- Ờm, Tiểu Lâu và Tiểu Cẩm đi chơi Lưu thương khúc thủy, vậy ta đi dạo chung quanh một chút, mọi người cũng đi dạo đi.
Tang Vi Sương cười, đi càng lúc càng xa.
Mấy người Vấn Ngọc đưa mắt nhìn nhau, Dương Yên cảm thấy rất mất mát, đúng lúc đưa tay che lại ống tay áo thì Vấn Ngọc nhìn thấy trong đó là một hộp gấm màu đỏ.
Vi Sương rời khỏi Đài xem lễ, đi tới rừng trúc phía Tây, Xuyên Ông các bên sông Hoài là tòa lầu các cao nhất lớn nhất thành Hoài Châu, trên Đài xem lễ nhìn xuống muôn hồng nghìn tía, nàng thấy hoa cả mắt nên muốn đi đến rừng trúc xanh một chút, nghĩ rằng rừng trúc xanh miết sẽ khiến mắt nàng thoải mái hơn.
***
- Kiêm Gia ca ca, lát nữa đệ nếu mắc lỗi hoặc không tiếp câu được, họ sẽ phạt đệ uống rượu, huynh uống giúp đệ nhé.
Tang Cẩm Văn nhỏ giọng nói với Lâu Kiêm Gia.
Theo lệ cũ, mọi người ngồi vây quanh bờ suối, đặt ly rượu lên đầu nguồn, ly rượu bập bềnh trôi theo dòng nước quanh co, dừng lại trước người nào, người đó phải đọc thơ theo quy định, nếu không thì phải nâng ly uống rượu.
- Hữu Minh, chúng ta đã nói rõ việc chọn người hợp tác rồi mà? Tại sao tới lượt ta thì lật lọng?
Cẩm Văn tới chỗ chơi Lưu thương khúc thủy, thấy một tiểu công tử nhà quan hơi nổi giận.
Đám cẩm y thiếu niên cười to, có người cầm đũa gỗ trong tay ném tiểu công tử nọ.
- Đại thiếu gia, ai mà không biết thư đồng kia của huynh có ngâm mình trong ba vại rượu cũng không say! Huynh đổi người khác đi, nếu không trò này không chơi được đâu!
- Các người đều nói ta mà không nói Hữu Minh, Hữu Khanh không phải uống rất giỏi sao?
Tiểu công tử được mọi người gọi là “đại thiếu gia” kia bất mãn nói.
Đám cẩm y thiếu niên nghe vậy nghẹn lời, tuy ai cũng biết Hữu Khanh uống giỏi nhưng lần nào chơi cũng không ai vạch trần.
Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng, âm thanh náo nhiệt ban nãy giờ trở nên an tĩnh có thể nghe được tiếng nước chảy.
Thiếu niên y phục trắng ánh trăng hơi động đậy, trên mặt là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời:
- Các vị huynh đệ quá không tin Hữu Minh rồi, Hữu Minh sao để lục đệ uống rượu chứ?
Lời hắn nói mạnh mẽ nhưng không tự phụ đã thành công phá vỡ bầu không khí lúng túng.
- Hảo tiểu tử, hôm nay nếu huynh sai một câu, các huynh đệ sẽ phế huynh!
Giờ khắc này những tiểu công tử ăn ngon mặc đẹp đều trở nên thô tục.
- Đúng, nếu huynh để Hữu Khanh dính một giọt rượu, chúng ta sẽ phế huynh!
Trên mặt Hữu Minh vẫn là nụ cười ấm áp như cũ:
- Các vị huynh đệ hôm nay định đọc thơ tên hay thơ vần?
- Hôm nay không đọc thơ tên cũng không đọc thơ vần, hôm nay chúng ta “khảm chữ” thế nào?
“Đại thiếu gia” lười nhác duỗi lưng nói.
- Khảm chữ gì?
Có người vội hỏi.
“Đại thiếu gia” liếc người nọ, khóe môi cong lên:
- Muốn biết thì nhanh ngồi vào vị trí đi.
Hắn nói xong thì đã chiếm vị trí đầu tiên, thư đồng của hắn lập tức tìm một người hầu ngồi bên cạnh hắn.
Các công tử đều kéo người hợp tác với mình vào chỗ ngồi.
- Huynh giỏi lắm, tranh vị trí đầu và cuối, biết ly rượu chỉ trôi vào giữa chứ?
- Phải đó! “Đại thiếu gia” sao có thể vô sỉ như vậy!
- Không thông báo người ta một tiếng đã tự ngồi vào vị trí đầu! Ôi!
Bùi Hữu Minh cười khẽ, chỉnh lại y phục rồi ngồi xuống, một người y phục màu xanh lặng lẽ ngồi bên cạnh, chính là Bùi Hữu Khanh.
Thấy Hữu Khanh ngồi xong, Bùi Hữu Minh mới lên tiếng ngắt lời đám thiếu niên:
- Được rồi, đừng cãi nữa, nghe đại thiếu gia ra đề đi, để bọn ta khảm chữ gì?
“Đại thiếu gia" búng tay:
- Gia dám cam đoan người đầu tiên giải đề là Hữu Minh.
Người hầu rượu đứng ở đầu con suối đặt cái khay có ba ly rượu vào dòng nước.
Ly rượu trôi theo dòng nước, thật sự dừng lại chỗ huynh đệ Bùi gia.
“Đại thiếu gia” híp mắt nhìn hai huynh đệ Bùi gia nói:
- Đơn giản thôi, khảm chữ “hồng”, chữ thứ hai không phân biệt câu trên câu dưới.
- Đa tạ đại thiếu gia hạ thủ lưu tình, câu trả lời của Hữu Minh là: “Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ, Loạn hồng phi quá thu thiên khứ” (trích “Điệp luyến hoa” của Âu Dương Tu, bản dịch thơ của Nguyễn Thị Bích Hải: “Mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng nói, Tơi bời hoa rụng hơn thu tới”), vậy có tính là qua không?
“Đại thiếu gia” mắt sáng lên, các thiếu niên chung quanh đều vỗ tay:
- Hữu Minh lại đứng đầu rồi.
- Chắc lần này Hữu Khanh huynh đệ thật sự không cần uống rượu nhỉ? Ha ha.
Người hầu rượu đẩy khay gỗ cho nó tiếp tục trôi theo dòng nước.
Bùi Hữu Minh mỉm cười quay đầu lại:
- Ta nói lần này hẳn là đến lượt Tang gia huynh đệ.
- A?
Tang Cẩm Văn đang kinh ngạc thì khay gỗ kia đúng lúc kẹt lại nơi khe đá trước người hắn khoảng một thước, cách hắn rất gần nên đương nhiên là đến lượt hắn.
- Ha ha, ngạc nhiên thật, Hữu Minh huynh nói đúng rồi.
Mấy công tử ồn ào.
- Hữu Minh huynh mau ra đề đi.
“Đại thiếu gia” tựa như xem trò vui nói.
Đôi mắt như dòng nước của Bùi Hữu Minh ngẩng nhìn mây trên trời, nói:
- Khảm một chữ “vân”, chữ đầu tiên, không phân biệt câu trên câu dưới.
Tang Cẩm Văn căng thẳng đỏ mặt, hắn lần đầu chơi trò này, Bùi Hữu Minh vừa ra đề, trong đầu hắn trống rỗng một chút mới trả lời:
- “Ngã lai vấn đạo vô dư thuyết, Vân tại thanh thiên thủy tại bình.” (Trích “Tặng Dược sơn cao tăng Duy Nghiễm” của Lý Ngao, Nguyễn Khắc Phi dịch thơ: “Đáp lời hỏi Đạo, không thừa chữ: ‘Mây ở trời xanh, nước ở bình’”)
Những người có mặt đều yên lặng, tâm tư đuổi theo ý cảnh của câu thơ, qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Ngay cả vị đại thiếu gia tùy hứng kia cũng thật lâu không nói lời nào, chỉ có Bùi Hữu Minh nhẹ giọng tán thưởng câu thơ này.
Tang Cẩm Văn cảm thấy hơi chột dạ, câu thơ này không phải do hắn làm mà là hắn nhất thời sốt ruột chỉ nghĩ được câu này nên mượn dùng một chút.
Hậu quả của chột dạ chính là, sau đó Tang Cẩm Văn liên tục phạm lỗi, liên lụy Lâu Kiêm Gia phải uống ba ly rượu.
Tang Cẩm Văn thấy Lâu Kiêm Gia sau khi uống ba ly rượu, thần sắc có chút không được tự nhiên thì cho rằng thân thể Kiêm Gia không thoải mái, hẳn là uống nhiều quá nên muốn đi nhà xí, bèn che tai nói nhỏ với Kiêm Gia:
- Kiêm Gia ca ca, huynh đi đi.
Lâu Kiêm Gia không phải muốn đi nhà xí mà là quá lâu không thấy Vi Sương, cảm thấy cả người không được tự nhiên, ngồi đây cực kỳ vô vị, cộng thêm có chút rượu trong người nên hai má đỏ ửng, ý thức cũng mờ đi.
Cẩm Văn vừa nói thế, hắn lặng lẽ đứng dậy, nở nụ cười nhẹ rời đi.
Khi hắn đứng dậy rời đi, dung mạo tuyệt mỹ của hắn khiến cả đám tiểu thiếu gia nhìn ngây người, bạch y trong trẻo, đẹp như một bức tranh.
Lâu Kiêm Gia đi rồi, xung quanh tức khắc bùng nổ.
- Tang tam thiếu gia, người nọ là gì của đệ thế, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ nhân……..không đúng, ta thật sự không biết phải hình dung thế nào nữa.
- Phải, cả đời này gia chưa từng gặp mỹ nhân như vậy………
- Huynh cái rắm, di nương thứ tám mà cha huynh cưới không phải từng là đệ nhất mỹ nhân Hoài Châu sao?
Đương nhiên cũng có thiếu niên bất mãn vì dung mạo một nam nhân lại đẹp hơn cả nữ nhân, bèn nói lời phản đối.
- Huynh thì biết cái gì? Thư đồng này của Tang tam thiếu gia có thể so sánh với hoa khôi hay sao? Gia nói hắn là mỹ nhân đẹp nhất ta từng gặp thì hắn chính là mỹ nhân đẹp nhất ta từng gặp!
- Lời này là thật à?
- Nói thừa!
Tang Cẩm Văn nhìn bọn họ lời qua tiếng lại, đỏ mặt tới mang tai, không ngừng giải thích:
- Lâu Kiêm Gia không phải thư đồng của ta!
Nhưng không ai để ý đến hắn, chủ đề lúc này chuyển sang nói về mỹ nhân đẹp nhất mình từng gặp, cuối cùng mọi người đều nhất trí Lâu Kiêm Gia là người đứng đầu.
Thế là có vị thiếu gia nào đó bất mãn.
- Bạc Ngạn biểu ca mới là đẹp nhất!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy Bùi Hữu Minh mặt đỏ bừng, cùng với y phục màu ánh trăng trên người hắn tạo thành sự tương phản cực lớn.
- Hừ, trong lòng huynh chỉ có biểu ca của huynh thôi!
Một giọng nói khác lạnh lùng khinh thường vang lên.
Nói đến Bạc Ngạn, thế là có người phụ họa, nhưng đa phần đều đột nhiên im lặng, dù sao hiện nay vị quan địa vị cao nhất trong thành Hoài Châu chính là Bạc Ngạn tướng quân. Một đám trẻ con không dám nói gì nhiều.
“Đại thiếu gia” che trán, cảm thấy nơi có Bùi Hữu Minh có thể giải quyết khó khăn, càng có thể vô vị, tiểu tử kia nổi điên cái gì chứ?
Bùi Hữu Khanh biết trong mắt Bùi Hữu Minh, Bạc Ngạn là nam thần hoàn mỹ nhất, đối với việc này hắn chỉ khinh thường.
***
Tang Vi Sương quanh quẩn trong rừng trúc, ngửi mùi lá trúc khiến người ta tinh thần sảng khoái, nàng khẽ nhắm mắt lại.
Gió thổi qua lá trúc tạo ra âm thanh xào xạc êm tai, đột nhiên một tiếng chói tai phá vỡ không gian lắng nghe tuyệt vời của nàng lúc này.
Là tiếng gió thổi qua giấy dầu độ dày trung bình, nàng giật mình đoán ra được gì đó bèn đi theo hướng âm thanh tìm kiếm.
Là một con diều vẽ mỹ nhân………
Dường như nó đã chạm đến rất nhiều ký ức trong nàng.
Một con diều vẽ Lạc thần (một nữ thần trong thần thoại cổ TQ) giống hệt con diều nàng làm mất khi còn trẻ.
Xem ra không phải con diều bay quá xa, chủ nhân không tìm được mà là nó rơi quá cao, chủ nhân không thể lấy về.
Tang Vi Sương cắn răng, phóng vọt lên, nàng sẽ không để nó rơi vào quên lãng ở đây, tự mình chịu mưa chịu gió.
Đạp vài cái lên cây trúc, nàng thành công lấy được con diều, đang lúc nàng đắc ý vì chút võ công mèo ba chân còn sót lại của mình thì chân nàng trượt đi________
- Á______
Khi cho rằng mình sẽ bị ngã thành nửa tàn phế thì nàng lại rơi vào trong một lồng ngực.
Editor: [góc cuồng Bạc tướng quân] Sao tác giả để Bạc tướng quân xuất hiện trong suy nghĩ, trong đối thoại của mọi người nhiều thế mà chân nhân chả thấy đâu hết vậy?
Trong suy nghĩ của Tang Vi Sương: Bạc tướng quân ngây thơ, hồn nhiên, lương thiện.
Trong suy nghĩ của Bùi Hữu Minh: Bạc biểu ca là nam thần đẹp trai hoàn mỹ nhất quả đất.
=> Một người ngây thơ, hồn nhiên, lương thiện + đẹp trai có thể làm tướng quân sao? Có thể làm nguyên soái thống lĩnh ba quân đánh đâu thắng đó sao? Con người Bạc tướng quân thật sự là thế nào? Á, hóng quá đi à *tim tim*
[trở lại với các nhân vật chính] E hèm, cuối chương này hơi bị hấp dẫn à nha, ai là người đón được Vi Sương thế? Lâu Kiêm Gia? Tang Cẩm Văn? Dương Yên? Bạc Ngạn? Thần nhị gia? Lâm Cảnh Thần? Nhân vật mới? Đón xem chương sau sẽ rõ. *cười gian*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...