The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Sát khí nồng đượm nhất thời khiến cho Louise như chết trân tại chỗ. Con sói mặc dù còn chưa phải ở trong nguyên dạng khổng lồ của nó, nhưng khí thế bức người giống như trên chiến trường ngày ấy vẫn là đồng dạng, không, thậm chí là còn đáng sợ hơn trước.

Giây phút ấy, hắn đột nhiên nhận ra một sự thật hãi hùng: nó chính là thuộc về một dòng dõi thần thú thượng cổ, Băng Sơn Tuyết Lang, tưởng như đã tuyệt chủng từ lâu.

- 3.

Nó bắt đầu đếm. Theo sau tiếng đếm, nó liền tiến lên một bước. Dấu chân của nó hằn trên đám lá khô, dẫm nát bấy.

- 2.

Hàm răng sói nhe ra dữ tợn, và thậm chí tiếng gầm gừ của nó dường như có thể làm lay chuyển cả một khu rừng.

- 1–

... Hình như ba tiếng đếm này của nó cũng hơi nhanh quá rồi thì phải??

- Tôi, tôi đến là để trả công chúa về cho các ngươi...!

Cuối cùng Louise cũng kịp thoát khỏi áp lực để lên tiếng minh oan. Hắn vén mũ trùm đầu của Mia xuống như để chứng minh cho con sói lời của hắn chính là thật.

- Cái gì...?! Chủ nhân vì sao lại ở chỗ ngươi?! Và tại sao ngài ấy lại trông như thế này?!

Vừa trông thấy Mia, Alexander chỉ thốt lên một tiếng trước khi phi tới và dùng mũi cọ cọ vào má cô, trán nhíu lại, biểu cảm đã trở nên vô cùng lo lắng.


- Để giải thích ra thì hơi dài dòng. Tóm lại, nếu ngài sói đã ở đây rồi thì cũng tiện hơn cho tôi. Vốn dĩ tôi còn đang loay hoay làm sao để thoát khỏi khu rừng và đưa cô ấy trở về vương cung đây. May sao có ngài xuất hiện kịp thời. Nhưng bây giờ, quan trọng nhất vẫn là để công chúa trở về nghỉ ngơi trước. Sau đó, các người có bao nhiêu câu hỏi, tôi cam đoan sẽ thành thực trả lời toàn bộ.

- Nếu như bọn ta muốn giết ngươi thì sao? Đừng quên, ngươi chính là kẻ đã giúp gã khốn kia bắt cô ấy đi!

- ... Nếu đã như thế, Louise cung kính không bằng tuân mệnh.

Giống như là không nghĩ đến sẽ nhận lại phản ứng này của hắn, Alexander chỉ im lặng nhìn đối phương, tròng mắt trấn tĩnh lại lạnh lùng không biết rốt cuộc là đang có suy nghĩ gì.

Sau đó, cũng chẳng nói chẳng rằng, thân hình của nó đột nhiên loé sáng. Trong hào quang, bóng dáng của nó lớn dần, lớn dần, cuối cùng khi ánh sáng biến mất, nó đã không còn là một chú sói bình thường, mà là một con sói khổng lồ, cao đến cả thước.

- Lên đi.

Nó hất mặt, ra lệnh một tiếng. Louise cũng không nói nhiều hơn một tiếng cảm ơn sau khi đã nhảy lên ngồi trên lưng nó, tay vẫn ôm chặt lấy Mia.

- Mia, đây chính là nhà của em. Từ giờ sẽ không sao nữa rồi.

Không hiểu vì sao, lúc nói ra một lời này, Louise lại cảm thấy sống mũi mình cay cay.

Mia vẫn say giấc nồng, không hề hay biết đang có một người vì sắp phải chia xa mà nén lại xúc cảm muốn khóc.

Thời gian trôi tựa như một cái chớp mắt, vương cung ma mị lại không kém phần hoa lệ đã sừng sững trước mặt.


- Alex!

Bên trong cung điện bỗng có một bóng người chạy ra, trông điệu bộ hớt hải, tựa như vốn đã trông ngóng điều gì từ trước.

- Có thật là... cậu đã đánh hơi ra onee-sama ở đó không...?!

Cô gái vừa hỏi xong, lúc này mới nhận ra còn có ai đó đang cưỡi trên lưng của Alexander.

Người kia liền nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng. Trên tay bế thêm một đứa trẻ.

- Không sai. Đúa trẻ đó chính là chủ nhân.

- Onee-sama...! Chị vẫn còn sống...! Nhưng còn ngươi! Đây rốt cuộc là ý gì?!

Nếu như Samantha mừng rỡ vì gặp lại Mia một phần, thì cô lại cảnh giác mười phần vì kẻ nọ vốn chính là thiên địch của ma tộc nói chung và huyết tộc nói riêng.

Louise đổ mồ hôi hột. Khỏi phải nói, bản thân hắn ở trong mắt bọn họ chính là có bao nhiêu đáng ghét. Chẳng có ai lại đi tin một tên thiên thần như hắn vậy mà lại giữ công chúa ma cà rồng ở bên mình mà không có mục đích nào ở phía sau cả.

- Sam! Đây là có chuyện gì?!

Lại có một người từ bên trong chạy ra. Lần này là một chàng trai.


- Anh Kyle...! Chị ấy hoá ra là đang ở trong tay tên thiên thần này!

- ... Xin chào. Trước tiên, các vị làm ơn hãy bình tĩnh và nghe tôi giải thích có được hay không?

Và hắn không biết rằng mình sẽ phải lặp đi lặp lại một câu để trấn tĩnh bọn họ thêm bao nhiêu lần nữa mới được đây.

.
.
.

Louise không ngờ rằng, chào đón mình lại là một cảnh tượng như thế này.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Máu khô dính trên sàn nhà, thấm vào thảm trải đất.

Đều là máu của thiên thần.

Những thiên thần được điều xuống ma giới để truy tìm tung tích của kẻ đào tẩu không biết là đã có những loại suy nghĩ ăn gan hùm mật gấu nào, lại tưởng huyết tộc nếu như không còn ả công chúa thì sẽ không thể chống đỡ được, liền cả gan xông vào cung điện lùng sục mà không nhận ra rằng, cơn thịnh nộ của huyết tộc chính là đáng gờm hơn chúng nghĩ nhiều.

Chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn nếu như chúng rơi vào tay của "kị sĩ hắc ám", ít ra với bản tính của hắn, hắn sẽ tiễn chúng đi ngay lập tức, không nhiều lời. Tuy nhiên, chúng lại rơi vào tay của tên quản ngục khét tiếng.

Đó chính là lí do tại sao mà Louise đang phải chứng kiến cảnh những kẻ từng được gọi là đồng loại của mình đang lăn lộn thê thảm trên đất, còn kẻ hành hình thì vứt dây roi đi, gương mặt trẻ măng dính máu như bừng sáng lên khi hay tin công chúa đã về. Chỉ có điều, sự tồn tại của Louise dường như không hề có cân nặng nào ở trong mắt cậu ta.

Và giờ, khi tiểu công chúa đã được đưa về phòng sau khi tất cả những thân cận đều đã nhìn qua mặt cô ấy một lần để an lòng, Louise đang phải đối diện với hàng loạt những ánh mắt đi từ thù ghét, đề phòng, nghi hoặc, cho tới lãnh khốc, khinh bỉ, và vô tình.

Điều duy nhất mà hắn có thể làm cũng chỉ là thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Vốn cũng chỉ đơn giản có thế mà thôi, nhưng áp lực từ mọi hướng đều dồn về phía hắn khiến hắn có chút khó thở.


Duy chỉ có một thứ làm cho hắn để ý.

Trưởng lão Frederick, Đại tiên tri Selina, đội trưởng đội cận vệ Josh Danville, Kyle Hudgen tiên sinh, quản ngục David Houston, tiểu thư Samantha, tuyết lang Alexander. Những cận thần của công chúa, kể cả những vị tưởng như đã rơi xuống nham thạch mà chết, tất cả đều đã ở đây.

Chỉ trừ cậu ta.

- ... Tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết. Các vị có thể tin hoặc không tin, nhưng chuyện tôi trả công chúa của các vị trở lại là sự thật. Còn lại, có giữ được cô ấy hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của các vị rồi. Hiện tại... Louise chỉ là một kẻ lang bạt không chốn dung thân, nếu như không muốn nói cũng là đối tượng bị truy nã bởi thiên giới. Vì vậy, các vị không cần thiết phải đề phòng tôi.

- Dẫu vậy, tội của ngươi vẫn là không thể nào thoát khỏi. Không còn là thiên thần thì sao chứ? Ngươi có đem điện hạ của ngày ấy trả lại được đâu?! Chi bằng giết ngươi rửa hận!

Josh không kiềm chế được phẫn nộ mà đứng phắt dậy, tuốt kiếm ra chĩa thẳng mặt Louise. Ấy vậy, Louise chỉ nhìn mũi kiếm phóng đại ngay mắt mình mà mặt không đổi sắc.

Cũng chẳng phải là lần đầu bị doạ giết. Nhiêu đây không thể khiến cho hắn nhảy dựng lên được.

- Đừng có mà làm loạn trước mặt ta. Trước khi đổ trách nhiệm lên đầu kẻ khác, sao không tự nhìn lại bản thân vô dụng đến mức nào mới phải khiến cho công chúa điện hạ xả thân để đem tất cả lũ trẻ con các ngươi trở về từ tro bụi hả?

Trưởng lão Frederick lên tiếng, âm vực từ tốn lại không hề che giấu uy nghiêm, lập tức khiến Josh thu liễm lại thái độ, ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Các ngươi thân xưng là cái khiên của điện hạ, vậy mà lại đẩy điện hạ vào hiểm cảnh, để cho địch nhân hoá ân nhân. Thế hệ trẻ các ngươi ăn no rửng mỡ lâu quá rồi có đúng không?

Bậc trưởng bối hiếm khi xen vào chuyện của hậu bối, nhưng một khi đã phải làm thế, ắt rằng chúng chẳng còn có thể làm gì ngoài việc cúi thấp đầu nhận lỗi.

- Thiên đế cường đại khó lường, vẫn xin huyết tộc trưởng lão đừng trách bọn họ không bảo hộ tốt cho cô ấy. Ngược lại, tôi tò mò không biết vì sao các vị thiếu gia đây vẫn... còn sống. Rõ ràng là tôi đã chứng kiến...

Louise hướng Frederick cầu tình, cũng nhân tiện đem thắc mắc của bản thân nói ra. Nhưng người trả lời hắn lại là một phu nhân ngồi ở bên cạnh trưởng lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận