Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Phó Thục nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc Phó Viện một cái, "Ngươi vậy mà lại vội vàng tới nhận vị tẩu tử này, cũng không nhìn xem Tần gia là loại người sa cơ thất thế như thế nào, có xứng với Phó gia hay không!"

Phó Viện lười để ý tới Phó Thục, trực tiếp lôi kéo nàng ta rời khỏi tân phòng.

Mấy người Bán Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Cô em chồng này của cô nương nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng lại là người ngoài miệng không buông tha người, trên tay cũng không buông tha người.

Tần Vận lại lần nữa ăn xong thức ăn, bĩu môi nói: "Về sau gặp vị Đại cô nương này, các ngươi không cần cùng nàng đối đầu. Không sợ người công khai đối nghịch, chỉ sợ người ngầm hạ độc thủ."

Nàng thật đúng là không để Phó Thục vào mắt.

Một là, kiếp trước nàng không gặp Phó Thục nhiều, điều này cho thấy Tạ Cảnh vốn không coi trọng nàng ta.

Hai là, bản thân Phó Thục cũng không phải người có thể làm nàng cảm thấy là đối thủ.

Ngoài cửa, Phó Thục hung hăng vung tay Phó Viện: "Phó Viện! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là đích nữ đại phòng Phó gia, thì có thể muốn làm gì thì làm! Ta là đường tỷ của ngươi.."

"Ngươi cũng biết ngươi là đường tỷ của ta?" Phó Viện cười lạnh dựa lên cây, ôm cánh tay cười nhạo: "Ngươi là đường tỷ của ta, cũng là đường muội của ca ta. Ngươi lại không phải mới vừa cập kê, chẳng lẽ còn không biết nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch (không cùng ngồi)?"

"Ta.." Phó Thục hơi sững sờ, ngay sau đó phản bác: "Đó là đường ca, ta đọc sách có chút không hiểu đi hỏi, lại có thể như thế nào? Chúng ta vốn là có quan hệ huyết thống, nếu như vậy cũng bất đồng tịch, vậy có phải ngay cả ngươi cũng phải tránh xa thân ca ca ngươi hay không?"


"Đại ca coi trọng Đại tẩu, cho nên mới sớm tìm nương đến Tần gia cầu hôn. Nếu ngươi cảm thấy chính mình cùng Đại ca có quan hệ ruột thịt, sao có thể không biết tâm tư của Đại ca đối với Đại tẩu?"

Phó Thục giận run cả người.

Phó Viện dứt khoát lưu loát xoay người, đi tới chỗ đãi tiệc: "Ngươi vẫn nên nhanh trở về tiệc mừng đi thôi, mọi người đều biết ngươi đến làm cái gì. Ta không so đo với ngươi, nhưng Đại ca tuyệt đối sẽ so đo với ngươi."

Lời này trái lại làm Phó Thục choáng váng.

Đến khi Tạ Cảnh trở lại đã là trăng lên đầu cành liễu.

Vừa bước vào phòng, căn phòng lập tức nồng nặc mùi rượu.

Bên dưới khăn voan sắc mặt Tần Vận chưa thay đổi, ngồi yên lặng.

"Các ngươi đều lui xuống đi." Tạ Cảnh vẫy lui đám người Bán Hạ, sau đó đóng cửa phòng lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đôi tay Tần Vận bỗng dưng nắm chặt.

"Vận nhi.." Giọng nói Tạ Cảnh trầm thấp.

Giây tiếp theo, trước mắt Tần Vận sáng ngời, nguyên là Tạ Cảnh vén khăn voan đỏ ra.


Tần Vận nhìn Tạ Cảnh một thân hồng y trước mặt, hơi ngơ ngẩn.

Tuy rằng kiếp trước cũng đã thấy qua một lần, nhưng không giống kiếp trước, nàng hiện tại cũng không kích động, không ngượng ngùng như kiếp trước.

Trong nháy mắt khăn voan bị vén lên, tất cả nỗi lòng của nàng đều trở nên bình thản.

Nhìn thần sắc Tần Vận, Tạ Cảnh trong lòng chua xót, cười khổ một tiếng, nói: "Ta đã sai người đặt nhuyễn tháp trong phòng, buổi tối ta sẽ ngủ ở đó. Hôm nay chắc là nàng cũng mệt mỏi, mau tắm rửa rồi ngủ đi."

Tần Vận không ngờ Tạ Cảnh lại nghĩ tới điều này, đột nhiên nói: "Phó Thục đã tới."

Tạ Cảnh nhíu mày, thần sắc chán ghét: "Không biết từ nơi nào mà Nhị phòng đã biết thân phận của ta, cho nên tùy ý cho Phó Thục ra vào chỗ ở của ta. Đã hơn một năm nay, ta cũng không thường ở Phó gia, nên nàng ta cũng bớt tới làm phiền."

"Thân phận của chàng giấu kỹ đến như vậy, sao nhị phòng có thể biết được? Chẳng lẽ chàng không nghĩ ra là ai nói cho bọn họ sao?"

"Người Phó gia biết được cực ít, rất có khả năng là bọn họ nhận được tin tức từ kinh thành."

Tần Vận trầm mặc một lát, nâng mi: "Tạ Cảnh, chàng lúc trước vì sao phải rời khỏi kinh thành?"

Tạ Cảnh ngồi xuống bên cạnh Tần Vận, giúp nàng gỡ trâm thoa trên đầu xuống: "Bình Dương Hầu phủ là cận thần của Hoàng Thượng, phụ thân và Hoàng Thượng là cùng nhau lớn lên, có quan hệ thân thiết. Mọi người đều nói, Bình Dương Hầu nói một câu là có thể ảnh hưởng ý định lập người kế vị của Hoàng Thượng. Nếu người được chọn làm Thái Tử không được Bình Dương Hầu đồng ý, Hoàng Thượng nhất định sẽ suy nghĩ lại.

Hoàng Hậu và Quý Phi lúc mới tiến cung có địa vị ngang nhau. Hoàng Hậu sinh ra đích tử, theo lý nên trở thành Thái Tử. Quý Phi mấy năm nay ân sủng tuy rằng không qua được Hoàng Hậu, nhưng cũng không thấp, có Nhị hoàng tử, tất nhiên cũng muốn tiến thêm một bước."


Tạ Cảnh dừng lại, tự nhiên thưởng thức bàn tay trắng nõn của Tần Vận: "Mẫu tộc của Hoàng Hậu và Quý Phi đều muốn mượn sức Bình Dương Hầu phủ. Nhưng đến khi Quý Phi biết Bình Dương Hầu phủ sẽ không đứng về phía bọn họ, liền nghĩ đến lấy ta để áp chế, bức bách phụ thân theo sự điều khiển của họ."

"Mà vừa lúc dì của chàng, Phó gia đương gia phu nhân Tiền phu nhân thành thân mấy năm nhưng dưới gối không có con, mẫu thân chàng liền đem chàng giao cho Tiền phu nhân nuôi nấng." Tần Vận nhàn nhạt tiếp lời Tạ Cảnh.

"Đúng vậy. Dì gả đến Phó gia nhiều năm chỉ có một mình Viện tỷ nhi. Thân là đương gia chủ mẫu của Phó gia, dưới gối nếu không có con trai, nhất định sẽ bị mấy người phòng khác lên án. Lại bởi vì bà có một người tỷ tỷ ruột là Bình Dương Hầu phu nhân, Phó lão phu nhân lại không dám tùy ý nhét người vào trong phòng nhi tử mình. Dần dà, đã khiến cho con nối dõi đại phòng Phó gia lụi tàn, hiện giờ chỉ còn lại Viện tỷ nhi."

Tạ Cảnh rất không tán đồng cách làm này của Tiền phu nhân.

Hắn đến đúng là có thể giải quyết tình thế cấp bách của Tiền phu nhân, nhưng hắn chung quy vẫn là Bình Dương Hầu Thế tử, sớm hay muộn cũng phải trở lại Hầu phủ.

Đến khi thân phận của hắn bại lộ, sự cân bằng của đại phòng Phó gia liền sẽ bị đánh vỡ.

Viện tỷ nhi là đích nữ đại phòng Phó gia, trừ phi ngày sau nàng chọn chồng ở rể, nếu không tuyệt đối không thể ngăn cản lão phu nhân tặng người.

"Về chuyện nhị phòng, các người tính xử lý như thế nào?" Tần Vận không hề lo lắng chuyện này, quay trở lại đề tài Phó Thục: "Hôm nay ta thấy tâm tư nàng ta đối với chàng là rõ như ban ngày, nếu bị người khác phát hiện, có thể không tốt."

"Chúng ta ở Kim Lăng không bao lâu, chờ ta đưa nàng trở về lại mặt, liền đi kinh thành."

Khi nói chuyện, Tạ Cảnh đi tới trước ngăn tủ, lấy ra chăn bông và gối đầu.

Tần Vận ngồi một lát, vẫn đứng dậy hướng hắn đi qua, cầm lấy đồ trong tay hắn, động tác nhanh nhẹn đem trải lên nhuyễn tháp: "Trời nóng, chăn này nên dùng làm nệm đi. Trong phòng có băng, nếu chỉ ngủ trên chiếu sợ sẽ bị cảm lạnh."

Nói xong, Tần Vận liền vòng đến phía sau bình phong, thay đổi xiêm y nhẹ nhàng.


Ánh mắt Tạ Cảnh dừng trên bình phong.

Bình phong che chắn chặt chẽ đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình.

Hắn không phải một tên nhóc chưa biết chuyện đời, kiếp trước chuyện nên làm bọn họ đều đã làm qua.

Hiện tại bóng dáng mà mình muốn nâng niu nhất đang đứng ở bình phong trước mặt, hắn chỉ cảm thấy cả người đều rất nóng.

Ngoài cửa sổ một làn gió lạnh thổi vào khiến hắn rùng mình, cũng thổi tan ý niệm của hắn.

Cùng lúc đó, Tần Vận ở sau bình phong cũng đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Nàng biết chuyện đó không sớm thì muộn, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại!

Đêm nay, giữa hai người không phát sinh chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Cảnh rời giường trước đi bộ trong sân, phân phó đám người Bán Hạ vào phòng hầu hạ Tần Vận rửa mặt.

Tần Vận xoa giữa mày, nhìn ánh nắng bên ngoài, chu chu môi: "Lại là một ngày nắng gắt."

"Cô gia vừa mới thức dậy đang ở trong sân, người bên cạnh phu nhân sắp đến rồi. Cô nương?" Thược Dược cầm chiếc khăn trắng như tuyết, khóc không ra nước mắt.

Tần Vận đột nhiên hiểu được, khóe miệng giật giật: "Mặc kệ đi, không có việc gì. Người lát nữa đến nhất định là người bên cạnh mẫu thân, khi người tới thì nói rõ ràng là được."

Tiền phu nhân ngóng trông bọn họ có thể viên phòng, nhưng cũng không phải mẹ chồng chính thức, trước mặt Tạ Cảnh, bà không thể nói nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui