"Chờ một chút." Gã sai vặt đang ngồi dưới đất nghe hắn nói như vậy, trên mặt thoáng qua tia sợ hãi, lên tiếng ngăn lại ý tưởng này của Thương Đông Thần.
Trên mặt gã sai vặt thoáng qua tia tính kế, hắn cũng không phải là hạ nhân ở Hàn phủ, nếu thật sự để tên ngốc này tìm hạ nhân Hàn gia đến, thì thân phận của mình sẽ bị bại lộ, đến lúc đó tất cả kế hoạch của hắn đều hỏng hết, hắn còn muốn mang tên ngốc này rời khỏi phủ đến gặp đại thiếu gia nữa.
"Vị thiếu gia này, xin người thương xót, có thể giúp tiểu nhân đến cửa sau được không, là thế này, tiểu nhân là tiểu nhị đưa đồ ăn đến Hàn gia, bởi vì vừa rồi mắc đi nhà xí, sau khi giải quyết xong lại bị lạc đường ở trong này." Giải thích xong, gã sai vặt mới chợt nhớ ra những lời giải thích của mình thật là dư thừa, người đang đứng trước mặt mình là tên ngốc, chỉ cần mình bịa ra một cái lý do bất kỳ nào đó cũng có thể lừa gạt được hắn rồi.
Thương Đông Thần gãi gãi đầu lộ ra ánh mắt đã hiểu nhìn nam nhân kia, thấy hắn không quát to, liền mở miệng nói với hắn, "Ngươi đã không còn đau, ta đây sẽ không đi cùng ngươi, ta còn muốn đi tìm Như Nhi muội muội chơi nữa, ngươi chính mình tự tìm cửa sau mà ra ngoài."
Bỏ lại những lời này, Thương Đông Thần vỗ vỗ tay áo bởi vì vừa nãy giúp nam nhân kia, mà hiện tại tay áo hắn dính chút bụi đất màu vàng, có chút không vui phủi sạch bụi đất, nếu để Như Nhi muội muội thấy mình bẩn thỉu, nàng nhất định sẽ không để ý Thần Nhi, nghĩ tới cái này, Thương Đông Thần càng mạnh tay phủi quần áo.
"Đợi một lát." Mắt thấy tên ngốc này đang định rời đi, mồ hôi trên chán gã sai vặt càng tuôn rơi, thầm nghĩ trong lòng, xem ra tên ngốc này cũng không ngốc, như thế mà lại không bị lừa, tức chết hắn, hắn còn tưởng rằng mình chỉ cần dỗ ngọt một tiếng tên ngốc kia sẽ ngoan ngoãn nghe theo hắn, không nghĩ tới khó như vậy.
"Làm chi..." hiện tại Thương Đông Thần thật sự không thích dây dưa nhiều lời với tên bị mình vừa làm ngã, so với Tiểu Ngũ còn đáng ghét hơn, hiện tại hắn rất muốn đi tìm Như Nhi muội muội nói chuyện, nhưng tên đáng ghét này lại kêu hắn dừng lại, thật sự là rất đáng giận .
A hà, trong lòng tên sai vặt than một tiếng, hóa ra tên ngốc cũng biết tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận .
"Vị thiếu gia này, sao người lại vô lương tâm như vậy, tiểu nhân bị người làm ngã, hiện tại chân tiểu nhân đều đau muốn chết, không thể đi được, người giúp ta đi ra cửa sau đi." Gã sai vặt vẻ mặt thống khổ nhưng cũng lộ ra vẻ lưu manh, không phân rõ phải trái, chính là ngồi dưới đất không chịu đi.
Mắt Thương Đông Thần choáng váng, trong lòng hắn có một ý nghĩ sao tên này lại còn ngồi ắn vạ giống như hắn hay làm vậy, gã sai vặt một bộ dáng lưu manh đang ngồi dưới đất lúc này không biết rằng mình đã bị Thương Đông Thần coi như tên ngốc, nhịn không được trong lòng sinh ra cảm thông.
Nếu hắn biết được suy nghĩ này của Thương Đông Thần, gã sai vặt nhất định sẽ nhảy ra mắng to, ngươi mới là tên ngốc, cả nhà các ngươi mới ngốc, hắn không biết có bao nhiêu thông minh đâu.
"Được rồi, xem ra ngươi cũng thật đáng thương giống ta vậy, ta liền với ngươi cùng đi cửa sau, nhưng mà ngươi phải nhanh lên mới được, ta còn phải đi tìm Như Nhi muội muội nữa." Thương Đông Thần nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, cuối cùng vẫn là lựa chọn chiếu cố nam nhân giống bản thân mình này.
"Tốt, tốt, chúng ta nhanh đi thôi." Gã sai vặt rốt cuộc thấy hắn đồng ý đi cửa sau với mình, thấy kế hoạch của chính mình thành công, cao hứng theo trên đất đứng lên thối lui đến một bên nhường hắn đi trước, mà bản thân liền đi theo sau hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...