Thời gian này, trong thôn thợ săn có một quy củ, phải khắc tên của mình lên vũ khĩ tùy thân,vì nếu xảy ra việc ngoài ý, người khác có thể dựa vào những cung tên gậy gộc đó mà nhận ra thân phận chủ nhân, kịp thời thông báo cho người nhà.
Tiêu Lang nhặt được một cây giáo thô nhuốm máu, hắn nhớ rõ, lúc Tiêu Thủ Vọng giao cho một hộ gia đình thì một ông lão tóc hoa râm, ôm cây giáo khóc nức nở, phía sau ông lão, mấy đứa trẻ cao thấp không giống nhau, đầu tiên là vẻ mặt ngỡ ngàng, sau đó liền khóc oa oa, tiếng khóc rung trời, làm không ít người trong thôn đi theo rơi lệ.
Vậy nên lúc nghe rõ nha hoàn nói gì, trong đầu Tiêu Lang nghe ùng một tiếng, như thể bị tầng tầng lớp lớp những tảng đá lớn đập trúng ngực, vô cùng khó chịu.
Giữa lúc đó cảnh tượng đang hiện ra trước mắt, bóng dáng cao gầy của Tiêu Thủ Vọng đeo cung dài, lúc quay đầu nói mình đi uống nước thì trên mặt tươi cười, đưa bàn tay thô ráp lên vuốt tóc, còn có chút lúng túng, không tự nhiên mà chỉ điểm…
Có thể, ông chỉ là không cẩn thận rơi cung xuống?
Cái ý nghĩ này thật đúng là lừa mình dối người!
Tiêu Lang đột nhiên đứng đậy, người trùng họ trùng tên nhiều như vậy,hắn muốn đi xem cây cung kia một chút, hắn muốn nhận rõ vết khắc trên cây cung, hắn muốn nhìn kỹ trên cây cung có vết máu hay không, hắn muốn vào núi tìm Tiêu Thủ Vọng, đi tìm cha của hắn.
Ngay sau đó, Tiêu Lang như một cơn gió chạy vụt ra ngoài, trong nháy mắt liền biến mất ngay trước mặt mọi người, bên tai chỉ còn là tiếng bước chân rõ ràng trong sân, nhưng rất nhanh, tiếng bước chân kia cũng liền biến mất giữa tiếng kêu sợ hãi không ngừng của hạ nhân.
Nha hoàn đứng ngây người ngay tại cửa ra vào, không khí trong phòng lập tức trở lên nặng nề.
Thư Lan nhanh nhạy nhận ra điểm này, nàng biết “Tiêu nhị gia” trong miệng nha hoàn kia chính là Tiêu nhị thúc, cũng biết có người nhặt được chiếc cung đã mất của Tiêu nhị thúc, nhưng lại không đoán ra những lời này là có hàm ý gì. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của quan lớn, nàng không khỏi lo lắng, mờ mịt nhìn hướng Chu Nguyên Bảo nhờ giúp đỡ, hi vọng Nguyên Bảo ca có thể nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra.
Chu Nguyên Bảo lắc đầu một cái, ý bảo Thư Lan không cần nói gì cả, mặc dù hắn không biết rõ tình hình, nhưng hắn hiểu, nhất định là đã có chuyện không hay xảy ra.
Sau khi Tiêu Lang chạy đi, Thư Uyển cố nén không cho nước mắt đã tràn mi rơi xuống, nàng nhìn lướt qua Chu Nguyên Bảo cùng Thư Lan đang mờ mịt ngây ngốc, xoay người nói với lão thái thái: “Bà, trong nhà xảy ra chuyện, nhất định loạn tùm lum, để A Lan ở đây thêm vài ngày nhé, con sẽ đi’’.
Lão thái thái kéo cháu gái lớn đi đến bên mình, trong lòng cũng rất nặng nề, Tiêu gia cùng Thư gia là tình cảm gì, bà biết rõ nhất. Nếu như Tiêu Thủ Vọng thật sự gặp nạn, e là con dâu con gái sẽ bị thương tâm khổ sở một thời gian dài, năm đó Lam thị vì khó sinh mà chết, con gái mấy tháng liền cũng thấp thỏm không yên, người gầy đi một vòng lớn.
“Nha đầu ngốc, đứa bé kia nóng lòng kích động, ngươi như thế nào cũng không hiểu chuyện đòi đi theo!” Lão thái thái đau lòng trách móc một câu, quay đầu nói với con dâu trưởng tức Chu thị: “Ngươi nhanh chóng phái người đi báo tin về bọn họ cho cha ngươi, nhìn bố trí trong phường một chút xem có thể rút ra nhân thủ hay không, đưa tất cả bọn họ tới trong thôn hỗ trợ. Bên kia cô gia( con rể) khẳng định đã mời lý chính phát động thôn dân vào núi tìm người rồi, người nhà chúng ta đi cùng đi, thêm người thêm phần hi vọng!”
Chu thị đáp một tiếng, bước chân vội vã đi ra ngoài, phân phó người này đi phường vải bố thông báo cho cha chồng tướng công, sai khiến người kia chuẩn bị xe ngựa gậy gộc, mặc dù nét mặt trầm ổn, nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng, đây chính là bầy sói! Bất luận có bao nhiêu người vào núi, chỉ cần vừa nghĩ đến tướng công có khả năng sẽ gặp phải sói, trái tim nàng chỉ hận không thể nhảy ra ngoài. Bản năng nghĩ muốn oán trách lão thái thái nhiều chuyện, cũng không phải cô gia gặp nguy hiểm, phái mấy tên người làm đi còn chưa tính, hà cớ gì còn phái tướng công nàng đi theo chứ? Nhưng nghĩ lại, đó cũng là bà của tướng công cùng con gái, lo lắng trong lòng bà, chỉ biết so với mình còn nhiều hơn.
Hết thảy lo lắng cùng bất mãn đều hóa thành một tiếng thở thật dài.
Tần Như Hải rất nhanh đã dẫn người trở về, dặn dò thê tử một phen xong, người trong nhà mang theo Thư Uyển lên một chiếc xe ngựa, bảy công nhân cường tráng bước lên một chiếc xe khác, hai chiếc xe ra roi thúc ngựa đi về phía thôn Thanh Sơn.
“ Bà ngoại, Tiêu nhị thúc thế nào rồi?” Thư Lan tựa vào bên cạnh lão thái thái , khẩn trương hỏi.
Lão thái thái xoa xoa đầu nàng, đưa mắt ra hiệu cho Chu Nguyên Bảo rồi mới nói: “Không có việc gì, không có việc gì, có lẽ là lạc đường trong núi thôi, ta bảo ông ngoại con giúp một tay đi tìm rồi.”
“Vâng. . . . .” Thư Lan lập tức yên lòng, tự mình lẩm bẩm: “ Tiêu nhị thúc nhất định sẽ đi ra được, lúc nhỏ ông ấy đã nói với con, nếu ở trong núi bị lạc đường, liền nhìn mặt trời, mặt trời ở hướng nào, hướng đó chính là…… Chính là…...”
Là được nửa ngày, rốt cuộc còn không nhớ rõ là đông hay là tây nữa, Thư Lan ngượng ngùng cười cười, lần nữa chạy đến bên cạnh Chu Nguyên Bảo, lôi kéo tay áo hắn muốn đi vào trong hậu viện trêu chọc con chim, không biết vẹt có ăn quả anh đào không, hừ, lát nữa thử một chút sẽ biết thôi.
Chu Nguyên Bảo nghi hoặc nhìn về phía lão thái thái, thấy vẻ mặtlão thái thái mệt mỏi phất tay với mình, liền đi theo Thư Lan ra ngoài, chỉ là, trong lòng rõ ràng có chút không yên.
*
Mở rộng màn xe ra, Thư Uyển khẩn trương ngồi ở bên cạnh, mắt thấy đi qua giao lộ là tới thôn Thanh Sơn rồi, sao vẫn chưa nhìn thấy A Lang?
“Không phải hắn đi vòng theo đường nhỏ về nhà rồi chứ?” Đại cữu Tần Nghi Khang nghi hoặc nói, dù sao tiểu tử kia có chạy nhanh đi nữa, cũng không thể chạy nhanh hơn xe ngựa, tám phần là chọn đường nhỏ rồi.
Tần Như Hải nhíu chặt đôi lông mày đen sẫm, nghe nói lần trước bầy sói gây sự, vẫn là vào một đêm đông giá lạnh của mười mấy năm về trước, sói ở trong núi sâu không tìm được thức ăn, đói đến mức chỉ còn da bọc xương mới lẻn đến thôn trang dưới chân núi săn bắt gia cầm, nhưng bây giờ đang lúc cỏ dài thỏ mập, mùa vụ tốt đẹp, tại sao bầy sói lại rời núi?
“Lão đại lão nhị, một lát nữa đến trên núi, hai người các ngươi phải gắt gao theo sát sau lưng đám công nhân, nhất định không được rơi lại phía sau!”
“Tụi con biết, cha, người yên tâm đi.” Nét mặt nhị cữu Trần Nghi Quý đầy trầm ổn, lúc này hắn mặc bộ y phục vải thô gọn gàng, che đi dáng vẻ nho nhã thư sinh thường ngày, thayvào đó là dáng vẻ nông dân. Không như Tần Nghi Khang, thân thể có hơi mập, cho dù mặc quần áo vải thô cũng không giấu được khí chất phú quý trên người hắn.
Vào thôn, đã thấy dân làng đang vây kín trong ngoài ngôi nhà rồi.
Tần Như Hải trực tiếp phân phó phu xe đánh xe tới chỗ đám người đó.
Xa xa, Thư Uyển chợt nghe thấy tiếng phụ thân cùng lý chính đang cãi nhau truyền đến: “A Lang đã nói đây là Tiêu nhị đệ rồi, sao ngài còn chưa đáp ứng phái người vào núi tìm người? Bây giờ là lúc nào rồi, lên đường sớm một khắc, hi vọng liền lớn hơn một chút, nhiều người cùng đi như vậy, còn sợ mấy cái đầu sói kia sao? Ngươi xem đứa nhỏ này cũng gấp thành cái dạng gì rồi!”
Thư Uyển kinh hãi, theo Tần Như Hải chen vào đám người, chỉ thấy Thư Mậu Đình cùng Tần thị ôm chặt Tiêu Lang mãi không thôi, một người đang miễn cưỡng nói với lý chính, một người ôm Tiêu Lang rơi nước mắt, cầu xin hắn nghe lời, không nên lên núi một mình.
Lý chính hơn 40 tuổi, không cao không gầy, mặt trắng không râu,mặc bộ trường bào màu xám, chắp tay sau lưng, bộ dáng rất khó xử: “Thư lang trung, ta biết hai nhà các ngươi có giao tình sâu sắc, nhưng cũng không thể chỉ vì tìm một Tiêu Thủ Vọng, khiến cho ta không để ý tới tính mạng của thôn dân, bắt bọn họ vào núi tìm người là không phải? Ai biết trong núi có bao nhiêu con sói? Ngộ nhỡ có thôn dân nào bị thương, ngươi bảo ta phải ăn nói như thế nào với hắn, với người nhà hắn? Lại nói, loại chuyện như thế này xảy ra mấy lần rồi, ngươi xem máu trên cây cung kia một chút, Tiêu Thủ Vọng tám phần là bị giết rồi, hà tất lại khiến cho thôn dân mạo hiểm đi tìm cái…..”Lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Lời của hắn còn chưa nói xong, Tần thị liền cảm thấy người trong ngực giãy dụa kịch liệt, trong lòng vừa đau thương lại vừa xót xa, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, bất kể Tiêu Lang đá, đánh, còn có cả cắn, Tần thị đều gắt gao ôm hắn, nàng cũng biết, Tiêu Thủ Vọng tám phần là….. Tiêu Lang chính là cốt nhục duy nhất của Tiêu gia, nàng không thể trơ mắt nhìn đứa bé chết đi như vậy !
Triệu đại lang đứng bên cạnh lý chính, hả hê nhìn chằm chằm Tiêu Lang đỏ mắt giãy dụa trong ngực vợ chồng Tần thị, trong lòng đắc ý một hồi, để cho tiểu tử nhà ngươi đánh ta, bây giờ gặp báo ứng rồi, hừ, trời sinh chính là sát tinh mệnh, khắc cha khắc mẹ! Đừng nói trên cung có máu, nếu không có, hắn cũng sẽ cáo trạng với lão lý chính,khiến cho hắn khôngphát động được thôn dân.
Lúc này, gần như tất cả người dân thôn Thanh Sơn đã tới tập hợp, trong đó có không ít hán tử cũng nắm chặt tay thành nắm đấm, nghĩ muốn xuất thủ. Nhưng, bọn họ cũng đều biết tính khí của lý chính, nếu như tự tiện đi ra ngoài, vạn nhất có không ít thôn dân sẵn lòng hùa theo, bọn họ chẳng những không có cách nào vào núi, lại còn mắc công đắc tội với lý chính. Cho nên, bọn họ chỉ có thể đợi lý chính lên tiếng, chờ hắn chính miệng ra lệnh cho mọi người vào núi tìm người.
Có hán tử chần chừ không chắc, muốn mở miệng xin, nhưng cánh tay lại bị thê tử đứng bên cạnh vòng lấy chặt chẽ, ánh mắt lo lắng cầu xin của thê tử, khiến hắn dừng bước, miệng mấp máy.
Đột nhiên, khôngbiết người nào hô một tiếng: “Tiêu Vĩnh Giang, đó là con ruột của ông, tại sao ông không nói câu gì hả?”
Nhất thời tầm mắt của mọi người cùng nhìn đến một người trong đám đông.
Ông lão đen gầy đứng đầu chính là Tiêu Vĩnh Giang, cha ruột của Tiêu Thủ Vọng, trên người mặc bộ quần áo vải thô rộng thùng thình, dường như gió thổi liền sẽ ngã xuống. Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, trong mắt lão đục ngầu lóe lên xấu hổ, hèn nhát cùng lúng túng, bất đắc dĩ, không biết làm gì khác hơn là đẩy ra đứa con lớn Tiêu Thủ Vận, ho khan một tiếng, nói: “Thủ Vận, ta đã già, việc vào núi tìm nhị đệ, tất cả trông cậy vào con!” Người cần thể diện cây cần vỏ, cho dù sớm đã quên còn có đứa con Tiêu Thủ Vọng này, lão cũng không thể quang minh chính đại cự tuyệt trợ giúp,nếu không, dân làng nhất định sẽ chỉ vào lão, chỉ trích lão không nhớ huyết mạch, ngay cả con trai ruột sống chết ra sao cũng không quan tâm.
Tiêu Thủ Vận chính là con của lão cùng người vợ kế sinh ra, so với Tiêu Thủ Vọng chỉ lớn hơn vài tháng mà thôi.
Thân làm cha còn không để ý đến nhi tử,làm sao Tiêu Thủ Vận lại quan tâm đệ đệ cùng cha khác mẹ?
Hắn lặng lẽ nháy mắt với thê tử Trương thị, sau đó tiến lên phía trước một bước, nghiêm nghị hướng lý chính nói: “Thúc, cầu xin ông giúp đỡ, mặc kệ kết quả như thế nào, Tiêu gia chúng ta đều biết ơn đại ân đại đức của ngài……”
“Không được, ta không để cho chàng đi!” Trương thị đột nhiên kêu to một tiếng, ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, ôm chặt đùi Tiêu Thủ Vận, làm vài động tác vò cho đầu tóc tán loạn, vừa khóc vừa kêu: “Chàng đây là muốn lấy mạng mẹ con ta à! Hai khuê nữ còn chưa có lập gia đình, Đậu Đậu mới bốn tuổi, chàng lỡ có chuyện không hay xảy ra, bảo mấy mẹ con ta phải sống thế nào đây?”
"Hồ đồ, đây chính là huynh đệ ruột thịt của ta, ngươi để ta trơ mắt nhìn hắn bị vây ở trong núi mà mặc kệ sao?”
Tiêu Thủ Vận tỏ vẻ tức giận quát, dùng sức đá chân, thử thoát khỏi Trương thị, mặc kệ hắn dùng bao nhiêu lực, Trương thị vẫn gắt gao ôm đùi hắn, mặc cho hắn kéo đi, tiếng khóc thê lương, phối hợp với bộ dáng đáng thương tóc tai bù xù, khiến cho nhiều phụ nhân cũng cảm động lây, sinh cảm thông từ tận đáy lòng. Cùng với tương lai sau này của bọn trẻ, những người khác cũng không nên có ý để cho trụ cột trong nhà phảimạo hiểm.
Nghe tiếng khóc thút thít xung quanh, Tiêu Thủ Vận cảm thấy không sai biệt lắm, liền lộ ra biểu tình khó xử, thở dài thật sâu, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Trong mắt lý chính hiện lên đắc ý, thôn này, chỉ có hắn nói mới có tác dụng!
Nhưng vào lúc này, Tần Như Hải mặt lạnh đứng ở chính giữa, giơ lên một túi tiền nói: "Các vị, nếu có người nguyện ý vào núi giúp một tay tìm người, mặc kệ tìm được hay không, lão phu cũng sẽ cho hắn 100 đồng tiền, nếu tìm được người, cho dù là một đoạn xương, lão phu cũng xuất 300 đồng, nếu có người gặp phải sói mà bị thương, lão phu nguyện ý bồi thường ngân lượng!”
Lời lẽ uy nghiêm, khí thế vang dội.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay chính là Tết Đoan Ngọ á..., nhớ ăn bánh chưng~
Khụ khụ, ở đây không khí hình như có chút không đúng, song, ta thật sự muốn mọi người cất giấu, cái này liên qian đến ngày mai nhà ta có biên tập tốt đơn đề cử hay không, nếu cất giấu quá ít, A Lang cùng nha đầu lười sẽ bị cho vào lãnh cung, ô ô, để cho bọn họ cơ hội xuất hiện thật tốt, còn chưa có hôn thú, nếu như mọi người thích câu chuyện này, mời sưu tầm một chút! Ta đảm bảo sẽ ngày càng kiên trì, tuyệt không dối lừa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...