Hàn Mạch Như thấy thế, chạy nhanh đứng lên, nàng không đành lòng nhìn thấy hắn khóc, nhưng là nàng lại không thể như vậy lại một lần nữa không để ý đến dè dặt của nữ tử mà cầm tay hắn, nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Mạch Như chỉ có thể nghĩ tới an ủi Thương Lưu thị, có lẽ như vậy ngốc nam nhân này sẽ không khổ sở theo .
"Bá mẫu, người đừng thương tâm, chuyện khổ sở như vậy đều đã qua ." Nàng an ủi Thương thị nói.
Thương Vô Lăng sau khi thương tâm chuyện cũ đã phục hồi lại tinh thần, ý thức được bản thân hai cái lão nhân còn để cho tiểu bối đến an ủi, ngẫm lại đều có điểm hoảng.
Hắn kéo tay Thương Lưu thị qua, ôn nhu nói, "Phu nhân, đừng thương tâm ."
Thương Lưu thị cũng không giống như những phụ nhân khác, luôn luôn liền không dứt, nàng sau khi nghe Hàn Mạch Như cùng Thương Vô Lăng hai người khuyên bảo, liền xoa xoa khóe mắt bản thân, nín khóc mỉm cười nói, "Xem ta, động một chút liền khóc, Như Nhi, ngươi không cần chê cười Thương bá mẫu ta."
Hàn Mạch Như lắc lắc đầu, hé miệng cười, không nói gì.
"Mẫu thân, không khóc, Thần Nhi cũng không khóc, đợi lát nữa Thần Nhi vẽ tranh cho mẫu thân, mẫu thân liền nín khóc." Thương Đông Thần khi thấy mẫu thân không khóc , khuôn mặt tuấn tú vừa nhăn nhó của hắn mới dãn ra, lộ ra ngốc ngốc cười nói.
Nghe hắn nói muốn vẽ tranh, Hàn Mạch Như mới nhớ tới lúc mình đến đây, nhìn thấy hắn vẽ ở trên mặt đất trong sân, quả thực rất thật làm cho người ta không dứt ánh mắt ra được, hiện tại trong đầu nàng hiện lên bức vẽ của hắn lúc đó, Hàn Mạch Như thấy thật rõ ràng như là mình đã rất quen thuộc với bức vẽ đó.
Hàn Mạch Như hướng Thương Lưu thị hỏi, "Thương bá mẫu, vừa rồi Như Nhi lúc ở trong viện nhìn thấy Thần ca ca vẽ ở trên mặt đất, hắn vẽ rất đẹp, rất sống động, chỉ sợ tài nghệ của họa sư Bạch Phong nổi tiếng đương thời cũng còn kém mấy phần."
Thương Lưu thị nghe được có người khen con mình, tự nhiên là trên mặt cười nở hoa, khi Hàn Mạch Như hỏi về việc này nàng cũng chưa có trả lời, ngược lại đầu tiên là lấy ra khăn tay đang cầm chà lau vết bẩn trên tay Thương Đông Thần.
Chờ sau khi lau xong mắt mới hướng về phía Hàn Mạch Như, Thương Lưu thị trong mắt lộ ra nồng đậm kiêu ngạo, nói, "Như Nhi cũng thấy thôi, thực không dám dấu diếm, kỳ thực Thần Nhi tuy rằng chỉ số thông minh chỉ như đứa trẻ mười tuổi, nhưng là ông trời cũng không có làm cho Thần nhi thành người vô dụng, Thần nhi cũng có chút bản lĩnh hơn người, chỉ cần hắn tập trung vẽ tranh, hắn có thể vẽ giống y như thật, có lẽ cái này là ông trời bồi thường cho khiếm khuyết về mặt tâm trí của Thần nhi”.
Hàn Mạch Như thật lâu không có lấy lại tinh thần, không biết vì sao, sau khi nàng nghe Thương Lưu thị nói xong câu đó, đáy lòng nàng giống như có một cái gì muốn nhô lên, làm cho lúc nàng nhìn về phía nam nhân đang ngây ngốc cười kia, tim nàng đập không ngừng, gò má cũng biến nóng lên.
Thương Lưu thị không có chú ý tới tình huống này của Hàn Mạch Như, hiện tại trong ánh mắt nàng tất cả đều là con trai ở trước mắt này, nàng tiếp tục nói, "Như Nhi không biết đi, Thương gia sở dĩ lớn giống như hiện tại, giàu có như vậy, kỳ thực là dựa chủ yếu vào việc bán tranh của Thần nhi vẽ , hiện tại một bức họa của Thần nhi ở Tần quốc có thể bán được một ngàn lượng bạc trắng, này vẫn là giá thấp nhất rồi ."
Thương Lưu thị sở dĩ nói ra việc này, kỳ thực nàng là muốn nói cho Hàn Mạch Như biết ưu điểm của con, nói cho Hàn Mạch Như, bản thân con cũng là một khối bảo bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...