. Cô sẽ nghĩ rằng nếu như họ lúc nào cũng như vậy mãi mãi thì hay biết mấy. Có những lúc không ai nói với ai, nhưng lại hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Có những khi giận hờn, nhưng chỉ cần trao nhau một ánh mắt, ôm một cái thôi, mọi chuyện sẽ trở về như cũ.

Bên cạnh đó, còn có tồn tại một cảm giác khác. Một loại khát vọng muốn chiếm hữu thật mạnh mẽ đang bập bùng trong trái tim. Mong muốn cậu sẽ là của một mình cô.


Cái này, người ta thường gọi đó là "yêu" sao?

Điều đó, không rõ có phải là tốt hay xấu nữa.

Mia không muốn Evan phải chịu tổn thương chỉ vì sự ích kỉ và ham muốn cá nhân của mình đâu. Cũng bởi vì những băn khoăn này, cô mới thật sợ hãi khi nghĩ đến việc cô đã nảy sinh tình cảm với cậu. Vậy nên, cô đã nhiều lần chạy trốn, nhiều lần trút giận lên cậu cũng chỉ vì cô đang gặp bế tắc mà thôi.

- Tại sao lại do dự?

Ngón tay trỏ đang chống lên nệm giường của Mia bỗng giật một cái.

Lại là giọng nói đó. Một giọng nói cứ thỉnh thoảng sẽ đột ngột vang vọng trong tâm trí của Mia.

Không phải là của ai khác. Đây là giọng của chính bản thân cô, chỉ có điều, khi nghe vào đều sẽ có cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt, cứ như bị một thứ lực lượng áp đảo nào đó chèn ép vậy.

Giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi để Evan không phát hiện ra điều bất thường, nhưng thực ra Mia đã thử đáp lại giọng nói đó bằng tiềm thức.

- Cô là ai? Tại sao lại hết lần này đến lần khác xuất hiện bên trong đầu tôi? Có phải chính cô là người đã khiến tôi trở nên kì lạ như thế?

- Ta? Bản thân ngươi còn không biết thì cũng không có tư cách nói ra câu này. Còn chẳng phải ta chính là ngươi sao?

- Cô nói cái gì? Nếu như là chiêu trò gì của kẻ thù thì tốt nhất là nên dừng lại đi. Cô muốn gì?

- Ngươi không tin sao? Ta thì lại không có lí do gì để lừa gạt ngươi cả. Ta, chính là con người thật của ngươi, đã ở bên trong ngươi, đã bị phong ấn trong ngươi từ lúc ngươi mới sinh ra. Ta đã ngủ một giấc thật dài, cho tới khi dòng máu huyết tộc của ngươi trỗi dậy. Ngươi có nhớ không? Ngày xưa ngươi chẳng là thứ gì cả. Sống với thân phận là con người, thế nhưng cũng chẳng phải là con người. Ngươi vô cảm, ngươi tựa hồ chẳng khác gì một cái vỏ. Bởi vì ta vẫn còn đang ngủ. Cho đến khi cậu ta đến, cảm xúc và tính cách của ngươi đều hình thành từ cậu ta. Ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, chỉ là, chúng ta chính là một. Cũng giống như con người, đều có mặt biểu lộ ra bên ngoài khi tiếp xúc với xã hội, mặt còn lại chỉ xuất hiện khi chỉ có một mình. Chúng ta cũng như thế. Ngươi chính là mặt sáng, còn ta là mặt tối. Ta là những điều thật tâm nhất mà ngươi cố gắng kìm nén. Ta là dục vọng, là cơn thèm khát của ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận