Nửa đêm canh ba, trăng sao thưa thớt, trời quang mây tạnh một mảnh trong sáng, mặt biển ôn hoà, xa xa truyền đến tiếng sóng vỗ nhè nhẹ.
Nằm ở trên giường, Hạ Mộ Nghiên lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hưởng thụ phong cảnh đẹp đẽ của thiên nhiên.
Có lẽ do thay đổi múi giờ lại lạ giường, cô tự nhiên rạng sáng tỉnh lại, mặc dù cố gắng ngủ lại, nhưng mắt không chịu nhắm đầu óc lại tỉnh táo quá mức.
Đáng lẽ cô phải mệt chết đi mới đúng, trừ việc ngồi rất lâu trên phi cơ, lại còn phải đáp ứng nhu cầu của chồng, chính là tên “vạn năm động dục thú” kia…..
Nghĩ đến anh dây dưa, cô lại không khỏi đỏ mặt, chịu không nổi quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
La Kế Đường đang ngủ, có vẻ thanh thản an tâm, bên mặt phải không bị thương, nhìn đúng là nhã nhặn tuấn mỹ, còn bên má trái có vết sẹo làm nền, lại làm cho anh có khí phách cùng dáng vẻ cứng rắn.
Đây là chồng của cô sao?
Phát hiện gương mặt lúc ngủ của anh thật bình thản, trong lòng Hạ Mộ Nghiên xẹt qua một trận rung động.
Nếu như bộ mặt anh luôn luôn như vậy, có thể sẽ đối xử với cô càng thêm dịu dàng không? Hay có thể thông cảm với cô hơn chăng? Có thể tôn trọng cô nhiều hơn nữa?
Nếu đây mới là bộ mặt chân chính của anh……
Là La Kế Đường chân chính …..
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé kìm lòng không được đưa lên sờ vào má trái của anh, nhẹ nhàng vuốt theo đường cong hoàn mỹ của anh.
Cảm nhận được có vật tới gần, người đàn ông đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh như báo săn mồi.
“Ai?” Rồi đột nhiên đưa tay trái bắt lấy cổ tay đang chạm tới, tiếp theo đem cánh tay của cô đè mạnh xuống giường, bàn tay phải tráng kiện đã để trên cổ cô từ lúc nào.
Động tác đó nhanh nhẹn gọn gàng, chỉ trong ngắn ngủn mấy giây rất thành thục lưu loát.
Đột nhiên bị áp chế thô bạo, Hạ Mộ Nghiên bị doạ trắng cả mặt, ngay cả thét chói tai cũng không thốt ra được khỏi cổ.
“Là em?” Phát hiện ra tình huống không đúng, La Kế Đường lập tức buông cô ra lùi về phía sau.
“Bằng không anh cho là ai?” Chưa hết kinh hồn, Hạ Mộ Nghiên giãy khỏi chăn đứng dậy cùng anh bảo trì khoảng cách nhất định.
Anh thật sự quá ác độc, thiếu chút nữa đem tay cô bẻ gẫy.
Nhăn chặt hàng mi, cô xoa xoa cổ tay bị đau.
“Em không ngủ được đêm hôm làm cái gì ?” La Kế Đường ảo não trừng mắt nhìn cô.
Ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, bản năng tự vệ trong cơ thể anh hoạt động cực kì mãnh liệt, nếu vừa rồi động tác của anh mạnh hơn chút nữa, cô không chết cũng trọng thương.
“Tôi ngủ không được.” Ai oán nhìn nhìn anh.
“Ngủ không được vậy tại sao còn kéo thêm cả tôi vào nữa?”
“Tôi nào có ? Tôi chỉ là, chỉ là…….”
Nghĩ đến việc mình không có việc gì làm đi sờ soạng người ta, cô làm sao còn mặt mũi nói tiếp ?
“Chỉ là cái gì ?” La Kế Đường tức giận truy vấn.
“Tôi nhìn thấy trên mặt anh hình như dính cái gì, cho nên muốn giúp anh lấy nó xuống…..” Ngập ngừng một chút, Hạ Mộ Nghiên thuận miệng nói dối.
“Dính cái gì ?” Anh sờ sờ mặt mình.
“Chắc tôi hoa mắt nhìn nhầm rồi.” Cô cúi đầu, tránh cho lời nói dối của cô bị anh phát hiện.
Nhìn nhầm ?
Xem vẻ mặt chột dạ của cô, hình như là không nói thật với anh.
Bất quá nửa đêm nửa hôm, anh cũng lười truy vấn, huống hồ cô còn bị thương.
“Lại đây để tôi xem xem……” Anh vươn người tới kéo tay cô
Cổ tay mảnh khảnh bị sưng thành một vòng đỏ, có nhiều chỗ bắt đầu biến thành xanh tím.
Chết tiệt !
Ngực căng thẳng, La Kế Đường nghiêm túc đi về phía hành lí lây ra thuốc tuỳ thân của mình, sau đó trở lại bên giường cẩn thận cầm tay cô thoa một lớp thuốc mỡ mỏng manh lên.
Một cảm giác mát lạnh trên da thịt truyền đến, cổ tay của cô quả nhiên thoải mái không ít.
“Có tốt hơn không?” Anh nhíu mày hỏi.
“Ừm, tốt hơn nhiều.” Hạ Mộ Nghiên cảm kích gật đầu.
“Đây chính là thuốc trị vết thương bầm tím thượng đẳng, tôi đặc biệt sai người từ bên Thuỵ Sĩ mang về.” Đuôi mày anh như dãn ra nhiều. “Thế nào? Hiệu quả cũng không tệ đúng không?”
“Quả thật không tồi.” Cô tò mò hỏi. “Anh mua loại thuốc này làm gì? Để khi nào đánh nhau bị thương thì lôi ra dùng sao ?”
“Đoán đúng rồi.” Anh không phủ nhận.
“Anh ……có thể đừng nói chuyện này không?” Đối với tin sét đánh vừa rồi anh nói, cô không kịp bịt tai, tim đập nhanh hơn một nhịp, cô thật sự không thể chấp nhận nổi loại chuyện dã man như thế, càng không hi vọng có một ngày thấy chồng của mình cả người be bét máu được nâng về nhà.
“Em sợ à ?” Anh cười khẩy nói.
“Đánh nhau có cái gì tốt?” Coi thường sự châm chọc của anh, bàn tay mềm mại của cô lại mơn trớn vết sẹo trên má trái của anh. “Vết thương này cũng là do anh đánh nhau với người ta mà thành đúng không ? Bị thương sâu như vậy, thậm chí còn thành sẹo thế này……”
Vết sẹo này vừa sâu vừa dài, chỉ cần dài thêm chút nữa sẽ đụng phải con mắt trái của anh, cho thấy tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào.
Nghe nhắc tới vết sẹo này, trí nhớ hồi bé không khỏi hiện lên trong đầu anh, La Kế Đường trầm mặc không trả lời.
Đó là nỗi đau trong lòng anh, là vết thương đến bây giờ vẫn chưa thể khép lại.
“Còn đau không ?” Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng lúc đấy bị thương sẽ đau cỡ nào.
La Kế Đường nắm lấy bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt.
“Đó đã là chuyện từ rất lâu rồi, hiện tại đương nhiên là không còn đau” Anh nhếch khoé miệng. “Sao tự nhiên quan tâm tôi như vậy? Chẳng lẽ em yêu tôi rồi sao?”
Miêng anh cười mỉa, câu hỏi thì chẳng chút thành ý.
Cô thật sự yêu anh rồi sao ?
Bị câu hỏi của anh làm lơ đãng, Hạ Mộ Nghiên hận không thể phủ nhận ngay lập tức.
Cô quả thật bị người người đàn ông này hấp dẫn đến mê mụ cả đầu, thường xuyên không tự chủ được để ý nhất cử nhất động của anh, ánh mắt luôn dính ở trên thân thể anh (sắc nữ =.=) , mỗi khi đối mặt với anh lại tự nhiên đỏ mặt tim đập.
Đây là yêu sao?
Nếu đây là yêu, thì cô thật sự yêu anh thật rồi!
Tiếc rằng tình yêu này chỉ là đơn phương của một mình cô thôi, nhưng vì tự tôn cô đương nhiên sẽ không thừa nhận, nếu để cho người người đàn ông này biết được tâm sự của cô, khẳng định anh sẽ giễu cợt cô chết mất thôi.
Chỉ là lúc trước cô không thể tưởng tượng được sẽ gả cho anh, việc không thể thay đổi được sẽ bị anh lấy ra làm chuyện kể muôn thuở mất.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng rút tay mình về.
“Anh là chồng của tôi, quan tâm anh một chút cũng chẳng có vấn đề gì.” Cô nói rất từ từ. “Mặc kệ điều kiện tiên quyết để kết hôn là gì, anh cưới tôi chính là chồng của tôi, người khác có tôi tuyệt không để anh thiếu, tôi cũng không hy vọng anh nói Hạ Mộ Nghiên tôi không hiểu chuyện, vắng vẻ chồng của mình.”
Những lời nói trên phi cơ cô vẫn còn nhớ rất rõ, hiện tại lấy nguyên tất cả trả lại cho anh.
Cô gái này thật nha mỏ nhọn lợi …..
“Em……”
“Làm sao hả ?” Cô khiêu khích nhìn anh.
“Nếu em đã nói như vậy…….” Anh đột nhiên xoay người đè lên cô. “thì hiện tại nên cho tôi….”
Cô sửng sốt. “Hiện tại ?”
“Đúng, hiện tại.” Anh gật gật đầu.
“ Anh điên rồi à?” Hai tay cô canh giữa ngực anh ý đồ đẩy anh ra “Hiện tại là nửa đêm, là thời gian đi ngủ, làm gì có ai……”
“Buồn cười thật,” Anh dễ dàng bắt lấy hai tay cô để sang hai bên. “Em có thể nửa đêm không ngủ được, tôi vì sao không thể nửa đêm ân ái?”
“Tôi cự tuyệt” Biết rõ cự tuyệt không có hiệu quả, Hạ Mộ Nghiên vẫn muốn biểu đạt ý kiến phản đối của mình.
“Em dựa vào cái gì để cự tuyệt ?” Anh hắc hắc cười nói. “Mới vừa rồi ai nói tuyệt không để ta thiếu? Lời em vừa nói liền lập tức quên sao ?”
“Anh căn bản là nguỵ biện !” Cô khó thở nói “Tôi nói là nói trong những tình huống bình thường, ai đáp ứng anh vào loại thời điểm như thế này ?”
“Không thể tin được em cũng có lúc chủ động ân ái với tôi.” La Kế Đường cười đến khoái trá. “Thật sự không may, vừa vặn tôi cũng muốn thử như vậy…..”
Hôn cái miệng nhỏ nhắn còn đang mải kháng nghị của cô “Thời giờ mà tôi nói chính là hiện tại, bà xã thân mến…….”
Cô tức giận đến không còn gì để nói… “Buông ra, hiện tại tôi không muốn.”
“Nhưng mà tôi muốn nha!” Vừa nói, anh vừa tháo hai sợi dây áo ngủ hai bên vai xuống. “Tôi cũng từng nói qua những thứ người khác có tôi tuyệt không thiếu cho em sao ?”
Anh cười liếc cô một cái.
“Hiện tại chính là lúc mà tôi nên cho em…..” Tiếng vừa dứt, anh đã cúi đầu hôn lên bả vai mềm mại của cô.
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, La Kế Đường duỗi thẳng thân hình cường tráng đầy kiêu hãnh của anh, nằm sấp trên bờ cát trắng tắm nắng.
Bình thường anh rất bận rộn, khó lắm mới tìm được một ngày rảnh rỗi, cho nên làm hết khả năng thả lỏng mình.
Về phần Hạ Mộ Nghiên thích bơi lội đã sớm mặc áo phao đủ loại công cụ tự mình xuống biển chơi đùa.
La Kế Đường đương nhiên có vài phần hiểu được, do nữ nhân này không dám ở bên cạnh anh, đại khái là sợ hãi lại bị anh công kích, nên mới nghĩ tất cả mọi biện pháp tránh xa anh.
Ha ha, tiểu hồ ly này…..
Nghĩ đến cô, thân thể anh lập tức có phản ứng.
Ghét thật, quả nhiên là quái lạ ! Anh cũng không phải là trạch nam ( nam còn “Zin” ấy ), lại càng không phải chưa bao giờ thấy qua thân thể nữ nhân, thế mà tại sao “cậu nhỏ” của anh kể từ khi thể nghiệm qua đêm tân hôn, tự dưng luôn hướng về phía trước “ngẩng đầu” ?
La Kế Đường cảm thấy thật khó hiểu.
hAizz, chắc là vì nữ nhân này hợp với tính khí của anh!
Cô luôn muốn cự tuyệt lại không thể cự tuyệt, bộ dáng vừa nũng nịu nhát gan lại vừa thẹn thùng của cô thật sự hấp dẫn anh, mỗi lần cô như vậy lòng anh dường như khó nhịn, thầm muốn một lần lại một lần giữ lấy cô.
Haizz! Cô gái này……
Anh đột nhiên từ trên bờ cát nhảy dựng lên
Trong óc lại hiện lên thân hình mê người của cô, làm cho anh rốt cuộc không nhịn được, chuẩn bị tự mình xuống biển kéo cô lên thoả mãn phát tiết một phen.
Anh đảo mắt nhìn quanh, nhìn đủ bốn phương tám hướng.
A, bà xã của anh ở đâu nhỉ ?
Chỉ thấy một màu nước biển trong suốt nhìn thấy đáy, nhưng thuỷ chung không thấy bóng dáng Hạ Mộ Nghiên.
Kì quái, cô gái này đang bơi lại chạy đi đâu rồi ?
Nhìn xa xa, anh dường thấy được một vật màu vàng nổi phập phềnh.
Cái kia hình như là…..
Định hình lại thứ vừa thấy, sắc mặt anh đột nhiên khẩn trương.
La Kế Đường ngay lập tức nhận ra, đó là áo phao Hạ Mộ Nghiên mặc trên người.
Áo phao nổi phập phềnh trên mặt nước, vậy Hạ Mộ Nghiên đi đâu ?
Chẳng lẽ là……
Dự cảm điềm xấu hiện lên trong đầu anh, bằng tốc độ cực nhanh anh nhảy xuống nước, liều mạng bơi đến hướng cái áo phao đang nổi.
Chết tiệt ! Chết tiệt ! Chết tiệt !
Anh tại sao lại khinh thường như vậy, tự nhiên để cho cô một mình xuống nước, nước biển sâu như vậy, chuyện gì cũng có thể phát sinh, anh rốt cuộc đang làm cái gì thế này ?
Một phần hối hận, một phần liều mạng bơi như lướt sóng, anh dùng tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất để bơi đến hiện trường.
Đứng ở bên cạnh phao cứu sinh, anh mở lớn hai mắt tuần tra mọi nơi, may mắn mực nước vùng này cũng không quá sâu, hơn nữa nước biển rất trong, có người chìm dưới nước đại khái có thể nhìn được.
Đi quan sát xung quanh không lâu lắm, anh rất nhanh phát hiện ra hành tung của vợ mình.
Người cô chìm tại một chỗ cách đáy biển không sâu.
Lúc nhìn thấy bóng dáng của Hạ Mộ Nghiên, La Kế Đường làm sao còn dám chần chờ, dùng sức hít một hơn, anh lập tức lặn xuống nước tiến hành công tác cứu vớt.
Hiện tại anh chỉ mong cô còn có thể cứu, nếu không…….
Không rảnh nghĩ nhiều, anh vươn tay kéo lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, thật nhanh đem cô nổi lên mặt nước, đang chuẩn bị đem cô mang về bờ biển tiến hành hô hấp nhân tạo, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.
“Ah, anh làm cái gì vậy ?” Hạ Mộ Nghiên tháo kính bơi xuống tức giận kháng nghị “Không có việc gì đem tôi kéo lên đây làm chỉ ? Người ta đang xem phong cảnh dưới biển nha !”
“Em không có việc gì chứ ?” Tảng đá sợ hãi bên trong anh nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng mà….
Nghĩ đến vừa nãy anh vì cô khẩn trương chết khiếp là vô ích, La Kế Đường không ngăn được cơn thịnh nộ trong lòng, khoản nợ này anh nhất định tính toán sạch với cô, không thể bỏ qua.
“Tôi đương nhiên không có việc gì” Cô khó hiểu hỏi “Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi bị chết đuối ?”
“Nhìn thấy áo phao của em nổi trên mặt nước, em hy vọng tôi nghĩ thế nào ?” Anh nhịn không được gầm nhẹ.
“Đúng nha, thật xin lỗi….” Hạ Mộ Nghiên trăm ngàn không dự đoán được chỉ vì một phút hứng trí của mình mà làm La Kế Đường hiểu lầm, vội vàng mở miệng tạ lỗi với anh.
“Mặc áo phao của em vào, hiện tại theo tôi trở về ngay lập tức.” Anh căm giận ra mệnh lệnh.
“Nhưng mà, tôi còn muốn……”
“Câm miệng !” Một quyền nặng nề đánh vào mặt nước tạo nên những gợn sóng nước lớn, thanh âm anh kinh người “Hiện tại trở về ngay lập tức cho tôi, có nghe thấy không ?”
Bị thanh âm của anh doạ tới mức ngẩn ra, Hạ Mộ Nghiên làm sao còn dám lắm miệng, lập tức mặc áo phao cứu sinh vào theo đuôi anh bơi vào bờ.
Lúc Hạ Mộ Nghiên vừa bước lên bờ cát…….
“Ai cho phép em cởi áo phao ra hả?” La Kế Đường lập tức nổi bão.
“Nếu mặc áo phao đương nhiên là không thể lặn xuống, cho nên tôi mới phải cởi ra” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Em có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không? Nếu như bị nước cuốn ra xa thì làm sao bây giờ ?”
“Thực xin lỗi, tôi không kịp nghĩ tới những chuyện đó” Cô thân tình xin lỗi “Tôi chỉ là thấy một con cá rất đẹp, cho nên mới lặn xuống nhìn xem…….”
“Ngu ngốc ! Chẳng lẽ vì một con cá mà mạng sống cũng mặc kệ sao ?” Cơn tức của anh chưa tiêu.
“Anh, anh tại sao lại cứ tức giận như vậy ?” Cô cũng đã tạ lỗi với anh rất nhiều rồi, anh còn mắng cô làm chi ? “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi hay không, cùng lắm là anh tái hôn lấy một cô vợ khác là được, dù sao, dù sao….. Đối với anh mà nói lấy ai thì có gì khác biệt.”
Dù sao đối với anh ích lợi cũng là trên hết, chỉ cần có thể sinh ưu đãi, cưới ai thì có gì khác lạ đâu ?
Hạ Mộ Nghiên bị mắng có chút tức giận mạnh mồm kháng nghị.
“Em…….” Lời của cô giống như tiếng sấm vang lên cuối chân trời, thức tỉnh lí trí bị tức giận bao trùm của La Kế Đường.
Đúng vậy, anh tại sao lại tức giận như vậy ?
Thiếu cô gái này anh cũng không mất đi khối thịt nào, huống hồ trừ bỏ Hạ gia ra, đúng là anh còn rất nhiều đối tượng có thể lựa chọn.
Anh cảnh giác trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt xem ra anh đã quá mức để ý cô rồi.
“Em có biết kết hôn là chuyện rất phiền phức hay không ?” Anh lạnh nhạt nói “Không cần thiết tôi cũng không muốn lại vẽ vời hoa lá mấy cái chuyện nhàm chán, với lại……” Anh nhắm thẳng vào chóp mũi của cô “Nếu em chết không rõ ràng, nói không chừng còn có người hoài nghi tôi đối với em bất mãn, cho nên mưu sát chính bà xã của mình, đến lúc đó bảo tôi làm sao nói chuyện với Hạ Đông Bình hả?’
Giống như là súng liên thanh, anh “bằng bằng” bắn ra một đống lí do làm cho anh tức giận, cũng không biết là vì nói cho cô nghe, hay là vì thuyết phục chính bản thân mình.
“Nói như vậy em hiểu chưa ?” Cuối cùng anh còn muốn nghe cô tán thành.
Cô gật gật đầu. “Ừm…..Đã hiểu”
Cô hoàn toàn không hiểu hết ý tứ của anh, đơn giản mà nói chính là muốn cô đừng gây bất cứ phiền toái gì cho anh.
Haizz, nếu anh tức giận bởi vì có chút để ý đến cô thì thật tốt biết bao !
Chỉ tiếc…….
Nghĩ một lúc, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đau đớn.
“Đi thôi !” La Kế Đường kéo tay cô.
Cô sửng sốt, “Đi đâu vậy ?”
“Chơi lâu như vậy em không đói bụng sao ? Đương nhiên là đi ăn cơm” Tuy rằng chỉ là chợt loé rồi biến mất, nhưng mà anh nhìn rất rõ vẻ mặt bi thương của cô, không hiểu sao làm lòng anh đột nhiên mềm nhũn.
Haizz, không sao cả rồi…..
Hạ Mộ Nghiên yên lặng không nói.
Tuy rằng anh không thèm để ý đến cô, nhưng anh vẫn đối với cô không tồi đúng không ?
Gặp cuộc hôn nhân thế này xét về mặt nào đó cô có thể mừng thầm, xem ra không nên so đo nhiều làm gì.
Huống hồ anh cũng không chán ghét cô, hai người ở chung lâu ít nhiều cũng sẽ sinh ra cảm tình, ít nhất lúc này trong lòng anh cũng có bóng dáng của cô đi !
Nghĩ đến đây Hạ Mộ Nghiên cảm thấy trấn an ít nhiều.
Chỉ cần anh còn quan tâm cô, để ý cô, cô đã không còn cầu mong gì nữa.
“Ừm, vậy đi thôi !” Anh với tay nắm chặt tay cô, cô hoàn toàn không cự tuyệt, nhu thuận tuỳ ý anh kéo đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...