Tiền tích cóp đủ, ta chuẩn bị khai trương một cửa hàng y phục nhỏ.
Được sự giúp đỡ của phu nhân lão bản, công việc cũng xem như là thuận lợi.
Bận rộn với cửa tiệm cả một ngày dài nên khi về nhà cũng tối muộn.
Việc kinh doanh càng tốt, sẽ có người ganh tị, lời đồn thổi cũng càng nhiều. Có đôi khi ta lo lắng A Thọ sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng hình như điều đó không xảy ra. A Thọ vẫn như cũ, thấy ta liền vui vẻ mà gọi nương tử, nương tử.
Hôm nay đóng của tiệm sớm, từ cửa hàng đi ra liền thấy những chú cún bé xinh được bày bán.
Ta có chút tò mò mà nhìn thêm một chút. Thấy vậy chủ sạp liền hỏi: “Vị tiểu phụ này, thích chúng sao?”
Ta sửng sốt một chút.
Chủ sạp nhấc ra vài con cún đưa đến trước mặt ta. Đặc biệt nhất trong đó có một chú cún nhỏ màu đen, riêng chỉ có 4 chân màu trắng, trông như đi tất vậy.
Ta vừa đưa tay vuốt ve nó thì đã được chủ sạp ấn vào tay, nói là quà tặng rồi quay người rời đi.
Để lại ta cùng cún con bốn mắt nhìn nhau.
Mập ú, tròn trùng trục, xúc cảm rất tốt.
Ta không nhịn được mà nhéo nhéo.
Nó ngao ngao mà kêu lên. Thật dễ thương, A Thọ có lẽ sẽ rất thích.
Hôm nay về sớm, hẳn là A Thọ còn chưa ra chờ ta.
Ta thong thả mà bước về nhà, đi ngang qua một đám trẻ đang chơi đùa vui vẻ.
Đến gần thấy bọn chúng đang hát một bài vè: “Ngốc tử hảo, ngốc tử diệu, ngốc tử nương tử nơi nào tìm? Bắt đầu nhảy hồ nước, sau lại trấn trên chạy, đáng thương tiểu ngốc tử, nương tử không thấy.”
Rất vần ha, cũng rất khiến người ta tức giận.
Quay đầu lại liền nhìn thấy A Thọ. Hắn vẫn vui vẻ mà chạy về phía ta, trong mắt tràn ngập ánh sáng: “Nương tử.”
Ta đưa cún con cho hắn, hắn cũng rất vui vẻ mà đón lấy.
Đưa cún cho A Thọ xong ta liền quay đầu mà nhìn lại phía lũ Đứa lớn nhất trong đám chột dạ mà không dám nhìn thẳng.
“Hài tử mà lại đi hát những lời không hay, có tin tỷ tỷ xé miệng đệ ra không.”
Tiểu hài tử thấy sợ liền oa oa khóc lớn.
“Không dám nói gì sao. Đệ là lão đại của bọn chúng cơ mà? Nói xin lỗi đi chứ.”
“Hay là chuyện xấu bọn chúng hùa theo đệ, chuyện tốt thì chúng không nghe.”
Đứa bé nghe xong, mắt liền trừng lớn: “Bọn chúng dám!”
Ta cười nhạo: “ Vậy đệ chứng minh cho tỷ tỷ xem, xem uy lực của đệ lớn đến đâu, có khiến bọn chúng nghe lời không. Nếu không thì về nhà mà tìm mẫu thân đệ khóc lóc đi.”
Nghe xong, đứa bé liền quay đầu quát lũ trẻ còn lại: “ Về sau không được hát, ai hát biết tay ta!”
Sau đó liền quay về phía ta, mặt mũi vênh váo: “Chờ xem, ngươi mà nghe thấy một lần nữa bài vè này, ta liền theo họ ngươi.”
Ta cười cười, kéo A Thọ về nhà.
A Thọ một tay ôm cún, một tay bị ta kéo. Ta không nhịn được mà hỏi hắn: “Chàng thường nghe những lời nói như thế sao?”
A Thọ gật gật đầu.
Những lời nói đó sẽ không ảnh hưởng gì đến ta, ta đi buôn bán quanh năm, da mặt đủ dày, nhưng A Thọ thì khác, thế giới của hắn vô cùng đơn giản.
Ta hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Chàng nghe được những lời đó có thấy buồn không?”
A Thọ suy nghĩ trong chốt lát, lắc lắc đầu: “Không buồn, không buồn.”
Ta có chút sửng sốt.
A Thọ véo tai cún con, thanh âm có chút kiêu ngạo: “ Bọn họ đều không biết nương tử nhà ta tốt như thế nào.”
Ta cong khóe môi, nghe hắn tiếp tục nói: “Ta chỉ nghe lời nương tử, những người khác nói gì đêu không nghe.”
Đừng có nói là...Hắn bị ta tẩy não rồi đó nhé.
Về đến nhà, A Thọ liền tìm một đống quần áo làm ổ cho cún con, yêu thích không buông tay.
Thời gian dần trôi, việc kinh doanh của cửa hàng cũng đi vào quỹ đạo. Khi đi làm về sẽ liền lập tức nhìn thấy có một người đang đứng chờ, bên cạnh còn có một chú cún phe phẩy đuôi chạy theo.
Cuộc sống cứ thế bình lặng mà trôi qua. Ngược lại, với người ngoài, họ nhìn chúng ta với biểu cảm kì lạ, có lẽ vì nghi thức “ Thê môn” trước mỗi bữa ăn mà ra.
Còn A Thọ vẫn cực kì thành kính mà đọc “ Thê môn” mỗi ngày.
- --Toàn truyện hoàn---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...