Edit: halina
Người Cố gia tạm thời sẽ không tới quấy rầy một nhà Liên Thanh, Liên Thanh săn sóc mẫu thân và đệ đệ trở về phòng nghỉ trưa xong thì liền chạy ra khỏi tiểu viện bỏ hoang.
Hôm nay nàng muốn lên núi hái thuốc, đêm qua ngủ một giấc, Linh Hồn Lực trong cơ thể đã khôi phục nên có thể dựa vào Câu Thông Thuật để giao lưu với sinh vật trên núi, đến được nơi mọc cả một dãy dược thảo.
Liên Thanh đi tới trung tâm núi Hắc Mộc, trong đầu có không ít thông tin về dược thảo, đó là ký ức mà nguyên chủ để lại.
Cố gia là gia tộc về dược hương (dược phẩm và hương liệu), Cố Tuyết Cầm thân là thứ nữ Cố gia nên từ nhỏ cũng học trộm được không ít kiến thức về dược lý. Ngày thường không có việc gì làm, Cố Tuyết Cầm đều sẽ truyền thụ những kiến thức dược lý này lại cho Liên Thanh.
Thân thể nhỏ gầy của Liên Thanh ngồi xổm xuống, dùng đôi bàn tay nhỏ vàng ố ngăm đen vuốt ve ngọn cỏ nhỏ mới mọc lên từ dưới đất, dò hỏi: “Cỏ xanh, dược thảo quý hiếm trên núi Hắc Mộc này mọc ở đâu?”
Hôm nay là lần đầu tiên trò chuyện với tâm linh tương thông với sinh linh cho nên thời gian kết nối cũng rất lâu.
Được Liên Thanh vuốt ve, Tiểu Thảo giống như trở nên có sự sống vậy, thân thể ngắn khoảng mấy centimet giật giật, trả lời: “Tỷ tỷ đi về phía trước hai dặm là đến, tỷ tỷ ∼, ngươi có thể mang theo Tiểu Thảo, Tiểu Thảo có thể chỉ dẫn tỷ.”
Liên Thanh cười dịu dàng lắc đầu: “Không cần, nếu ta nhổ ngươi lên thì ngươi sẽ chết.” Tiểu Thảo vốn không thể rời khỏi mặt đất, huống hồ nàng cũng không muốn phá hủy sự sống của sinh linh từng trò chuyện với nàng.
Cọng cỏ nhỏ đành phải thất vọng rũ xuống đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy tỷ tỷ phải chú ý an toàn, dược thảo quý hiếm thường bị loài người lên núi hái xuống, nhưng hôm nay tỷ tỷ là người đầu tiên lên núi người, phải nhanh chân lên.”
“Được, cảm ơn ngươi.” Liên Thanh nói chuyện với Tiểu Thảo xong thì cho Tiểu Thảo một chút báo đáp, nàng lấy phân bón tự chế trên người ra, rải xuống vùng đất xung quanh cọng cỏ nhỏ.
Theo lời Tiểu Thảo nhắc nhở, Liên Thanh tiếp tục đi thêm hơn hai dặm theo con đường phía trước để lên núi, không ngờ đó lại là sườn núi dốc.
Khó trách, dược thảo quý hiếm thường không dễ hái được, dược thảo sinh trưởng ở sườn núi dốc như vậy, không có bao nhiêu người dám mạo hiểm tánh mạng đi hái.
Linh Hồn Lực trong cơ thể vẫn còn đủ dùng, Liên Thanh thấy ở bên sườn núi có một dây leo có thể bám vào, nàng sờ gốc rễ nhỏ của dây leo: “Ngươi có thể cột chặt lấy thân thể của ta, đưa ta xuống đó rồi giúp ta đi lên không?”
Liên Thanh thường xuyên câu thông với sinh linh, dienxdafnllequydoon nàng cho chúng nó thêm nhiều sức sống rồi mới nhờ chúng nó giúp đỡ mình.
Sau khi Thô Diệp Đằng* có phản ứng thì rất là hưng phấn đồng ý: “Tỷ tỷ, ta nguyện ý, ta sẽ đưa ngươi đến sườn núi để hái dược thảo, Tiểu Thảo đã truyền đạt cho ta rồi.”
* Thô Diệp Đằng: nghĩa là dây leo thô ráp, sần sùi
Trong núi rừng, vạn vật đều có liên hệ, tất cả đều liên lạc với nhau thông qua gốc rễ cho nên Thô Diệp Đằng đã sớm biết được Liên Thanh lên núi hái dược thảo.
Thô Diệp Đằng chủ động cuốn lấy phần eo Liên Thanh, đưa Liên Thanh chậm rãi đến giữa ngọn núi.
Nhìn thảm thực vật sinh trưởng ở vách đá, Liên Thanh liếc mắt một cái đã phát hiện ra Bích Liên Thiên mọc hoang.
“Đằng nhi, ta muốn hái Bích Liên Thiên, giúp ta.” Khi giọng nói của Liên Thanh vang lên thì Thô Diệp Đằng lập tức đưa Liên Thanh xuống trước mặt Bích Liên Thiên.
Tổng cộng có ba cây Bích Liên Thiên! Liên Thanh vui sướng hái luôn cả gốc, bỏ vào giỏ tre phía sau.
“Tỷ tỷ, phía dưới còn có một nhánh Linh Chi trăm năm, ngươi muốn không?” Thô Diệp Đằng chủ động thân thiết với Liên Thanh.
Liên Thanh gật đầu, Thô Diệp Đằng lập tức hành động, đưa Liên Thanh bay về hướng Linh Chi trăm năm.
Chờ tới lúc đến trước mặt Linh Chi trăm năm, Liên Thanh nhận ra được sự kết nối giữa nàng và Thô Diệp Đằng dần yếu bớt nên nhanh chóng hái Linh Chi trăm năm rồi kêu Thô Diệp Đằng đưa nàng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...