Cơn chấn động khổng lồ ập tới, Tang Vi Sương mở cửa phòng ra, da nàng mấy năm gần đây được dưỡng dần dần trắng trẻo, nhưng lúc này lại không có tí huyết sắc nào, tái nhợt như ánh trăng, như thủy tiên không thấy ánh mặt trời vậy.
- Đương gia, Lâu thiếu gia mất tích rồi, có lẽ là mất tích tối qua!
Ngực Dương Yên hơi đau, dù chân mày cau chặt như cái khóa khó mở, nhưng hắn vẫn lặp lại.
Tang Vi Sương hoàn hồn trong sợ hãi, ra khỏi viện như một cơn gió.
- Đêm qua thấy có người ra ngoài tại sao không bẩm báo?
Tang Vi Sương giận đỏ mắt hỏi.
Một loạt các thị vệ giữ cổng cúi đầu. Giờ Hợi ba khắc thay ca, thị vệ ca trước không nói, thị vệ ca sau đương nhiên cũng không chú ý, có lẽ là thị vệ ca trước vội vã đi nghỉ ngơi nên quên mất chuyện này.
Các thị vệ im lặng hứng cơn giận của Tang Vi Sương, hi vọng người được phái ra ngoài có thể nhanh chóng tìm được Lâu công tử mất tích kia.
Lúc này Niệp Hiệp từ bên ngoài chạy vào:
- Tang đương gia, Xuyên Ông các, nhị gia cho mời.
Tang Vi Sương đang lửa giận ngút trời, vô cùng buồn bực, nghe nhị gia tìm thì ngược lại trở nên tỉnh táo, Thần nhị gia tìm nàng chẳng lẽ có liên quan đến chuyện của Lâu Kiêm Gia? Cho dù không liên quan, nàng cũng nên đi, nếu Thần nhị gia điều động người ngựa đi tìm Lâu Kiêm Gia thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Điều nàng không hiểu chính là, tối qua Lâu Kiêm Gia tại sao muốn ra ngoài? Hay chỉ là không cẩn thận đi lạc mà thôi?
Trong lòng nàng phiền não bất an mà nhiều năm qua chưa từng có, trước kia dù gặp chuyện khó khăn thế nào nàng đều có thể khống chế bản thân mình rất tốt, mãi đến bây giờ nàng mới biết mình không phải là một người giỏi nhẫn nhịn.
Tang Vi Sương đến Xuyên Ông các liền hiểu rõ được mọi chuyện từ đầu đến cuối.
- Không, Tiểu Lâu tuyệt đối không giết người, hơn nữa tình huống hiện tại của Tiểu Lâu vô cùng nguy hiểm, ta phải đi cứu hắn!
Vẻ ung dung bình tĩnh trên mặt nàng không còn nữa, nàng thất thố trước mặt mọi người, khiến ngay cả Dương Yên cũng cực kỳ kinh ngạc, đưa tay nhanh chóng ngăn nàng.
Chân mày Thần Tố Hi cau lại, cười lạnh nói:
- Sao ngươi biết hắn không phải hung thủ giết người? Hay là ngươi hiểu rất rõ thân thế, lai lịch, nội tình của hắn?
- Ngài...
Đôi con ngươi như mực của Tang Vi Sương nhìn ánh mắt như cười như không của Thần nhị gia, lúc này mới phát hiện vấn đề hắn đưa ra đánh thẳng vào điểm quan trọng, nàng quả thật không biết gì cả về thân phận, bối cảnh của Lâu Kiêm Gia, hắn thật sự chỉ là một học sinh của thư viện Thánh Phong ở trấn Cốc Phong mà thôi?
Nàng biết theo năng lực của Thần nhị gia, lai lịch của Tang gia từ trên xuống dưới, hắn đều có thể tra được rõ ràng tường tận, nếu ngay cả hắn cũng không tra được thân thế của Tiểu Lâu...ngay cả hắn cũng phải hỏi ngược nàng như thế...
- Người chết bị ngân châm đâm vào huyệt thái dương chết ngay tại chỗ, căn cứ vào khám nghiệm tử thi thì do người thuận tay trái gây nên.
Ánh mắt Thần nhị gia không biết dời đi nơi nào, nhàn nhạt nói.
Tang Vi Sương ngẩn người, lập tức hiểu ra Thần nhị gia không phải có lòng giúp nàng mà là hắn cũng cho rằng hung thủ không phải là Lâu Kiêm Gia.
- Vậy thì không phải rồi, Lâu thiếu gia thuận tay phải, điều này trên dưới Tang gia đều có thể làm chứng, hơn nữa Lâu thiếu gia ngay cả việc ăn cơm mặc y phục đều do đương gia đích thân dạy, không thể nào biết dùng ngân châm gì đó.
Trên gương mặt lo lắng của Dương Yên chợt nở nụ cười, lớn tiếng nói.
Trong lòng Thần Tố Hi biết có chứng cứ chứng minh Lâu Kiêm Gia không phải là hung thủ nhưng nghe thấy câu “Lâu thiếu gia ngay cả việc ăn cơm mặc y phục đều do đương gia đích thân dạy” thì hàng chân mày như mũi kiếm nhăn lại thật sâu, đôi mắt thâm trầm quyết đoán trở nên lạnh lẽo.
Qua thật lâu, Thần nhị gia mới mở miệng nói với chưởng quỹ Xuyên Ông các đứng một bên:
- Đi mời Bạc Ngạn tướng quân tới đây.
Tang Vi Sương nghe vậy chợt ngây người, nàng chưa nghĩ đến việc đối diện với Bạc Ngạn lần nữa như thế nào vào thời khắc nàng đau lòng nhất, cô đơn nhất từ khi sinh ra đến nay.
Sự rời đi của Lâu Kiêm Gia tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng. Là hắn khôi phục trí nhớ, tự nguyện rời đi? Hay là bị người khác ép buộc? Người mang hắn đi tại sao giết kẻ ám sát của Tây Tần? Kẻ ám sát của Tây Tần kia đêm qua vào rừng đào phía Tây Đài xem lễ là muốn giết ai? Hay người hắn ta muốn giết chính là Lâu Kiêm Gia...
Trời ơi...quá đột ngột không kịp phòng bị, tâm nàng chấn động, nàng dường như ý thức được mình đang rơi vào một đầm băng, không thể bò lên, chỉ có thể trơ mắt chết chìm trong đó?
Nhưng lúc này nàng tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, hóa ra không phải nàng bỏ bao công sức cố ý đi làm mà là bản thân nàng vốn đã nằm trong thế cục, nếu không phản kháng thì kết quả cuối cùng có thể còn thảm hơn cả kiếp trước.
Sự mất tích của Lâu Kiêm Gia như giáng một gậy vào đầu nàng.
Ngay cả người mình muốn bảo vệ, nàng cũng không bảo vệ tốt...
Từ phụ hoàng mẫu hậu, tiểu cô cô, thái phó, Tĩnh Sơ đến Lâu Kiêm Gia...
Nàng chính là thiên sát cô tinh, bỏ bao công sức hết ngày này qua ngày khác đều không thành công, ngược lại lại hại người hại mình!
Bất luận Lâu Kiêm Gia trước đây là ai, hôm nay hắn chỉ là Lâu Kiêm Gia cái gì cũng không hiểu! Hắn tuyệt đối sẽ không làm hại nàng, ngược lại là nàng không bảo vệ hắn tốt.
- Là ngươi?
Một đôi mắt trong trẻo như vầng trăng, thâm trầm cơ trí quét qua gương mặt tái nhợt của nàng.
Nghe giọng nói quen thuộc, nàng kinh ngạc ngẩng đầu:
- Bạc tướng quân...
Gương mặt với những đường cong nghiêm nghị lạnh lùng của Bạc Ngạn rơi vào trong mắt, nàng có thể thấy rõ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ trên mặt hắn, sau đó đôi môi mỏng như dao gọt của hắn hơi nhếch lên trào phúng.
Có lẽ cô ta đã sớm biết thân phận của hắn, hôm qua chẳng qua là cô ta gặp dịp thì chơi? Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Bạc Ngạn, hắn không hề cảm thấy khổ sở và tiếc nuối mà như đã dự liệu trước vậy, vẻ mặt lạnh băng của hắn mang theo chút tự giễu, vững bước đi về phía Thần Tố Hi.
Tang Vi Sương nhìn rõ sự trào phúng trên gương mặt lạnh lùng của hắn, giống như bị hắn tự tay dội một gáo nước lạnh vậy, mặt nàng vốn đã tái nhợt, giờ trắng gần như trong suốt...
- Bạc tướng quân.
Nàng bình tĩnh thốt ra ba chữ, nhấc vạt áo quỳ xuống:
- Thảo dân quỳ xin tướng quân tìm tung tích Lâu Kiêm Gia...
Lâu Kiêm Gia bị hung thủ giết kẻ ám sát Tây Tần kia bắt đi, lúc này đang gặp nguy hiểm! Đây là điều nàng tổng kết ra được trong thời gian ngắn nhất, nàng cho rằng đây là kết quả có khả năng lớn nhất.
- Ngươi, dựa vào đâu mà ra lệnh cho bổn tướng quân?
Đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra câu này.
- Tướng quân, thảo dân có lý do của thảo dân, có thể mời tướng quân dời bước nói chuyện hay không?
Từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể thấy đôi môi mỏng của nàng run rẩy, cảm nhận được sự căng thẳng của nàng lúc này, hình như không thể nói là căng thẳng, bởi vì hắn biết nàng không hề sợ hắn, nàng chẳng qua mất khống chế tâm trạng mà thôi.
Nàng dường như rất để ý đến Lâu-Kiêm-Gia kia.
- Được.
Hắn trả lời dứt khoát, ngược lại khiến Tang Vi Sương sững sờ.
Đôi môi Bạc Ngạn vẫn tựa tiếu phi tiếu như cũ, nhìn có chút giễu cợt, hắn cũng muốn nghe thử lý do của nàng:
- Thận nhi, dẫn Tang đương gia đến dịch quán.
Hắn nói rồi xoay người rời đi, trong bóng lưng lộ ra sự cương quyết đĩnh đạc khó nói nên lời.
Vẻ tái nhợt trên mặt Tang Vi Sương khó mà mất đi, nàng tựa như đang ở thời khắc nghe tin Lâu Kiêm Gia mất tích đã tự giác bỏ ngoài tai lời khuyên can của tất cả mọi người, những lời người khác nói rằng không tìm được Lâu Kiêm Gia nàng hoàn toàn không nghe lọt. Bất chấp sự lo lắng khuyên nhủ của Dương Yên, bất chấp ánh mắt sắc bén của Thần nhị gia, nàng mím môi kiên quyết đứng lên, sắc mặt hờ hững.
Nàng vội vã rời khỏi Xuyên Ông các, tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng xe lăn bánh lốc cốc giày vò nội tâm nàng.
Cuối cùng, nàng xuống xe ngựa, theo thiếu niên mặc khôi giáp nọ vào dịch quán.
- Giờ có thể nói rồi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...