Thê Tử Của Chàng Câm

Thám tử không hiểu nhìn Khổng Chu.

Nước mưa theo đấu lạp rơi xuống tay Khổng Chu, lạnh khiến tâm giật mình, ánh mắt ông hoảng sợ nhàn nhạt nói:

- Ta biết rồi.

Hóa ra mấy ngày nay cậu ấy không hề mê muội, đắm mình trong bi thương chẳng làm gì cả, hóa ra cậu ấy đi sông Thiệu. Nếu vậy ông nghĩ ông biết cậu ấy muốn làm gì rồi.

Ba ngày sau, thành Hoài Châu.

Dịch quán nơi Bạc Ngạn ngủ lại.

- Như thế, bổn tướng quân chỉ có thể khuyên ngươi nén bi thương.

Ngón tay thon dài hờ hững cầm que đồng, nhẹ nhàng khêu tim nến, từ khi Thận nhi dẫn Khổng Chu và Tang Vi Sương tiến vào, ánh mắt hắn chưa từng nhìn Tang Vi Sương.

Nàng nhìn hắn, nàng của bây giờ, cô đơn, đáng thương và thảm hại, nàng không muốn hắn nhìn bộ dạng của nàng, càng không muốn nhìn vẻ tuấn tú ngạo mạn của hắn.

Nén bi thương...

Ba chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực ấy, hắn sao có thể vào lúc nàng cô đơn nhất, suy sụp nhất mà tổn thương nàng như vậy?

Bàn tay lượn quanh thanh bảo kiếm bên hông ẩn trong áo khoác ngoài màu đen rộng rãi, nàng nuốt xuống nỗi xót xa nặng nề, cố nén tâm trạng hận không thể cùng hắn đồng quy vu tận, rơi vào địa ngục, không bao giờ nếm trải những nóng lạnh chốn hồng trần nữa...

Vết thương nơi ngực nàng vẫn đang rỉ máu, loại đau đớn này khiến nàng không nơi phát tiết, nếu thật sự phải tìm người theo nàng xuống hoàng tuyền, Lâu Kiêm Gia không còn, vậy thì kéo người trước mắt cùng đi...Không! Lâu Kiêm Gia đơn thuần vô tội, nàng sao nhẫn tâm kéo hắn cùng vào địa ngục? Phó Họa Khánh không xứng, hay là...người trước mắt này nhỉ.

- Tang Vi Sương, ngươi điếc hay câm rồi? Bổn tướng quân đang nói với ngươi đấy!

Vết thương rỉ máu gì đó, suy nghĩ về địa ngục gì đó, trong chớp mắt đều biến mất, Tang Vi Sương chỉ nghe một tiếng rống to rét lạnh bên tai mình.


Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo lửa giận kia, phát hiện Thận hộ vệ và Khổng Chu không biết đã lui xuống từ lúc nào...trong phòng này chỉ còn nàng và hắn.

- Tôi...

Đầu rất nặng, nàng đưa tay xoa xoa rồi kinh ngạc nhìn hắn:

- Tướng quân nói gì?

Đúng là không thể tha thứ, hắn thật muốn bóp chết nữ nhân này!

Đột nhiên, đáy mắt hắn lóe lên ý cười như có như không, bàn tay chậm rãi vươn về phía nàng, ngón tay linh hoạt cởi dây buộc áo choàng đen của nàng.

- Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Chưa từng có ai thân mật với nàng như vậy, dùng vẻ mặt không rõ ý tứ như vậy làm chuyện “cởi áo tháo thắt lưng”.

Nhìn vẻ bối rối trên khuôn mặt cô đơn tái nhợt của nàng, tâm trạng hắn cực kỳ tốt, không ngờ nàng cũng biết sợ, nàng sợ như một đứa trẻ không hiểu chuyện đời...

- Ra vẻ cái gì?

Khi hơi thở lạnh lùng phun ra từ đôi môi mỏng của hắn, một tay hắn đã cởi áo choàng trên người nàng xuống, tay kia vòng qua eo nàng. Hắn không phải muốn làm gì nàng, chẳng qua là thấy áo choàng trên người nàng cứ nhỏ nước vô cùng chướng mắt. Nhưng lúc hắn “động thủ” như ma xui quỷ khiến thì kinh ngạc phát hiện biểu cảm sinh động trên mặt nàng.

Hóa ra nàng không phải một con rối gỗ, nàng cũng biết sợ! Thế là hắn muốn trêu đùa nàng, muốn thấy biểu cảm càng sinh động hơn của nàng!

Đôi mắt Tang Vi Sương vốn vô cùng mệt mỏi vì mấy ngày đi đường liên tiếp, vào lúc này vì hoảng sợ mà đột nhiên như bị người khác đâm một dao vào tay vậy, cực kỳ tỉnh táo!

- Càn rỡ!

Nàng dùng sức đẩy dáng người anh tuấn kia ra, tay áo đen vung lên, một cái tát vang dội tát lên mặt hắn.

Kinh ngạc.

Hai người kinh ngạc nhìn nhau một lát, Vi Sương rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, nhìn tay mình, trong đầu xẹt qua một tiếng sấm, nàng lại tát hắn một bạt tai!

Sau đó xảy ra chuyện gì, Tang Vi Sương hôm sau không nhớ được.

Hình như là người nào đó gầm lên giận dữ, gọi Thận nhi đến, lạnh giọng nói:

- Đưa nàng ta về phòng.

Nàng nghĩ Bạc Ngạn khi đó chắc chắn muốn tự tay bóp chết nàng.

Nhưng hắn không làm, bởi vì thân thể nàng không chịu thua kém, sau mấy ngày liên tục dầm mưa đi đường cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất.

Nàng thật sự mệt mỏi, hôm sau tỉnh lại đại phu nói sức khỏe nàng không có gì đáng ngại, chỉ là quá mệt nên ngủ thiếp đi, ngay cả bị phong hàn cũng không phải.

Đáng tiếc, đêm qua nàng không thể cùng Bạc Ngạn đồng quy vu tận.

Tối nay, nàng vẫn vờ như không có gì xảy ra, chạy đi tìm hắn “hiến kế”...


- Ơ, tướng quân, mặt ngài sao thế?

Đôi con ngươi lạnh lùng bốc lửa, hắn mím môi nhìn nàng, tựa như muốn nuốt chửng nàng vào bụng?

- Ơ, tướng quân, tôi thấy mặt ngài bên cao bên thấp, bên đỏ bên trắng, giống như...

- Tang Vi Sương, ngươi ít giả ngây giả dại trước mặt bổn tướng quân đi!

Bàn tay mạnh mẽ trong chớp mắt túm lấy cổ nàng.

- A?...

Không lẽ kiệt tác này là món quà chào hỏi hắn của nàng? Nàng rõ ràng ngủ suốt một ngày một đêm, mãi đến nửa canh giờ trước mới tỉnh, hơn nữa đêm qua...

Đêm qua...

Đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng nhớ ra chút ký ức về đêm qua...

Tức thì mặt nàng đỏ như quét sơn, dù nàng có giỏi khua môi múa mép cũng không thể nói đen thành trắng nhỉ? Mà nàng cần gì phải tự gây nghiệt? Bạc Ngạn vốn dĩ đã không nhắc tới, nàng lại tự dưng nhắc...

- Tướng quân, tối qua tiểu nhân thần trí mơ hồ, nhất thời hồ đồ, e là đã làm việc không nên làm, mong tướng quân rộng lượng tha thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân có một kế sách, cầu giữ mạng để nói cho tướng quân nghe.

Tang Vi Sương không khỏi xấu hổ với sự “hèn mọn tận xương” của mình lúc này.

Trong lòng nàng biết Bạc Ngạn sẽ không thật sự làm gì nàng, nàng không sợ chết càng không sợ hắn, nhưng nàng sợ mình nhất thời không kiềm chế được mà cùng hắn “đồng quy vu tận”.

Gân xanh nơi thái dương Bạc Ngạn nhảy lên, hắn hừ lạnh một tiếng, buông nàng ra.

- Ngươi nếu không nói được một nguyên do thì hôm nay đi quân kỹ doanh đi.

Hắn cười lạnh như tu la địa ngục.

- Cái gì?...

Tang Vi Sương cho rằng thính giác mình có vấn đề, ngây ngô mở miệng hỏi.


- Bổn tướng quân tốt bụng nhắc lại một lần, hôm nay ngươi không nói ra được lời nào khiến bổn tướng quân hài lòng thì cút đến quân kỹ doanh hầu hạ nam nhân đi!

Khóe mắt hắn cong cong, ngay cả hắn cũng không nhận ra chút tình cảm nhẹ nhàng vụt qua đôi mắt lạnh lẽo ấy.

- Tướng quân nói đùa hay nói thật?

Tang Vi Sương tức thì sợ ra mồ hôi lạnh cả người.

Khóe môi người nào đó như cười như không:

- Ngươi thử thì biết nói đùa hay nói thật?

Thân thể thiếu nữ không kiềm chế được run lên.

Thật lâu Tang Vi Sương mới thở ra một hơi, tiến lên một bước, quỳ xuống trước người Bạc Ngạn.

Ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu ra cái bóng to lớn của nàng.

Vạt áo màu xanh quẹt qua nền đất, nàng lẳng lặng quỳ, thời gian thấm thoắt, nhiều năm trước hắn cũng từng quỳ trước nàng như vậy, không bi không nài, không buồn không vui.

Khi đó đôi mắt đẹp như hoa đào của hắn hơi cụp xuống, cười vô cùng trong sáng: Hoa Dương, cô sẽ là công chúa xinh đẹp nhất, cao quý nhất trong thiên hạ. Đó là lời chúc phúc tốt đẹp nhất của hắn thời niên thiếu cho nàng, nàng xấu hổ thì xấu hổ nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.

Lúc này nàng nói:

- Tôi hi vọng, ngài sẽ là anh hùng trong mắt tôi...

Nàng trầm ngâm trong lòng: hãy thay ta kết thúc loạn thế phân tranh, không còn cảnh sống rày đây mai đó, không còn cảnh người thân bạn bè ly biệt, không còn cảnh chết oan chết uổng, không còn một công chúa Hoa Dương thứ hai, thứ ba nào nữa...

_____Nếu được, nàng có thể dâng lên tất cả tiền cược của mình, vì hắn mà rải nghìn dặm gấm vóc, giúp hắn vinh quang trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui