Hàn Mạch Như dừng bước, đặc biệt khi nàng nghe được ông ta khẳng định như vậy, nàng quay đầu kinh ngạc, không để ý đến cảnh bẩn thỉu cùng mùi hôi thối bốc lên kinh người, Hàn Mạch Như ngồi xổm xuống bên cạnh nắm lấy tay ông ta hỏi, "Lão gia gia, có phải lão biết hắn ở chỗ nào, van cầu lão nói cho ta biết đi."
Lão khất cái lại ngáp một cái thật to, cùng tiếp với tiếng bụng đói kêu ùng ục, trên mặt bẩn hề hề, cười nói, "Ôi, ngủ đã nửa ngày, lão nhân ta đói muốn chết rồi, rất là đói nha ." Nói xong câu đó, ánh mắt ông ta còn cố ý vô tình nhìn sang Hàn Mạch Như.
Ông ta tỏ vẻ rõ ràng như vậy, Hàn Mạch Như làm sao không nhận ra được, thế nhưng hiện tại nàng không có thừa thời gian để đùa cùng lão nhân này, nàng đứng lên phân phó với bốn hạ nhân bên cạnh, "Bốn người các ngươi lập tức vào phủ lấy một ít thức ăn ra đây, nhanh lên."
Bốn gã sai vặt sau khi nghe tiểu thư phân phó, vội vàng chạy vào phòng bếp trong phủ, trong tay mỗi người cầm một ít thức ăn bê ra.
"Tiểu, tiểu thư, thức ăn đây ạ ." Bốn gã sai vặt không kịp thở đi ra bên ngoài cửa sau, trong đó gã sai vặt dẫn đầu bẩm báo với nàng.
Hàn Mạch Như đứng lên, đến bên người bọn họ đoạt lấy thức ănmột cỗ mùi thơm bốc lên trước mặt lão nhân gia, trên mặt nàng khó nén sốt ruột hướng hắn nói, "Lão gia gia, lão ăn nhanh một chút, ăn xong van cầu lão nói chuyện lão biết cho ta."
Lão khất cái nhìn thoáng qua thức ăn đặt trước mặt, nhưng chưa ăn ngay, mà rất bình tĩnh hỏi Hàn Mạch Như, "Cái nam nhân kia rất quan trọng với ngươi sao? Ta thấy hắn hình như là nam nhân không được bình thường, ở cùng một chỗ với tiểu nữ nhi ngươi, hắn không xứng."
Hàn Mạch Như sắc mặt lập tức âm xuống dưới, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn mở miệng nói, "Chuyện này không liên quan đến lão, lão chỉ cần nói với ta hắn ở đâu thôi."
Nàng không thích lão nhân gia này đánh giá thấp tên ngốc kia, dù hắn có vo dụng, nhưng hắn là người trong lòng nàng, không ai có quyền bình phẩm gì cả.
Lão khất cái cũng không giận, chính là luôn luôn cười tủm tỉm nhìn Hàn Mạch Như, qua hồi lâu, ánh mắt ông ta rời khỏi người Hàn Mạch Như nhìn thức ăn trước mặt, cầm lấy cái đùi gà bắt đầu cắn nuốt.
Sauk hi ông ta ăn xong nửa cái đùi gà mới mở miệng nói, "Buổi sáng hôm nay, ta ngủ ở trong này nhìn thấy, một cái xe ngựa dừng lại ở cổng sau phủ của ngươi, một lúc sau, có người từ trong phủ ngươi đi ra trên vai vác theo một nam nhân mặc trường bào màu xanh lục, bọn họ quẳng hắn lên xe ngựa rồi rời đi."
Nghe được tin tức hữu dụng, trong lòng Hàn Mạch Như dâng lên vui mừng, thế nhưng rất nhanh lại qua đi, nàng chỉ biết hắn bị người ta mang đi, nhưng không biết là ai , nàng không biết tý gì về người bắt hắn, này chẳng khác gì mò kim đáy biển? Nghĩ vậy, trên mặt nàng hưng phấn tươi cười bỗng chốc tiêu tan.
Tuy rằng lão khất cái đang tận lực chiến đấu với đồ ăn trên đất nhưng ông ta vẫn chú ý đến biểu cảm trên mặt Hàn Mạch Như, thấy mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng, ông ta đắc ý cười nói tiếp, "Tuy rằng nam nhân ngươi muốn tìm đã bị xe ngựa mang đi, thế nhưng lão nhân gia ta đây nhìn thấy bài tử bên mặt phải của xe ngựa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...